Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai cũng không nghĩ đến chính là, một trận sóng gió lắng xuống, vậy mà mang cho Vương Nhất Bác không ít fan hâm mộ, còn lên cả hot search.

Lúc trước lộ ra video hậu trường liên quan đến Vương Nhất Bác, thế là bị treo treo trên hot search liên tục hai ngày. Dân mạng đều khen, đứa trẻ này, dáng dấp sao lại đẹp mắt như thế? Bị truyền ra ngoài video che mắt nhảy, khiến nhiều người không khỏi trầm trồ, bạn nhỏ này vũ đạo thật lợi hại.

Vương Nhất Bác cũng không hiểu vì sao lượt theo dõi trên weibo của mình tăng nhanh, mới hai ngày mà đã tăng đến 50 triệu người theo dõi.

Cậu nháy mắt nhìn số lượng fan hâm mộ của mình, một mặt vô tội, đây là xem như trong họa gặp phúc sao?

"Nhất Bác nhà ta quả nhiên lợi hại."

Tiêu Chiến cười híp mắt, đưa tay vuốt hai bên má non nớt của cậu, :"còn chưa chính thức ra mắt, đã thu hút nhiều người như vậy, xem ra, chú sau này không trêu chọc được con."

"Ai cũng không có thể trêu chọc con, riêng chú có thể."  Vương Nhất Bác nằm sấp trên người Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến vuốt lấy chân mày, nhìn chằm chằm cậu nói, :"ý của con là, muốn chú trêu chọc con?"

Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng do Tiêu Chiến nói với từ ngữ mập mờ, cho nên, liền cho người nghe hiểu theo một nghĩa khác.

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn hắn, cảm giác nói cũng không đúng, mà không nói cũng không đúng, chỉ có thể oán trách hô một tiếng chú ba.

Tiêu Chiến nhẹ giọng cười, hôn lên mặt Vương Nhất Bác, :"bảo bối, con sao lại đáng yêu như thế, ở bên ngoài không được làm nũng thế này."

Vương Nhất Bác nhìn hắn, :"làm sao lại có ai làm sếp như chú chứ?"

Tiêu Chiến không cần suy nghĩ, bóp lấy cái eo nhỏ của cậu, :"người khác chú mặc kệ, con không được."

Lại là loại cường thế bá đạo này, trêu chọc Vương Nhất Bác trong lòng run lên, chủ động đem chính mình đưa đến trong ngực Tiêu Chiến, tiếp nhận cái hôn của đối phương.

Công ty lại một lần nữa họp để thay đổi người ra mắt, tất cả những tấm hình cũng một lần nữa phải chụp lại, lần trước đã được chỉ bảo cho nên lần này mọi người hạn chế sai sót.

Cũng may, mọi thứ đều rất thuận lợi.

Vào lúc mọi người ở phòng chụp ảnh, thấy từ đằng xa xa một người con gái mang kính râm đang đi đến.

Vương Nhất bác đưa mắt nhìn sang, cậu nhiều năm ở Hàn Quốc, cho nên những minh tinh trong nước rất ít biết đến. Người này lúc trước ở công ty cũng chưa từng gặp qua.

Nhân viên công tác thấy cô vội vàng gọi.

"Thế nào Tuyên tỷ, chị đến rồi, đã chuẩn bị nước trà cho chị."

Cô gái lấy mắt kính xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp động lòng người, môi mỏng khẽ mở, :"vất vả rồi."

Sau đó một đám người, hết lớp này, đến lớp khác đi qua, ngồi xuống.

"Tuyên tỷ, chị hiện tại đến phòng trang điểm sao?" nhân viên công tác cười nhẹ nhàng, bê qua một ly trà nhài đưa tới.

"Đám bạn nhỏ chụp xong liền đến chị."

Cô gái mặc dù nhìn sang chảnh, nhưng nói chuyện cũng rất tốt, cũng không có cái gì kiêu ngạo, nhẹ gật đầu, đi theo nhân viên công tác tiến vào.

Trước khi đi, đứng nhìn một đám tiểu nam sinh bên cạnh, vài người khác đều cúi đầu xấu hổ nhìn xuống, duy chỉ có Vương Nhất Bác là không có tránh né, mà nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trong trẻo, sáng lấp lánh.

Cô gái nháy mắt, kêu trợ lý qua nói một câu gì đấy, sau đó nhìn Vương Nhất Bác một cái, rồi rời đi.

Chỉ chốc lát, Vương Nhất Bác thấy trợ lý đi đến, trên tay cầm theo một ly trà nhài đưa cho cậu, :"đây là Tuyên tỷ cho cậu.

Mấy người bên cạnh mở to hai mắt nhìn, một mặt hâm mộ, chỉ có Vương Nhất Bác là không có biểu cảm gì, nhạt nhạt hỏi, :"vì cái gì?"

Tất cả mọi người bên cạnh cảm thấy cậu không biết điều, người bên cạnh nhắc nhở, đẩy cánh tay cậu.

"Bởi vì Tuyên tỷ, thật thích cậu." trợ lý nói xong, cũng đem trà nhài để xuống rồi rời đi.

Vương Nhất Bác xuất thần nhìn chằm chằm ly trà nhài trước mặt.

Nhân viên công tác đi đến chỗ cậu, một mặt bất đắc dĩ, :"kia là Tuyên Lộ tỷ, cậu thường ngày đều không quan tâm đến nghành giải trí sao?"

Vương Nhất Bác buồn buồn, :"tôi lúc trước không có ở trong nước."

"Trách không được." Nhân viên công tác nhìn Nhất Bác nói.

"Để tôi nói cho cậu biết, cô ấy là hoa đán của công ty chúng ta, nhờ đóng một bộ phim cổ trang mà bạo hồng, thời gian vừa rồi, cô ấy đi tham dự tuần lễ thời trang ở Pa - Ri, vừa mới trở về.

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu.

"Công ty của chúng ta có mấy người đứng tuyến đầu rất lớn, những lúc cậu gặp mặt bọn họ, phải chú ý một chút, đừng để giống như lúc nãy." Nhân viên công tác thiên chý nhắc nhở.

"Nếu sau này gặp lại, nhớ lời tôi nói."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, nhìn ly trà nhài, nghĩ đến lời nói trợ lý của Tuyên Lộ.

"Bởi vì Tuyên tỷ thật thích cậu."

Một đám bạn nhỏ quay chụp kết thúc, Tuyên Lộ mặc váy liền áo, lộ lưng, một màu đỏ rực đi đến, dáng người đẹp không còn lời nào để nói, lưng dài gợn sóng, thật khiến người khác động tâm.

Nhân viên công tác thử điều chỉnh lại ánh đèn, Tuyên Lộ ở một bên kiên nhẫn chờ đợi, mấy bạn nhỏ khó có cơ hội gặp mặt đại minh tinh, liền đứng ở phía sau nhìn một chút, liền bị nhân viên công tác đuổi đi.

Tuyên Lộ uống một ngụm trà nhài mà trợ lý đưa tới, liếc mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị rời đi, xách váy đi qua chỗ cậu, nụ cười nhu hòa.

"Vương Nhất Bác."

Tất cả mọi người dừng chân khó hiểu, Tuyên Lộ tỷ có vẻ như đặc biệt chú ý đến Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tuyên Lộ, nhớ đến lời nhân viên công tác nhắc nhở, lễ phép đáp lại, :"em chào chị Tuyên Lộ ."

"Vừa rồi trà nhài có dễ uống không?" Tuyên Lộ hỏi cậu.

Vương Nhất Bác cứng đờ, trà nhài cậu không có uống, bị những người khác lấy mất.

"Dễ uống." Nhất Bác nói dối, :"cảm ơn chị Tuyên Lộ."

Tuyên Lộ nheo lại ánh mắt xinh đẹp, trong mắt như có như không cảm xúc.

"Vậy là tốt rồi."

Đợi Vương Nhất Bác đi rồi, Tuyên Lộ đem trà nhài đưa cho trợ lý, trợ lý khó hiểu hỏi, :"bạn nhỏ này ngoại trừ khuôn mặt đẹp một chút, thì có cái gì tốt để chị yêu thích?"

Tuyên Lộ nâng môi đỏ lên, :"em không hiểu sao, trong ngành giải trí này, cũng không thiếu người nịnh hót, cậu nhóc này không như vậy, dạng này mới đáng quý, không phải sao?"

"Chứ không phải chị xem trọng khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta sao?"

"Đi chết đi." Tuyên Lộ liếc trợ lý một cái.

"Đừng để bạn nhỏ kia nghe được."

Hai ngày nay, lướt Weibo cô đều để ý, cô còn xem hết cả video của Vương  Nhất Bác, cậu quả thật là có khuôn mặt làm người khác yêu thích, thực lực không tầm thường, công ty nhất định sẽ nâng đỡ cậu ấy. Mai sau sẽ tha hồ phát huy tài năng, ở tại cái công ty này, có thể lôi kéo cậu ta về cùng một phía với mình, sẽ có thể đứng vững hơn.

Mấy ngày nay, Tiêu Chiến cho Vương  Nhất Bác xe riêng, còn đặc biệt tìm tài xế đưa đón, bởi vì cậu hiện tại không giống ngày xưa, có fan hâm mộ, lại thêm buổi họp báo sắp đến, tuyệt đối không thể để vào lúc này, bị chụp được những tấm ảnh không tốt.

Vương Nhất Bác không có phản bác, cậu biết chú ba làm như vậy là có đạo lý, nhưng không cùng chú ba mỗi ngày đi làm rồi tan làm như trước đây, khiến cậu cảm thấy buồn.

Biết bạn nhỏ buồn, chú ba liền an ủi.

"Vì sao lại buồn phiền rồi? Con sau này nổi tiếng rồi, sẽ có nhiều người chụp ảnh con, paparazi, fan tư sinh, đều có khả năng, vài ngày hoặc mấy tháng con cũng không gặp được chú, vậy phải làm sao bây giờ?"

Vương Nhất Bác ủy khuất cúi thấp đầu.
"Con không muốn."

"Không muốn cái gì?" Tiêu Chiến đi đến gần cậu, cắn dái tai cậu, hắn đặc biệt yêu thích lỗ tai nhỏ của Vương Nhất Bác. Trắng trắng, mềm mềm rất đáng yêu, mỗi lần thẹn thùng đều sẽ hiện lên màu hồng nhạt.

"Không muốn nổi tiếng, hay không muốn rời khỏi chú?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác nháy mắt, :"không muốn rời khỏi chú ba."

Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng từng tầng, từng tầng nhộn nhạo lên, nâng cằm nhỏ của cậu lên, chậm rãi dẫn dụ.

"Con có muốn hay không cân nhắc, lúc nào thì hoàn toàn đem chính mình giao cho chú?"

Vương Nhất Bác choáng váng, cậu hoàn toàn hiểu lời nói của chú ba là có ý gì, lại nghĩ đến đêm đó trên xe, chú ba say mê, cùng vẻ mặt đè nén, thân thể khống chế không nổi, run rẩy một cái.

Vương Nhất Bác không biết làm sao trả lời.

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ luống cuống của Nhất Bác thở dài, :"chọc cháu thôi, từ từ đi, chú có thể đợi."

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy rất áy náy, ôm lấy Tiêu Chiến, :"chú ba, rất xin lỗi, con..."

"Không sao, dù sao con cũng còn nhỏ."

Tiêu Chiến hướng cậu cười, :"vừa mới yêu nhau hai tuần, liền làm loại chuyện đó, quả thật là có chút nhanh."

Vương Nhất Bác khuôn mặt hồng hồng, lông mi ướt sũng, vô cùng mê người.

"Nhưng chú ba cũng đã 27 tuổi, phương diện kia sẽ có nhu cầu, cần con giúp đỡ."

Tiêu Chiến từng bước một dẫn dụ, lão hồ ly chậm rãi lộ đuôi ra, hắn biết, mình không nên quá nóng vội, nóng vội sẽ khiến bạn nhỏ bài xích, ăn vào miệng chỉ là chuyện sớm hay muộn, hắn muốn để cho Vương Nhất Bác hoàn toàn yêu thích loại chuyện này.

Cậu đem mặt chôn trong ngực Tiêu Chiến, bạn nhỏ xấu hổ không thôi, cuối cùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Tiêu Chiến hôn lên đỉnh đầu cậu một cái.

Ngày họp báo sẽ diễn ra vào ngày chủ nhật, Vương Nhất Bác mấy ngày nay ở trong nhà, tập nhảy một chút, điều chỉnh trạng thái, mọi thứ đều rất tốt, ngoại trừ hai hôm nay chú ba ham muốn rất mạnh, mỗi đêm đều muốn lôi kéo cậu làm một lần. Vương Nhất Bác có chút không chịu đựng nổi, dù không có làm thật, nhưng mỗi lần bị chú ba làm, phản ứng rất mạnh, cậu thở hổn hển, cuối cùng tiết ra trên tay của chú ba, đây ruốc cuộc là giúp hắn giải quyết nhu cầu, hay cũng như giúp mình giải quyết.

Lại là một đêm không yên tĩnh, Vương  Nhất Bác thở hổn hển, tay đau xót muốn chết, hai má nóng hổi, trên mặt lấm tấm mồ hôi, :"chú ba....không được rồi, con mỏi tay quá...."

Trong mắt ham muốn của Tiêu Chiến cơ hồ muốn bắn ra ngoài, vào lúc bàn nay non mềm của thiếu niên cầm lấy tính khí của mình, giống như muốn lấy mạng hắn. Tiêu Chiến cố kiềm chế cắn vào cổ cậu một cái, lại nói ngày mai phải mở họp báo ra mắt, không thể để lại dấu, thế mà chú ba lại ở ngang cổ cậu mà cắn, không biết làm sao mà che.

Một chút sau, Vương Nhất Bác nghẹn ngào đè nén khoái cảm bay thẳng lên đại não, cậu cảm nhận được hạ thân của chú ba có chút biến hóa.

"Kiên trì thêm chút nữa." giọng nói Tiêu Chiến khô khàn, mang theo mị lực mê hoặc, động tác dưới tay không ngừng thô bạo, làm cho bạn nhỏ nước mắt rưng rưng.

Cuối cùng, ruốc cuộc cũng phóng thích, Tiêu Chiến rên lên một tiếng, ép Vương Nhất Bác thở dốc, cậu cảm thấy tay mình như phế đi, thật quá mỏi.

Người nào đó thỏa mãn, nhưng bạn nhỏ không vui, đẩy người trên người mình ra, khuôn mặt vẫn còn hồng hồng, mặt mũi tràn đầy không cao hứng, :"chú quá đáng, con không muốn giúp chú nữa."

Tiêu Chiến nhíu mày, biết bạn nhỏ cáu kỉnh, vội đứng dậy, đi lấy khăn ướt lau cho cậu, rồi ôm lấy cậu.

"Sao vậy?"

Vương Nhất Bác bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn, :"con đã nói không được rồi."

Tiêu Chiến nâng môi lên, vuốt khuôn mặt phồng của cậu, sau đó kéo tay cậu qua, hắn xoa xoa nói, :"đồ bạn nhỏ vô tình, con cam lòng nhìn chú ở phương diện kia khó chịu sao?"

"Đáng đời, ai bảo chú làm nhiều lần như vậy." Vương  Nhất Bác nhìn hắn, mặt không kiềm chế nổi mà đỏ lên.

"Lần sau, tự chú đi mà giải quyết."

"Già mồm".  Tiêu Chiến nheo mắt lại, cúi đầu hôn cậu, :"ngày mai họp báo có khẩn trương không?"

Vương Nhất Bác có chút sửng sốt một chút, :"vẫn tốt."

"Con đột nhiên ra mắt trước nhiều người như vậy, chú thật sự có chút không nỡ." Tiêu Chiến có đôi khi ích kỷ, muốn đem bạn nhỏ này giấu đi.

Vương Nhất Bác ngửa đầu, trong mắt sáng long lanh, cười lên hiện ra hai dấu ngặt nhỏ đáng yêu, :"già mồm."

Tiêu Chiến bật cười, đưa tay gãi eo cậu.

"Được, hiện tại dám trêu chọc chú ba đúng không?"

Vương Nhất Bác ngã trên giường, hỗn loạn trốn tránh tay của hắn, cười đến thở không ra hơi, :"con sai rồi chú ba....đừng, con sợ nhột...."

"Lần sau còn dám hay không?"

"Không dám....không dám, haha."

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ nằm dưới mình cười lên híp mắt trông đáng yêu vô cùng.

Ngành giải trí tối tăm, đấu đá lẫn nhau kỳ thật cũng không hợp với cậu, nhưng mà, nếu cậu đã yêu thích, vậy thì hắn sẽ đem toàn lực để bảo vệ cậu một cách chu đáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro