Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhất Bác? Em đang làm gì?"

Giọng Tiêu Chiến bỗng nhiên vang lên, Vương Nhất Bác giật thót, cấp tốc tắt màn hình điện thoại.

"Đang cùng trợ lý thương lượng một chút về lịch trình mấy ngày tiếp theo. Lịch trình quay quảng cáo có chút rắc rối, em muốn điều chỉnh lại một chút."

"À, được. Em xong chưa? Cùng về khách sạn đi."

"Ừm, anh qua phòng nghỉ lấy kịch bản giúp em. Xong việc em qua đó tìm anh."

Tiêu Chiến ừ nhẹ một tiếng, sau đó rời đi.

Vương Nhất Bác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bấm mở điện thoại, tiếp tục đoạn tin nhắn còn dang dở.

【 Kim Uẩn Khinh 】: Nhất Bác ca! Nghe nói ca đang quay phim tại Hoành Điếm. Em cũng vừa tới Hoành Điếm, nể mặt dùng với em bữa cơm được không?"

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến.

【 Vương Nhất Bác 】: Không được, hôm nay tôi bận. Lần sau sẽ mời cậu.

【 Kim Uẩn Khinh 】: Được được. . . Khà khà, đại minh tinh đúng là bận bịu! Nhất Bác ca quay phim cố lên!

Tắt điện thoại, Vương Nhất Bác đứng dậy đi ra ngoài tìm Tiêu Chiến.

Sư tử nhỏ có chút khó chịu, cậu trước giờ tính tình thẳng thắn, vốn dĩ không thích giấu diếm làm chuyện lén lút, đặc biệt là đối với người cậu yêu thương. Vương Nhất Bác cảm thấy cậu cùng Kim Uẩn Khinh rõ ràng quang minh chính đại, nhưng Tiêu Chiến lại không cảm thấy vậy.

Cho nên vì không muốn lằng nhằng giải thích, Vương Nhất Bác cảm thấy một mối quan hệ bằng hữu không quá thân thiết, cũng không cần phải nói cho Tiêu Chiến biết.

"Chiến ca! Em xong việc rồi."

Tiêu Chiến cũng cầm kịch bản đi tới.

"Có đói không?"

"Ừm. . . Một chút, anh đói?"

"Hôm nay lúc quay phân cảnh em nhào vào người anh, anh cứ tưởng là mình đang bắt lấy một con mèo nhỏ, em gầy quá rồi."

"Gầy lên phim mới đẹp. Anh cũng đâu có mập."

"Không được cãi, mau đi ăn với anh."

". . ."

————————

Hai người lái xe tới một nhà hàng gần khách sạn.

Tiêu Chiến đang bận đặt phòng ăn VIP với nhân viên của nhà hàng, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nghịch nghịch điện thoại.

"Nhất Bác ca? ! Thật là ca!"

Vương Nhất Bác trừng mắt, bà mẹ nó, cái duyên phận chó má gì vậy.

Tiêu Chiến nhìn về phía thanh âm vừa phát ra, híp híp mắt, vòng tay ôm chầm lấy Vương Nhất Bác. Mặc dù cậu không có ngẩng đầu lên nhìn mặt Tiêu Chiến, nhưng cậu vẫn cảm giác được Tiêu Chiến có bao nhiêu phần tức giận.

Kim Uẩn Khinh chạy tới, bước chân gấp gáp vừa tới gần có chút chậm xuống, nụ cười tươi rói bỗng trở nên gượng gạo.

Y nhìn thấy Tiêu Chiến. . .

"A. . . Nhất Bác ca. . . Hello. . ."

Vương Nhất Bác đeo khẩu trang, chỉ có thể hướng Kim Uẩn Khinh gật gật đầu.

"A. . ." Kim Uẩn Khinh nhìn Tiêu Chiến đang ôm cậu trong lòng. "Nhất Bác ca cũng tới đây ăn cơm. . . Thật là trùng hợp."

Vương Nhất Bác kéo khẩu trang xuống. "Ừm, đây là Tiêu Chiến. Chiến ca, đây là Uẩn Khinh, lần trước hai người đã gặp qua. . ."

"Uẩn Khinh." Tiêu Chiến lặp lại.

"Kim Uẩn Khinh! Gọi tôi là Kim Uẩn Khinh!" Kim Uẩn Khinh kéo ra một nụ cười tươi nhất có thể, kết hợp với mái tóc vàng chói của y, trông cực kỳ loá mắt.

"Có chuyện gì sao?" Tiêu Chiến tựa hồ không muốn nói nhiều, chào hỏi xong rồi, còn đứng đó làm gì, còn chưa chịu đi.

"Lúc nãy muốn hẹn Nhất Bác ca ăn một bữa cơm, bây giờ vừa vặn gặp ở đây, chúng ta ngồi chung đi, Nhất Bác ca?"

Vương Nhất Bác tròng mắt mở lớn tưởng như sắp rớt ra ngoài, điên cuồng nháy mắt với Kim Uẩn Khinh. Mà tiên sư bố nó, cái đứa nhỏ này nhìn vậy mà không hiểu.

"À? Cậu ta hẹn em ăn cơm? Anh như thế nào lại không biết?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bạn nhỏ đang rúm ró bên cạnh.

"A? Không phải cậu ấy mới nói vừa khéo gặp mặt muốn ngồi chung sao? Là tình cờ gặp mặt, không có hẹn trước. Ha ha. . . Trùng hợp ghê." Vương Nhất Bác cố gắng nặn ra nụ cười, cầu hoà nhìn Tiêu Chiến.

"Thật sao. . . Vậy ý em là. . . Cùng ăn sao? Ngồi chung bàn?"

Tiêu Chiến rít nhẹ qua kẽ răng.

"A. . . Ha ha, không không. . . Vẫn là nên. . ."

"Cùng ăn đi Nhất Bác ca! Sau khi về nước vẫn không có cơ hội cảm ơn ca tử tế, ngày trước ca luôn chăm sóc tốt cho em. Lần trước lại phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn, em thật muốn hảo hảo xin lỗi ca."

Vương Nhất Bác còn chưa nói xong liền bị Kim Uẩn Khinh đánh gãy.

Kim Uẩn Khinh nhớ đến lần đó được ôm cậu trong lòng, nhìn gương mặt trắng hồng ngọt ngào của cậu, trong lòng quả thật không tự chủ mà nổi lên ham muốn chiếm hữu người đối diện. Vương Nhất Bác thật sự quá xinh đẹp, là một Omega cực phẩm mà ai cũng muốn chiếm đoạt.

Vương Nhất Bác sững sờ, cậu giống như. . . Ngửi thấy một chút tin tức tố của Alpha, cơ thể lập tức sinh ra phản ứng chán ghét, cậu thấy cổ họng có chút nghẹn, mọi giác quan đều như ngưng trệ, không biết nên phản ứng thế nào.

"Vậy thì ngồi chung." Nơi bả vai bị ai đó ôm chặt, thân thể bỗng nhiên được hương chanh thanh thuần nhẹ dịu quen thuộc của Tiêu Chiến bao lấy, Vương Nhất Bác lập tức cảm thấy thoải mái.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, Tiêu Chiến cùng Kim Uẩn Khinh hai người nhìn nhau, rõ ràng đều đang cười, nhưng Vương Nhất Bác lại nổi hết cả da gà.

——————————

Vào phòng ăn VIP

Vương Nhất Bác vừa cởi áo khoác, Kim Uẩn Khinh đưa tay chuẩn bị đón lấy, nhưng lại bị Tiêu Chiến một bên khác nắm chặt.

Hai người nắm chặt lấy áo khoác của Vương Nhất Bác, ra sức kéo, ai cũng không chịu buông tay.

"Ấy! Hư mất hư mất! Áo mới mua!" Vương Nhất Bác đem tay hai người đẩy ra, tự ôm lấy áo khoác của mình để lên kệ.

Ba người ngồi vào chỗ.

"Lần trước Tiêu Chiến tiền bối không phân tốt xấu liền đem tôi bức thành bộ dạng đó, bây giờ nghĩ lại, vẫn nên phải nói rõ một chút."

Kim Uẩn Khinh đẩy một ly nước ấm đến trước mặt Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến rót cho Vương Nhất Bác một ly nước đá.

"Chuyện lần trước, lúc tôi vào cậu đang làm gì? Là tôi không phân tốt xấu sao?"

"Tôi không biết Nhất Bác ca là Omega, ca đột ngột phát tình, tôi cũng rất luống cuống. Nhất Bác ca tin tức tố. . . Rất mê người. . ." Kim Uẩn Khinh không bị ánh mắt của Tiêu Chiến làm cho run sợ, chỉ đắm đuối nhìn Vương Nhất Bác, "Tôi chỉ là một Alpha bình thường, tôi có thể nhịn không đánh dấu Nhất Bác ca, đã là cố gắng lắm rồi. Huống chi Nhất Bác ca phát tình mức độ cũng không giống như những Omega bình thường."

"Nhất Bác là Omega của tôi."

Vương Nhất Bác bị hai Alpha hai bên không chút kiêng kỵ đối chọi gay gắt, khiến cậu có chút khó thở.

"Bạn trai sao?" Kim Uẩn Khinh cười cười, "Nhất Bác ca ưu tú như vậy, có bạn trai Alpha cũng không có gì khó hiểu."

"Là vị hôn phu."

Nụ cười của Kim Uẩn Khinh hiển nhiên dừng lại một chút.

"Ha ha, thì sao, cũng là chưa kết hôn. Mà cho dù kết hôn đi chăng nữa, cả đời đánh dấu cũng có thể rửa đi, ai biết được chứ?"

Hành động vừa rồi của Kim Uẩn Khinh, cho dù ngốc đến mấy Vương Nhất Bác cũng kịp phát hiện vị tiểu học đệ đối với mình là ý tứ gì. Nhưng mà y nói ra mấy lời này, thật làm cho cậu có chút bất ngờ.

"Nhất Bác ca, uống chút nước đi, sau đó hãy chọn món ăn."

Vương Nhất Bác bưng lên ly nước đá Tiêu Chiến rót cho cậu, một hơi uống cạn.

"Nhất Bác không thích uống nước nóng, là fan của cậu ấy ai cũng biết."

Nghe vậy, Kim Uẩn Khinh lấy lại ly nước nóng trước mặt Vương Nhất Bác.

"Là em không tốt, sau này em sẽ tìm hiểu hết sở thích của Nhất Bác ca. Cho em một cơ hội được không, em muốn được theo đuổi ca."

Vương Nhất Bác trợn to mắt.

Tiên sư thằng nhóc này, nói khùng nói điên gì vậy. . .

Anh hai? Anh không thấy bên cạnh ta đang có một Alpha sao.

Còn là dạng Alpha cao nhất! Tức giận lên có thể đem ta ra làm gần chết!

"Cứ tự nhiên, có điều —— cậu cảm thấy một người đã ngửi quen Hermes, Tiffany rồi." Tiêu Chiến cười khinh, "Sẽ còn có thể thích những dạng nước hoa giá rẻ sao?"

"Xài nhiều rồi, cũng sẽ có lúc muốn thử một hương vị khác." Kim Uẩn Khinh đáp lại "Ca nói xem có phải không? Nhất Bác?"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro