29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay là ngày đầu tiên thực hiện nhiệm vụ làm bạn trai giả bên ngoài, lão sếp lôi mình ra ngoại thành chôn phân gà. Đương nhiên thân là tổng tài, anh ta sẽ không đích thân chôn phân, mà anh ta phát huy trọn vẹn bản tính chèn ép của giai cấp tư bản, bắt mình làm cả, còn phát cho mình cái khẩu trang nói là phúc lợi của nhân viên..."

Vương Nhất Bác giận dữ viết hai dòng, viết xong còn tặng thêm hai dấu chấm than.

Tuy rằng viết như thể y làm được rất nhiều việc lớn, nhưng trên thực tế ban nãy y cũng chỉ mới xúc hai xẻng mà thôi. Lúc Tiêu Chiến lái xe đưa y đến khu nhà lầu ở dưới chân núi này thì chủ nhà cũng đã làm gần xong việc.

Vương Nhất Bác sau khi xuống xe mới nhận ra chủ nhà đang bận bịu là chú tài xế mọi khi. Tiêu Chiến gọi người kia là chú Thành, Vương Nhất Bác liếc nhìn, cũng gọi theo như vậy.

Chú Thành lúc đó đang vùi phân gà đã ủ dưới gốc một khóm hoa nguyệt quý. Y thấy hiếu kỳ, bịt mũi đi đến gần hỏi: "Hoa này sao vẫn chưa nở vậy chú?"

Chú Thành cười giải thích: "Đây là nhặt được ở bên ngoài, muốn nhanh cũng không được, phải cắt đi một lần rồi chậm rãi trồng lại. Nhưng mà đất ở đây không màu mỡ nên chú mới vùi ít phân bón hữu cơ để cải tạo chất lượng đất."

Vương Nhất Bác bị mùi phân bón làm cho ngạt thở. Gia đình y vốn cũng trồng ít hoa, nhưng chỉ là một hai chậu, đa số là lan quân tử và hoa đỗ quyên, đều là thú vui của người trung niên. Hoa nguyệt quý thì trong luống hoa dưới tòa nhà cũng có, nhưng số lượng không nhiều mà cũng không ai dám bón phân hữu cơ như này nếu không muốn bị mắng chết.

Y thấy cái mùi này thật sự khó chịu, nhìn một chút rồi khen hai câu: "Chú thật lợi hại, cái gì cũng biết, nếu là cháu thì không làm được." Nói xong vừa định lặng lẽ chạy đi thì lại nghe chú Thành nhiệt tình chào mời: "Này thì có cái gì khó, nếu cậu hiếu kỳ thì qua làm thử xem."

Vương Nhất Bác: "..." Không muốn thử mà!

Nhưng cũng không tiện từ chối, Tiêu Chiến đang rúc trên xe nhìn rồi cười nhạo đấy.

Vì vậy y đành nhắm mắt học theo đi ủ phân cho hai khóm hoa, đến khi xong xuôi lại thành công thần góp công góp sức, thế là được hưởng đãi ngộ ngồi ghế mây uống trà trong khu vườn nhỏ của chú Thành.

Vương Nhất Bác không hiểu về trà, thế nhưng cũng có thể nhận ra vị trà này không tồi.

Nhìn ngôi nhà lầu này trông thì có vẻ bình thường, nhưng được thiết kế theo kiến trúc Huy Châu, tường đầu ngựa ngói bướm, bên trong nhà ở chính giữa là một cái giếng trời, có một hòn non bộ cao cỡ nửa người, phía dưới xây thêm một ao ước nhỏ để nuôi mấy con cá. Bên ngoài khu nhà chính là vườn hoa nhỏ chỗ Vương Nhất Bác ngồi nghỉ ngơi, rải đá lót đường, trồng rất nhiều hoa nhưng không hỗn tạp, hoa cỏ bổ sung lẫn nhau, nơi đâu cũng thể hiện là được chủ nhà tỉ mỉ thiết kế.

Vương Nhất Bác không khỏi chua xót mà nghĩ, vốn cứ nghĩ chú Thành chỉ là một tài xế, giờ mới biết người ta có lẽ cũng là một phú hào ẩn mình.

Thì ra trên đời vẫn chỉ có mình là nghèo nhất.

Tiêu Chiến vừa hái được một ít dâu tây trong vườn đi lại đây, nhìn y rúc trên ghế viết gì đó, vừa lắc đầu vừa thở dài, hiếu kỳ liếc nhìn: "Làm gì đấy?"

Vương Nhất Bác lập tức khép quyển sổ lại nhét dưới mông ngồi đè lên, lắc đầu nói: "Không có gì, ghi lại công việc ngày hôm qua thôi."

Quyển nhật ký trở mặtvà xéo sắc đó của y Tiêu Chiến đã sớm xem qua, cũng không cảm thấy có gì tò mò,nhưng giờ thấy y coi như báu vật mà che giấu, không nhịn được hỏi: "Có phải làviết xấu về tôi không? Ỷ vào việc tôi không nhìn ra hả?"

Vương Nhất Bác nghĩ thầm anh đoán đúng rồi đấy, ngoài miệng lại nói, "Đâu có,viết về đạo diễn Vương."

Y giờ mới nhớ trưa nay đạo diễn Vương phải về bên kia rồi, quay đầu lại hỏi TiêuChiến: "Tiêu tổng, số điện thoại tôi gửi cho anh, anh nhận được chưa?"

Tiêu Chiến rửa từng quả dâu tây, rồi nhặt mấy quả để vào bát đưa cho y, rồi trảlời: "Tôi gặp ông ấy rồi, thể loại phim chiếu rạp này e là khó mà hot, Thiên Disẽ không đầu tư đâu. Cho nên chỉ có thể do Wana đầu tư, giao cho Lưu tổng lo liệu."Anh nói xong thấy Vương Nhất Bác cắn một quả dâu tây, cười hỏi: "Ngọt không?"

"Ngọt, tự mình trồng ra là nhất, " Vương Nhất Bác lại ăn thêm quả nữa, lực chúý vẫn nằm ở những gì anh vừa nói, "Không hot khi chiếu rạp thì anh còn nhảy vàolàm gì, không sợ lỗ sao?"

Tiêu Chiến nói: "Sợ chứ, tiền cũng không nhiều, lỗ nhiều hơn tiền vốn là khôngđược."

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh.

"Nhưng mà nghệ thuật là nghệ thuật, tiền nong là tiền nong, " Tiêu Chiến ngồi ởghế dài bên cạnh, bộ dạng đúng kiểu 'ông đây nhiều tiền thích tiêu sao chả được',phất tay nói, "Lỗ vốn ở mức thích hợp cũng không sao, lỗ ít cũng vui. Hơn nữacũng có thể để lão Lưu đi kéo mấy nhà tài trợ quảng cáo, làm phim giá rẻ thìchi phí cũng rẻ, mỗi cảnh nhét vào tám mười cái quảng cáo, cũng coi như bù vốn."

Vương Nhất Bác: "..." Tận tám đến mười cái quảng cáo?

Vương Nhất Bác bị hoảng rồi.

Y biết trong những bộ phim mà Thiên Di đầu tư, một cái quảng cáo nửa chừng bếtbát nhất cũng phải mấy triệu, từng có một website mua sắm bỏ ra giá hơn 30 triệuđể mua quảng cáo. Giờ phí quảng cáo của bộ phim giá rẻ này lại càng thấp, chỉ cầncó thể lên sóng thì chắc cũng chẳng phải của ôi của thiu đâu nhỉ? Tám mười cáiquảng cáo, hơn nữa Tiêu Chiến còn được chia lợi nhuận từ phòng vé nữa... Thế nàythì lỗ sao nổi.

Vương Nhất Bác trước đó vẫn hay nghe người ta nói Tiêu Chiến không biết kiếm tiền,giờ mới thấy bản thân phần nhiều bị vẻ ngoài của người này mê hoặc, cứ nghĩ làanh ta chỉ được cái mặt đẹp chứ không có năng lực, hơn nữa thấy anh ta cònkhông nhìn ra vài thủ đoạn lẻ tẻ của mình, cho nên y mới có thể đắc chí, cònhơi khinh thường anh.

Nào ngờ quân tử chỉ làm việc lớn chứ không chú ý chuyện vặt vãnh, chắc là ông chủlớn lúc kiếm tiền cũng chẳng thèm để ý đến mấy món hời nhỏ, cho nên mới khôngso đo những điều nhỏ nhoi đó.

Vương Nhất Bác bỗng thấy sùng bái vô cùng.

"Vậy nói như thế, anh chưa từng lỗ bao giờ à?" Vương Nhất Bác không nhịn được hỏi,"Hiện tại chi phí quảng cáo rất đắt mà."

Tiêu Chiến lại lắc đầu nói: "Sao có thể thế được, cũng từng lỗ rồi, lỗ khá lớnlà đằng khác. Phim ảnh không giống những thứ khác, những thứ khác nếu có tồiquá vẫn có thể bán tháo hay đem tặng vẫn được. Còn phim ảnh mà tồi quá thì có tặngkhông cũng chẳng ai thèm xem. Nhưng mà nhiều lúc không thể chỉ để ý mỗi có lỗhay không, danh tiếng và sức ảnh hưởng cũng rất quan trọng."

Vương Nhất Bác nhân cơ hội hỏi: "Wana giờ là tại đang tạo danh tiếng sao?"

Wana chính là công ty nhỏ kia của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trước đó lén hỏithăm nhưng không dám hỏi nhiều, giờ nhân lúc bầu không khí đang hài hòa mới lắmmồm một câu.

Ai ngờ Tiêu Chiến lại không trả lời, mà im lặng nhìn y như có điều suy nghĩ mộtlát, đột nhiên hỏi: "Chị VV của truyền thông Thiên Di, có phải là từng muốnchiêu mộ cậu?"

Việc này cũng không phải bí mật, Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến lại cười hỏi: "Vậy cậu nghĩ sao? Nếu như chị ấy tới tìm cậu lần nữa,cậu sẽ tới Thiên Di hay là ở lại Wana."

Câu hỏi này của anh dường như chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng Vương Nhất Bác lạihơi run trong lòng.

Gần đây y quả thực tại đang do dự giữa hai người này. Ngày hôm qua tán gẫu vớiBeBe, Vương Nhất Bác còn hỏi qua ý kiến của đối phương. Băn khoăn lớn đươngnhiên là hiện trạng của công ty mới như Wana, tuy rằng cũng thuộc quyền quản lýcủa Tiêu Chiến, nhưng dường như không có triển vọng cho lắm.

BeBe lúc đó rất kinh ngạc, hỏi y: "Vậy anh ta còn mở công ty mới làm gì? Vẫncùng một lĩnh vực, sao không lợi dụng điều kiện tốt sẵn có của Thiên Di chứ?"

"Chắc vì tự do, " Vương Nhất Bác suy đoán nói, "Anh ta giờ đang là tổng tài củaThiên Di chứ đâu phải chủ tịch. Nói trắng ra tổng tài cũng chỉ là một giám đốcchuyên nghiệp, một người làm công cao cấp mà thôi. Công ty này ra sao, không phảichỉ mình anh ta nói là được, các cấp các ban ngành bên dưới, còn bao nhiêu ngườinắm quyền nữa. Cuối cùng là chuyện kiếm tiền, lãi lớn cũng đâu liên quan gì đếnanh ta, lần trước tao nghe người khác nói cổ phần của anh ta ở Thiên Di có chútxíu thôi, còn không nhiều bằng đạo diễn Vương Kỳ cơ."

"Ít như vậy á?" BeBe giật mình nói, "Vậy sau này nếu đưa lên thị trường thì anhta phải bỏ ra bao nhiêu tiền?"

"Nói thì nói thế, chuyện đưa ra thị trường đã được tính lâu rồi, hơn nữa anh takiếm được ngần ấy cũng không oan đâu, ngày nào cũng đến trưa mới tới công ty,tâm trạng không vui thì không thèm đi làm luôn. Làm còn không nhiều bằng emtrai anh ta." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, thở dài nói, "Dù sao anh tacũng không thiếu tiền, công ty mới có khi thật sự là để chơi đùa thôi, đánh cượclàm phim kinh phí rẻ một lần, thắng thì kiếm được món hời, mà thua cũng không ảnhhưởng quá nhiều. Chẳng qua tao vẫn đang rối rắm chuyện nên ở lại công ty nhỏcùng anh ta, hay là suy nghĩ đến chuyện sang công ty lớn?"

BeBe nói một câu gãi đúng chỗ ngứa: "Vậy thì còn phải xem quan hệ của hai người,quan hệ tốt thì ở lại công ty nhỏ. Quan hệ bình thường thì sang công ty lớn."

BeBe cũng không phải người duy nhất nói như vậy, trước đó khi Vương Nhất Bác hỏiMộng Viên về cách thức liên hệ với đạo diễn, Mộng Viên cũng thuận miệng hỏi ymột câu, sau này vẫn định ở lại công ty nhỏ sao.

Vương Nhất Bác chỉ cười ha ha, nhưng trong lòng không nghĩ gì nhiều. Mộng Viênlại nói tiếp, anh bây giờ và Tiêu Chiến sao rồi? Thật ra em nghĩ nếu quan hệ củahai người tốt, anh nên ở lại công ty mới thì tốt hơn, có anh ta là vua một cõi ởđó, anh muốn cái gì mà chẳng được. Nhưng nếu như không dựa dẫm được gì vào anhta, thì sớm nên nhảy việc đi. Dù sao sau khi công ty hoàn tất việc bị thu mua,theo thường lệ các nhân viên kì cựu sẽ muốn mở cuộc họp, đến lúc đó những ngườitừ chức có khi còn được bồi thường.

Lời cô nói coi như là thành thật với nhau, đương nhiên lời trong lời ngoài vẫnlà cảm thấy Tiêu Chiến không phải người có thể nhờ cậy cho lắm.

Vương Nhất Bác không nghĩ tới ngày hôm nay Tiêu Chiến sẽ hỏi chuyện này.

Lúc này y không trả lời thẳng, cười ha ha đánh trống lảng, nói với Tiêu Chiến:"Đi đâu mà chẳng là theo anh, dù sao cũng đều là làm việc dưới tay anh mà, tôichạy đâu cho hết nắng."

Tiêu Chiến nghĩ cũng thấy đúng, chỉ cười không tiếp tục hỏi nữa, híp mắt dựavào lưng ghế nghỉ ngơi.

Bữa trưa chú Thành làm bốn món ăn một món canh, bày ra chiếc bàn dài ở giữa giếngtrời. Hai bên bàn vốn có hai chiếc ghế dài, lúc này bị dọn đi một cái, thay bằngchiếc ghế gỗ nhỏ được lót miếng đệm thật dày.

Vương Nhất Bác vốn nghĩ vị trí kia dành cho Tiêu Chiến, sau một lát lại thấychú Thành đỡ một người phụ nữ chống gậy từ bên trong đi ra, chậm rãi ngồi xuống.Người phụ nữ đó cũng khoảng ngoài năm mươi, mái tóc lấm tấm sợi bạc, vóc ngườihơi mập, cười hiền, thoạt nhìn là người rất thân thiện.

Vương Nhất Bác vội đứng lên chào hỏi, không nhịn được lén quan sát, tò mò mấyngười này có phải là có quan hệ cẩu huyết nào đó không.

Trước đây y từng nghe nói ba mẹ Tiêu Chiến đều đã qua đời, lúc đó chỉ nghĩ quánửa là lời đồn nhảm cho nên xưa nay không để trong lòng.

Nào ngờ người phụ nữ đó lại cười nói với y: "Vị này chính là lãnh đạo trẻ sao?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra, liền nghe Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nói: "Không phải, ylà một thanh niên trong công ty cháu."

"Thím nói rồi mà." Bà nở nụ cười, "Nhìn cũng không giống lắm, cậu thanh niênnày rất được. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Vương Nhất Bác vội đáp: "Hai mươi tám ạ."

"Tuổi đang đẹp, " thím đó nói, "Cũng sấp sỉ với tuổi của con trai ta."

Vương Nhất Bác nghĩ thầm ồ, con trai của thím sao?

Chú Thành thấy y mờ mịt, lên tiếng quở trách: "Bà đừng nói mò, Tiểu Thành vừa mớitốt nghiệp, sao mà bằng tuổi được?"

Bà lại nói: "Không phải đều là hơn hai mươi sao, như nhau."

Mấy người ngồi cùng nhau phân đũa bắt đầu ăn, thím đó có vẻ rất nhiệt tình với VươngNhất Bác, kêu y ăn cái này uống cái kia. Cơm nhà làm bao giờ cũng rất ngon, VươngNhất Bác ban đầu còn định hôm nay sẽ ăn ít, giờ bị dụ dỗ ăn hết bát này đến bátkhác đến no căng.

Buổi chiều Tiêu Chiến cầm máy ảnh kĩ thuật số tới chụp cho hai vợ chồng chúThành, Vương Nhất Bác thì bị sai khiến làm phụ tá, chốc chốc lại giơ tấm phảnquang chạy tới chạy lui, lát lát lại dịch chuyển mấy chậu hoa chậu cây sang chỗnày chỗ kia. Chụp người, chụp vườn hoa, còn chụp đặc tả cả mấy bông hoa...

Vương Nhất Bác làm một lát là thấy mệt, thấy Tiêu Chiến không chú ý thế là lénchuồn sang một bên vừa ăn dâu tây vừa xem trò vui.

Tiêu Chiến không phát hiện, vẫn ở phía xa quỳ một chân không biết đang chụp cáigì, bởi vì ống tay áo sơ mi hơi chật nên anh cởi cúc cổ tay rồi xắn lên một đoạn,để lộ ra cánh tay.

Vương Nhất Bác ngồi phía xa nhìn lại, luôn cảm thấy giữa một đám hoa tươi cỏxanh người này nom còn hợp mắt hơn, nhất thời kích động, lấy điện thoại di độngra tách tách chụp mấy bức về anh.

Tiêu Chiến nghe tiếng màn chập liền quay đầu lại, Vương Nhất Bác liền khẽnghiêng đi một chút, làm bộ đang chụp khóm hoa nguyệt quý trước mặt.

Đợi đến khi trên đường về, Tiêu Chiến mới hỏi: "Ban nãy cậu chụp trộm tôi đúngkhông? Mau đưa tôi xem nào."

"Đâu có, " Vương Nhất Bác trợn mắt nói dối, "Vừa nãy tôi chụp hoa nguyệt quýthôi." Lúc đó bị phát hiện thế là y vội vàng kéo hai tấm hình đó vào album đãđược khóa, giờ còn cố ý lấy điện thoại ra cho Tiêu Chiến xem, "Không tin thìanh cứ kiểm tra xem."

Tiêu Chiến vậy mà thật sự cầm tới xem. Kéo lên trên một lúc, thấy quả thậtkhông có ảnh của mình, không nhịn được lại có chút mất hứng.

Tiêu Chiến ném trả điện thoại, khinh bỉ nói: "Mấy đóa hoa có gì mà đẹp? Còn chụptới chụp lui hăng say như thế."

Vương Nhất Bác thấy buồn cười trong lòng, cũng đáp trả: "Không phải anh chụpcòn hăng say hơn tôi à."

"Không giống nhau, chụp cho chú Thành đấy chứ." Tiêu Chiến chậm rãi đánhvô-lăng, giải thích nói, "Vườn hoa đó là do con trai của chú Thành bố trí. Giờcậu ta đang ở nước ngoài, mỗi năm về nhà một lần, không kịp mùa hoa nở cho nênchú Thành đều chụp hình gửi cho cậu ta xem. Nhưng chụp bằng di động không đẹp lắm."

Vương Nhất Bác nghĩ thầm chẳng trách mang cả máy ảnh lại đây, nhưng mà tư thếban nãy của Tiêu Chiến rất tiêu chuẩn, đầu gối bên phải chấm đất, đầu gối bêntrái để đỡ cánh tay trái giữ ổn định máy ảnh... Cho nên chắc là chụp rất đẹp.

Tâm trạng của Tiêu Chiến hơi rơi xuống, anh nhìn con đường phía trước lái xe mộtlát, bỗng nhiên lại nói: "Thật ra, khi cha mẹ còn đừng nên đi xa mới đúng, có mộtsố việc nếu đã bỏ lỡ thì sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa." Anh nói xong liềnquay đầu sang hỏi y, "Ba mẹ cậu ở đâu? Cho cậu nghỉ phép vài ngày nhé, về nhàthăm họ đi."

Vương Nhất Bác nhất thời không phản ứng kịp, trả lời thành thật: "Tôi là ngườivùng này, ở khu Thành Đông... Hở? Cái gì? Nghỉ phép?"

Tiêu Chiến liếc y một cái.

"Thế cho tôi nghỉ nhé, " Vương Nhất Bác cười cười lấy lòng, "Mặc dù cùng làthành phố này, thế nhưng tôi cũng đã rất lâu rồi không về nhà. Lần trước tôicòn bị mẹ tôi gọi điện mắng một trận, nói nhớ tôi sắp không chịu nổi nữa rồi."

Thật ra là mẹ y kêu y kiếm cho bà hai tấm vé đi off fan của tiểu thịt tươi nàođó, Vương Nhất Bác không kiếm được thế là bị ăn mắng.

Vương Nhất Bác còn nghe bố y nói mẹ y giờ cuồng lắm rồi, trong nhà có hẳn haicái hòm đều là album mới của idol trẻ kia, chất đống trong phòng ngủ của VươngNhất Bác, còn chưa bóc cả tem. Đồ của Pechoin và Đại Bảo thườngdùng trước đây giờ bỏ hết, thay vào đó là đi thẳng đến trung tâm thương mại muabằng được những bộ đồ phong cách thiếu nữ hiện đại mà idol làm gương mặt đại diện.

Giờ ông Vương chẳng sợ gì, chỉ sợ idol của bà nhà làm đại diện cho thương hiệukhác nữa. Ông cũng không muốn ăn mặc hoa hòe hoa sói đi chơi chim với mấy ông bạngià của mình.

Vương Nhất Bác cũng định mấy ngày này về nhà, quần áo dơ đã chất thành đống rồi,nhưng nghe thế thì nào dám về nhà nữa.

Y xin Tiêu Chiến nghỉ phép thật ra là định tự do tự tại đi chơi.

Tiêu Chiến không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp lại: "Được, vậy cậu muốn về mấyngày?"

Vương Nhất Bác tính toán một chút, ngày mai vốn là nghỉ theo luật định, nếutính vào thì thiệt thân, nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Ba ngày mồng 4, 5, 6 đi, đượckhông?"

"Được." Tiêu Chiến đồng ý rất thoải mái.

Vương Nhất Bác thầm vui sướng trong lòng, nhanh chóng lấy điện thoại di động hẹnthời gian gặp BeBe, tin nhắn vừa gửi đi, lại ríu rít lên kế hoạch với lũ bạnkhác.

Tiêu Chiến lại hỏi: "Vậy cậu định mang gì về nhà?"

"Tôi không mang theo đồ gì hết, " Vương Nhất Bác nói, "Vẫn thường về nhà mà,tôi mang gì bố mẹ tôi cũng không coi là của hiếm."

Tiêu Chiến chậm rãi "Ồ" một tiếng, "Vừa hay tôi có một đề nghị này rất được."

"Đề nghị gì?" Vương Nhất Bác nhìn anh.

"Hay là... Lần này mang theo tôi về đi?" Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng, vân vêvành tai đỏ ửng của mình, cũng không nhìn Vương Nhất Bác, "Tôi nghĩ bản thânmình cũng có thể được coi là 'của hiếm'."

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro