Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

— 6:00 am —

Vương Nhất Bác trở mình, phía dưới có chút khó chịu khiến cậu giật mình tỉnh giấc, toàn thân cậu mỏi nhừ, có chút vô lực không muốn động đậy. Vương Nhất Bác vùi mình vào chăn bông, cảm nhận tin tức tố của ai kia tràn đầy mạnh mẽ trong cơ thể.

Toàn bộ sự tình đêm qua lần lượt tua lại trong não bộ của Vương Nhất Bác.

Cậu thật là. . . Đã bị Tiêu Chiến mãi mãi đánh dấu. . .

Vương Nhất Bác khó khăn ngồi dậy, hướng cặp mắt cún con ướt sũng tìm anh.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế sofa.

Thâm trầm nhìn cậu.

Vương Nhất Bác phát hiện gạt tàn trên bàn đã cắm đầy tàn thuốc.

Trong ánh đèn màu vàng nhạt tờ mờ của phòng ngủ.

Cậu và anh cứ thế im lặng nhìn nhau.

"Dậy rồi?"

Một đêm không thể chợp mắt, cộng với việc không ngừng hút thuốc, giọng anh cứ thế khàn đi.

"Ừm."

Tiêu Chiến rít một hơi thuốc, sau đó dụi tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, đôi môi mỏng câu nhân của anh phả ra từng đợt khói thuốc mờ mịt.

Nhìn dáng vẻ của anh lúc này, trong lòng cậu không hiểu sao lại nhói lên một cái, Vương Nhất Bác cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt của Tiêu Chiến.

"Kết hôn đi."

Vương Nhất Bác nhìn anh, cơ thể bất giác run lên. Khói thuốc mờ mịt cứ quấn quanh Tiêu Chiến, làm cậu không cách nào có thể nhìn rõ anh.

Cậu trầm mặc trong chốc lát.

"Bởi vì mãi mãi đánh dấu sao?"

Tiêu Chiến đứng lên.

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ ánh mắt của Tiêu Chiến.

"Bởi vì đánh dấu? Anh là bởi vì muốn kết hôn với em, nên tối qua mới đánh dấu em. Không phải bởi vì đánh dấu, nên mới muốn kết hôn." Tiêu Chiến nhíu mày, nghiêm túc lên tiếng.

Tiêu Chiến vào thời khắc này tâm trạng vô cùng xúc động. Anh không giận dữ, cũng không phẫn nộ. Vương Nhất Bác hiểu được, thứ cảm xúc mà anh đang trải qua ngay lúc này, là xúc động.

Bởi vì hiện tại, bên trong cơ thể cậu có tin tức tố của Tiêu Chiến, tin tức tố của cả hai quấn quít hoà quyện vào nhau, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được tâm tình của anh. Cậu hiểu những lời lúc này của Tiêu Chiến, căn bản là không cho cậu được phép cự tuyệt.

". . ." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến,
"Em. . . Em sẽ suy nghĩ."

Để nói ra được bốn chữ này, Vương Nhất Bác cơ hồ đã dùng hết toàn bộ sức lực.

"Được." Ánh mắt của Tiêu Chiến hiện lên tâm tình phức tạp. Anh cứ thế ngắm nhìn Vương Nhất Bác thật lâu.

Anh ngồi xuống giường, kéo tay đem cả người Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực.

Vương Nhất Bác có chút choáng váng, nhưng vô thức vẫn vòng tay ôm lại Tiêu Chiến.

"Xin lỗi. . . Anh vẫn muốn là sau khi kết hôn, mới đối với em. . ." Tiêu Chiến siết lấy cậu, gác cằm lên bờ vai trắng nõn của người nhỏ hơn, chóp mũi anh đỏ ửng, đáy mắt cứ thế ngập nước, giọng anh nghèn nghẹn.

Tiêu Chiến là Alpha cao nhất, có mị lực và sức hấp dẫn cực lớn tới những Omega xung quanh. Huống chi bây giờ người trong lòng anh đã bị anh triệt để đánh dấu, hoàn chỉnh trở thành người của anh, tâm tình của anh theo lẽ dĩ nhiên sẽ cực kỳ ảnh hưởng tới tâm tình của Vương Nhất Bác.

Nghe thấy giọng người lớn hơn khàn khàn, Vương Nhất Bác cuống quýt vùng khỏi vòng tay của anh, để rồi sửng sốt khi thấy những giọt nước mắt nóng hổi. Vương Nhất Bác thấy tim mình đau nhói, đến cả thở cũng cảm thấy khó khăn, cảm giác này chính là đau lòng.

"Là lỗi của anh, tha thứ cho anh. Tối hôm qua là anh quá đáng. Anh thật sự sợ hãi, chỉ cần nghĩ tới việc Alpha khác có thể đánh dấu em. Anh liền muốn nổi điên. Anh không khống chế nổi. Xin lỗi em. . ."
Tiêu Chiến siết lấy Nhất Bác trong ngực, cơ thể vì thế run lên.

Vương Nhất Bác không có mặc quần áo, cậu có thể cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt ấm nóng của anh trên đầu vai trần của mình.

Không phải tự nhiên mà Alpha cấp cao lại có tỉ lệ cực hiếm. Họ sở hữu nhiều năng lực vượt trội, từ thể chất, trí tuệ cho đến vẻ ngoài động lòng người. Tin tức tố của Alpha cấp cao là liều ma dược cực mạnh, rất dễ mê hoặc và điều khiển người khác. Tiêu Chiến chính là một Alpha cấp cao mang trong mình tin tức tố cực hiếm, là vua của những vị vua, năng lực tự kiềm chế mạnh bao nhiêu đều không cần phải bàn cãi. Hôm qua khiến Tiêu Chiến mất khống chế như vậy. . . Vương Nhất Bác một lần nữa xác định được vị trí của bản thân trong lòng anh quả thật không nhỏ.

"Tiêu Chiến. . ." Vương Nhất Bác chân tay luống cuống, chỉ biết ôm chặt lấy Tiêu Chiến, bàn tay sau lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ dỗ dành anh. "Em. . . Em đã biết, em sau này sẽ luôn mang theo thuốc ức chế, sẽ duy trì cảnh giác với các Alpha khác, em sẽ bảo vệ tốt bản thân. . . Anh đừng khóc mà. . . Anh cứ vậy. . . Không. . . Không có cool."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa thật đẹp bây giờ đã ửng đỏ, vành mắt của anh sưng húp.

Trái tim Vương Nhất Bác giống như bị ai đó bóp nghẹn, cổ họng cứ thế nghẹn lại, không biết nên nói gì, làm gì để dỗ dành anh.

"Anh yêu em. . . Nhất Bác. Anh không thể sống thiếu em." Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Em. . . Em. . . Anh đừng khóc mà." Vương Nhất Bác cứ thế cuống quýt, hai tay vụng về lau nước mắt cho anh.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, hôn lên môi nhỏ phấn nộn của cậu. Vương Nhất Bác chủ động dâng môi mình lên cho Alpha cao quý của cậu, hai cánh môi chạm vào nhau, câu dẫn quấn quít, đầu lưỡi lại cuốn vào nhau, ướt át triền miên. Cả hai cứ thế siết lấy nhau không biết trong bao lâu.

"Em có sợ phải mang thai không?"

Vương Nhất Bác bỗng nhiên toàn thân cứng ngắc.

"Không thể nào. . . Tiêu Chiến."

"Anh không biết, không được uống thuốc, nếu như mang thai, thì sinh bảo bảo thôi."

"Tiêu Chiến, không được. Em mới 23 tuổi. Sự nghiệp còn đang ở thời kỳ đỉnh cao, bây giờ có con là thất nghiệp đó."

"Anh nuôi em, nuôi bảo bảo."

"Nuôi cái rắm. Em không chịu."

Cậu còn muốn nói thêm rất nhiều thứ, Tiêu Chiến vậy mà trong ngực cậu ngủ thiếp đi.

Vương Nhất Bác đỡ anh nằm xuống giường, ém chăn cẩn thận, sau đó đứng dậy vươn vai, đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, cậu ghé siêu thị mua chút thức ăn. Rồi tranh thủ ghé qua tiệm thuốc.

Cậu rất yêu Tiêu Chiến, nhưng mà cậu không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình lúc này. Tương lai phía trước vẫn còn dài.

Mua xong thuốc.

Vương Nhất Bác nhìn chính mình trong gương, cười một cái.

"Buổi sáng tốt lành, Cool guy."

Vương Nhất Bác ăn một chút bánh, rồi lặng lẽ uống thuốc, sau đó đem vĩ thuốc vùi sâu trong thùng rác.

Vị thuốc đăng đắng khiến cậu khó chịu, vị đắng dường như tràn xuống cổ họng, nghẹn đắng trong lòng.

Mở tủ lạnh ra.

Bên trong tủ lạnh, Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn thứ nước mà cậu thích nhất.

Vương Nhất Bác lười biếng dựa người lên đầu giường, miệng chóp chép nhai khoai tây chiên, uống nước đá chanh, xem chương trình đua motor, nằm bên cạnh người mình yêu.

Vương Nhất Bác cảm thấy, nếu cuộc sống, cứ như thế, cũng không tệ.

—————————————

Tiêu Chiến thức dậy cũng đã xế chiều.

Vương Nhất Bác đang buồn chán ngồi chơi game.

"Lại đây" Tiêu Chiến vừa mở mắt liền gọi cậu.

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, vừa chơi game vừa hướng về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, vuốt ve phần gáy mềm mềm của cậu, sau đó nhẹ nhàng liếm một cái.

"A. . . Tiêu Chiến, anh lại làm gì?"

"Xác nhận một chút, xác nhận em là Omega của anh, anh còn sợ là mình đang nằm mơ." Tiêu Chiến bỗng nhiên cười ngây ngô.

"Lão nam nhân. . ." Vương Nhất Bác vẫn cắm cúi chơi game, lầu bầu.

"Nếu mang thai, sinh ra một tiểu O giống em thì thật là tốt." Tiêu Chiến nhìn cái bụng phẳng của cậu, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

"Khụ. . ." Người nào đó chột dạ, không dám nói mình đã uống thuốc. "Ha. . . Nếu là một tiểu A thì sẽ rất đẹp trai. . . Đều tốt, đều tốt."

"Em có chuyện giấu anh?" Tiêu Chiến siết lấy cổ tay của cậu.

Vương Nhất Bác vốn đã chột dạ, Tiêu Chiến vừa nghiêm mặt nhìn một cái cậu liền lập tức bị doạ sợ.

"Không có không có. . . Em đâu có giấu anh chuyện gì. . ."

"Em cảm thấy với quan hệ của chúng ta bây giờ, em còn có thể gạt anh?" Tiêu Chiến híp mắt.

Sau khi bị đánh dấu, không chỉ Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được tâm tình của Tiêu Chiến, mà ngược lại, anh cũng có thể nhận ra những biến hoá trong lòng cậu.

"Ha. . . Chiến ca, có đói không?"

"Nói." Vương Nhất Bác ngậm miệng, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. "Em không được thoải mái, là do anh nói việc mang thai sao? . . . Em uống thuốc rồi?" Chỉ dừng lại mấy giây, Tiêu Chiến liền dùng ngữ khí khẳng định để ép cậu.

Vương Nhất Bác ngậm chặt miệng, sau đó khó khăn vẽ ra một nụ cười.

"Ha ha . . . Chiến ca"

"Chiến ca, hay là chúng ta đi ăn món Nhật đi, em mời."

"Starbucks? Anh muốn uống không?"

"Hay là Tiểu Long Khảm, anh muốn ăn chỗ đó lâu rồi mà."

". . ."

Mặc cho Vương Nhất Bác lo lắng, giải thích, nhưng Tiêu Chiến vẫn giữ im lặng, không nói một lời.

"Chiến ca. . ." Vương Nhất Bác cầu khẩn.

"Em không tin anh?" Tiêu Chiến rốt cuộc cũng chịu lên tiếng.

"Không. Em tin anh. Em sao có thể không tin anh?"

"Em không tin anh có thể nuôi em cùng bảo bảo."

Vương Nhất Bác sững sờ, thì ra đây là lý do.

"Em. . . Em chỉ là yêu quý sân khấu, em còn muốn. . .Tiếp tục công việc, chúng ta còn trẻ, em không muốn bị con cái ràng buộc. Chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện em yêu anh, Tiêu Chiến. . . Có em yêu anh là đủ rồi. . . Em hiện tại chưa muốn có con, nhưng tương lai còn dài, anh đừng giận."

Tiêu Chiến ánh mắt khẽ động.

"Em. . . Là anh đã không suy nghĩ chu toàn, không nghĩ tới cảm nhận của em. Anh sẽ không giận."

"Vậy chúng ta đi ăn nha?"

"Ừm"

Tiêu Chiến đứng dậy đi vào phòng tắm chuẩn bị, Vương Nhất Bác cười hì hì ngồi xuống trên ghế sofa chờ anh.

Ting

Có tin nhắn

【 Kim Uẩn Khinh 】: Nhất Bác ca, em không biết ca là Omega, tối qua ca bỗng nhiên phát tình, em nghĩ có lẽ ca không muốn người khác biết nên mới đưa ca đến phòng thay quần áo. Em tối qua tuyệt đối không có làm chuyện gì quá đáng. Chỉ là dù sao em cũng là Alpha. . . Lúc đó có chút nhịn không được, thật xin lỗi Nhất Bác ca. Ca yên tâm, em nửa lời cũng không hé môi với ai. [ giọng điệu đáng thương ]

Vương Nhất Bác nhìn nhìn Tiêu Chiến cách đó không xa.

"Sao vậy?" Vừa hay Tiêu Chiến cũng nhìn về phía cậu.

"Không có gì, anh nhanh lên đi."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, vẫn là không nên nói cho Tiêu Chiến biết. Kim Uẩn Khinh dù sao cũng là có ý tốt, nói cho Tiêu Chiến biết, rất có thể sẽ khiến anh càng thêm hiểu lầm.

【 Vương Nhất Bác 】: Ừ. Không có việc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro