Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng thời điểm ra mắt với Vương Nhất Bác, xem ra cậu là người có nhiệt độ khá cao, phát triển rất tốt, mới ra mắt có hơn một tháng, lại khiến nhiều người để mắt đến, dựa vào giá trị nhan sắc, cùng với việc nhảy múa không tầm thường, đã thu hút về rất đông fan hâm mộ.

Vương Nhất Bác không tiếp tục từ chối những hoạt động cùng đại ngôn mà Tiêu Chiến kín đáo đưa cho, cậu rất nghiêm túc mà hoàn thành, hơn nữa, mỗi ngày đều huấn luyện để không phụ lòng chú ba. Cậu đã nghĩ thông suốt, chỉ có thực lực mạnh lên, mới có thể không làm ra cái gì sai sót, sau đó mới có thể báo đáp chú ba tốt hơn.

Nỗ lực để mỗi ngày đều tốt hơn, cơ hồ đã trở thành chấp niệm của Vương Nhất Bác.

Lưu Hải Khoan đem thông tin cậu đã được thông qua vòng tuyển chọn quốc tế báo cho cậu, nhận được tin, Vương Nhất Bác cầm điện thoại ngẩng người thật lâu.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại của cậu, nhìn nhìn.

Là thông báo của chương trình "thiên tuyển chi tử" báo tin.

"Nhất Bác thật lợi hại, đã được thông qua tuyển chọn quốc tế".  Tiêu Chiến sờ lấy đầu Vương Nhất Bác.

"Vâng, phải đi thành phố M để tham gia tuyển chọn." Vương Nhất Bác nói.

"Rất tốt, có thể đi" Tiêu Chiến hướng cậu  cười cười, :"Nhất Bác ưu tú như vậy, vào top 3 không phải vấn đề. Hơn nữa, đây chính là cơ hội để bản thân mình tốt hơn, thu hút thêm nhiều fan hâm mộ."

"Nhưng phải đi ba tháng...."

"Làm sao vậy?"

"Phải đi thành phố M đến ba tháng." Vương Nhất Bác bĩu môi, :"chỉ được ở trong thành phố."

Tiêu Chiến nghe cậu nói, đột nhiên ngẩng người, sau đó cười, đưa tay vuốt cái má sữa của cậu, cảm giác mềm mềm khiến hắn thích thú, thẳng thắn nghiêng đầu cắn một cái, :"không nỡ rời xa chú ba?"

Vương Nhất Bác rũ mi mắt không lên tiếng.

"Nhất Bác, sớm muộn cũng phải đi bước này, cần cho tương lai của mình mà phải đi khắp nơi, sau đó còn thường xuyên phải xuất ngoại, cũng không thể luôn luôn bên cạnh chú ba được." Tiêu Chiến an ủi cậu, hắn xem như đã rất thông suốt, trước đây hắn rất muốn đem Nhất Bác đặt bên cạnh mình, luôn luôn bảo hộ lấy, nhưng hắn không thể, Nhất Bác sớm muộn gì cũng lớn lên, hắn chỉ có thể đứng một phía mà bảo vệ mà thôi.

Vương Nhất Bác ủy khuất ôm lấy cái cổ Tiêu Chiến, dựa đầu dựa vào cổ hắn mềm nhũn :"nhưng con sẽ rất nhớ chú ba."

"Chú ba sẽ đi gặp con, còn chờ con vào trận chung kết mà đi đến tại chỗ nhìn con, được không?" Tiêu Chiến híp mắt cười, ôm lấy đầu cậu vuốt vuốt, Vương  Nhất Bác gật gật đầu.

Cái ngày vào sân bay, Vương Nhất Bác đội mũ, đeo khẩu trang, Tiêu Chiến quay đầu nói với Lưu Hải Khoan.

"Lần này tôi không thể đi theo hai người, chương trình mà  Nhất Bác tham gia là hình thức huấn luyện khép kín, cho nên, mọi thứ đều nhờ đến cậu."

"Yên tâm Tiêu tổng, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy."

Vương Nhất Bác cúi đầu không lên tiếng, Lưu Hải Khoan rất tự giác mà xuống khỏi xe.

Chờ Lưu Hải Khoan đóng cửa xe, Tiêu Chiến kéo khẩu trang của Nhất Bác xuống, hôn môi cậu, Vương Nhất Bác híp mắt nghe giọng nói ôn nhu của Tiêu Chiến ở bên tai mình.

"Chú ba, sẽ rất nhớ con."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác nhịn không được mà ôm lấy Tiêu Chiến ở trên môi hắn mà cắn một cái.

Bị cắn đau, Tiêu Chiến nhíu mày nhưng không có động.

Vương Nhất Bác dời ra, nhìn trên môi Tiêu Chiến còn có chút máu đỏ, nói.

"Chú ba, ba tháng này, chú sẽ không thể đi trêu chọc người khác."

Tiêu Chiến lấy ngón tay vẹt đi vết máu trên môi, hắn cười, :"nghĩ gì thế, cún con?"

Vương Nhất bác lại nghiêng trên người hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn, :"trận chung kết, nhớ đến tận nơi xem con nhé!"

Nói xong, liền mở cửa đi xuống.

Tiêu Chiến không có trả lời, nhìn qua cửa sổ xe, nhìn thấy cậu chạy đến bên cạnh Lưu Hải Khoan, nói hai câu, sau đó Lưu Hải Khoan trả lời gì đấy, rồi hai người tiếp tục kéo hành lý vào bên trong.

Hắn nhìn theo cậu còn mang hơi sữa thiếu niên xinh đẹp, từng bước một đi về phía tốt đẹp, bóng lưng mạnh mẽ kiên cường, bước chân kiên định, giống như năm năm trước cậu một mình kéo lấy hành lí đi Hàn Quốc. Chỉ là hiện tại cậu đã kiêng cường hơn, và còn có mục tiêu.

Tiến vào top 100 tất cả quay phim huấn luyện đều là khép kín, ký túc xá lớn, được chia theo từng nhóm, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác không có liên lạc với nhau, toàn bộ thông tin đều do Lưu Hải Khoan báo cáo qua, hắn báo qua, Nhất Bác ở trong chương trình, từ hạng 100, vào 75, từ 75 vào đến 45, từ 45 vào đến 20.

Số người ngày càng ít đi, lúc trước Vương Nhất Bác ở trong ký túc xá vốn là chen chúc nhau, bây giờ đã rộng rãi hơn, cậu cũng từ quen với phương thức sống như vậy, cuộc sống so với những ngày ở Hàn Quốc hoàn toàn giống nhau.

Mỗi lần máy quay quay qua phân cảnh của Vương Nhất Bác, khuôn mặt dễ nhìn, ánh mắt Tiêu Chiến không tự chủ mà ôn nhu một tầng.

Vương Nhất Bác ở trước mặt mọi người đều rất cao lãnh, khí tràng mạnh mẽ, nhân khí cao nhất trong mấy người ở đây, đoạt giải quán quân là đều có thể xảy ra.

Nhưng khi quay bọn họ trong ký túc xá, Vương Nhất Bác cùng một đám con trai cười đến vui vẻ, khiến người khác nhìn vào đều động tâm.

Weibo của Vương Nhất Bác mỗi ngày đều tăng, fan hâm mộ cũng rất điên cuồng mà bỏ phiếu, còn kêu gọi người lớn trong nhà bỏ phiếu cho cậu, rất đáng yêu.

"Thiên tuyển chi tử." Nhiệt độ càng ngày càng cao, cơ hồ là toàn dân đều đang xem, Tiêu Chiến xem qua báo cáo kết thúc, sau đó tựa lưng ở ghế, hai tháng không có gặp mặt Vương Nhất Bác, thật sự rất nhớ.

Chờ đến mùa hè, sinh nhật Vương Nhất Bác cũng sắp đến, hắn bắt đầu suy nghĩ làm sao để chuẩn bị một phần quà đặc biệt cho bảo bối mà hắn yêu thương.

Vương Nhất Bác mới từ phòng tập luyện trở về, tắm rửa, quay sang thấy Lâm Sâm ngồi đối diện giường cậu.

Lâm Sâm cũng tham gia chương trình này, bởi vì giọng hát hay, mà có được rất nhiều fan hâm mộ, cộng với ngoại hình đẹp mắt, cũng là ứng viên cho chức quán quân.

Cậu và Lâm Sâm hai người ngoại trừ phân cảnh chung, lúc khác, căn bản là không có nói chuyện qua. Bởi vì sau sự kiện kia, hai người có chút ngăn cách, Vương Nhất Bác cũng không phải chán ghét hắn, chẳng qua là cảm thấy, người này tâm tư quá nặng, không thích hợp để ở chung.

"Cậu làm sao lại ở đây?" Vương Nhất Bác chải chải lại tóc, đem đồ rửa mặt cất đi.

"Tốt xấu gì chúng ta cũng là chung công ty, nên gần nhau để xúc tiến tình cảm." Lâm Sâm không để ý dáng vẻ lạnh lùng của Vương Nhất Bác.

"Không cần xúc tiến tình cảm". Vương  Nhất Bác cúi thấp đầu, một ngày tập luyện quá mệt mỏi, cậu còn phải tập nhảy, tập ca hát, căn bản không có thời gian cùng hắn ở đây nói chuyện phiếm.

"Vương Nhất Bác, cậu chừng nào thì mới có thể trưởng thành." Không có máy quay, Lâm Sâm không còn giữ được dáng vẻ ôn hòa.

"Đối với cậu thì không cần." Vương  Nhất Bác cười lạnh một tiếng, sau đó đứng trước mặt Lâm Sâm, nhìn hắn không có một biểu cảm, lạnh lùng hỏi.

"Thẩm Mộc gần đây thế nào?"

Trầm mặc thật lâu, Lâm Sâm mới lên tiếng, :"cậu ấy bây giờ có thể dùng cái nạn để chống, nhưng còn nhảy múa..."

Dừng lại một chút, Lâm Sâm nói tiếp.

"Cậu ấy có lẽ, sẽ không còn được nhảy múa nữa."

Giọng nói của hắn có chút đau khổ, Vương Nhất Bác biết nhắc đến Thẩm Mộc Lâm Sâm sẽ buồn, liền không hỏi đết vết thương của hắn nữa.

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Vương Nhất Bác hỏi thẳng, không muốn cùng hắn quanh co lòng vòng.

Lâm Sâm thu hồi cảm xúc, thở phào sau đó nhìn Nhất Bác, :"tôi muốn xin cậu giúp tôi một chuyện."

Vương Nhất Bác nhíu mày, nhìn hắn.

Lâm Sâm cười bất đắc dĩ, :"vòng bán kết lần này, tôi thăm dò được, cần bốn người đứng đầu làm đội trưởng, dựa theo hạng, lựa chọn năm tổ viên, cũng có thể lựa chọn đối thủ của mình, chỉ cần chiến thắng một phương thức, sẽ nhận được 500 số phiếu, đây là tính đến khi thi đấu chung kết..."

"Nói ý chính." Vương Nhất Bác một mặt không biểu tình."

"Tôi hy vọng, đến lúc đó cậu sẽ chọn Kỳ Hạo." Lâm Sâm nhìn qua Vương Nhất Bác.

"Hai người các cậu thực lực tương xứng, hơn nữa fan hâm mộ của cậu ở đây là đông nhất, coi như có thua cũng không quan tâm 500 vé, nhưng tôi, ở trận bán kết, nhất định phải thắng."

Vương Nhất Bác cuộn tròn ngón tay, :"lại là bởi vì Thẩm Mộc?"

Lâm Sâm sửng sốt ba giây, sau đó cười khổ, :"đây là tôi đáp ứng hắn, 5000 vé đối với tôi rất quan trọng, hiện tại tôi cùng với người hạng tư, số phiếu ngang nhau, tôi cần thêm 5000 vé để được xếp hạng ba."

"Cho dù cậu có nhận được 5000 vé, cậu cũng không thể bảo đảm, cậu có thể vào trận chung kết..." Vương Nhất Bác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Chỉ có biện pháp này." Lâm Sâm nắm chặt tay Vương Nhất Bác, trong mắt tràn đầy sự cầu khẩn.

"Ngày mai, ngày mai sẽ phải phân tổ, coi như tôi năng nỉ cậu, Thẩm Mộc chân đã gãy, cậu ấy không thể nhảy múa, tôi chỉ muốn ở top 3 lúc trên đài lãnh thưởng cậu ấy có thể nhìn thấy được tôi, được không?"

Vương Nhất Bác cắn môi, cậu cảm giác được tay của hắn đang run, cậu có thể cảm nhận được Lâm Sâm mong ngóng cùng cầu khẩn, đây cơ hồ là là vẻ mặt đầy xúc động.

"Được, tôi đồng ý với cậu." Sau đó lại tiếp tục nói, :"lần này là lần cuối cùng."

"Cảm ơn cậu." Lâm Sâm nhẹ nhàng cười, biểu cảm có vẻ tái nhợt, tâm hắn ruốc cuộc cũng buông xuống, buông lỏng tay Vương Nhất Bác.

Lâm Sâm, xoay người nhìn về phía Vương Nhất Bác.

"Coi như tôi nợ cậu một lần."

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, liền rời đi.

Ngày hôm sau, đúng như lời Lâm Sâm nói, chương trình yêu cầu chia ra làm bốn tổ, một tổ năm người, bốn người đứng đầu làm đội trưởng, có thể tuyển người.

Vương Nhất Bác thực lực rất mạnh, cho nên rất nhiều người muốn cùng cậu chung một tổ, bởi vì đội chiến thắng có đến 5000 vé, lựa chọn Vương Nhất Bác tương đương cầm 5000 vé.

Vương Nhất bác cầm mic nói, :"ai muốn cùng tôi một tổ xin giơ tay, bởi vì sợ các người muốn ở cùng bạn bè lại bị tôi tách ra." Một câu nói vô cùng đơn giản và ngay thẳng.

Ngay sau đó, hơn phân nửa đều giơ tay.

Vương Nhất Bác nhìn một lượt cắn môi, đọc tên, :"Quách Thừa."

Một tiếng reo hò vui vẻ trong đám con trai, Quách Thừa bước ra, cậu ta là một người vui vẻ, thực lực không tệ, mặc dù không đứng thứ ba, nhưng ít nhất cũng thứ năm.

Quách Thừa đi đến ôm lấy Vương  Nhất Bác, cậu khẽ cười một cái.

Sau đó mỗi tổ trưởng đều chọn lấy một người, sau một hồi lựa chọn kết thúc, trong đội của Vương Nhất Bác, có bốn người: Quách Thừa, Tất Bồi Hâm, Trịnh Phồn Tinh, Chu Tán Cẩm.

Toàn là những người nhan sắc cùng thực lực cao, đáng giá tuyển thủ.

Các đội khác cũng chia đủ quân số.

Vương Nhất Bác đối diện giương mắt nhìn Lâm Sâm, Lâm Sâm cũng nhìn chằm chằm qua cậu, Nhất Bác thở dài, cũng đã thực hiện đáp ứng của hắn, hơn nữa, đối với Thẩm Mộc, cậu cũng thấy thương tiếc.

Vào lúc, Vương Nhất Bác định cầm mic lên nói, chương trình cầm ba tấm thẻ đến tổ của cậu.

Lâm Sâm cùng Vương Nhất Bác đồng thời ngẩng cả người. Không hiểu đây là tình huống như thế nào?

"Vương Nhất Bác, nơi này có ba tấm thẻ riêng biệt, ứng với ba tổ, cậu từ đó chọn đối kháng một tổ, hai đội còn lại sẽ đối kháng tổ với nhau." Đạo diễn ra lệnh.

Mỗi chữ đạo diễn nói ra, như đập thẳng vào trong lòng Lâm Sâm cùng Nhất Bác, sắc mặt Lâm Sâm tái nhợt, hắn tự hỏi, tại sao có thể như vậy, chương trình vậy mà thay đổi phương thức tổ chức. Hắn ngước nhìn Vương Nhất Bác, cơ hồ muốn đem cậu xem thấu.

Ba chọn một, chỉ cần cậu rút trúng Kỳ Hạo, thì hắn vẫn còn niềm tin, nhưng nếu như Vương Nhất Bác không rút trúng Kỳ Hạo, như vậy hắn cùng Kỳ Hạo hoặc thậm chí là cùng Vương Nhất Bác quyết đấu, vậy hoàn toàn không có nắm chắc chuyện thắng. Trái tim của hắn đang đập mạnh lên, vô cùng hồi hộp.

"Vương Nhất Bác, mời lựa chọn ".  Đạo diễn thúc giục.

Vương Nhất Bác thu về ánh mắt, bên tai là tiếng đồng đội cổ vũ, bọn họ đều hy vọng, cậu có thể rút được một đối thủ tốt, để đối kháng.

Vương Nhất Bác thở ra một hơi, mọi tính toán đều dựa vào ông trời vậy, cậu vươn tay, tại chỗ ba tấm thẻ mà rút một cái, cuối cùng rút tấm thẻ bên phải.

Toàn bộ động tác của cậu như bị kéo đến dài vô hạn, trái tim tấc cả mọi người như bị treo lên.

"Hiện tại, mời mở ra." đạo diễn lên tiếng.

Vương Nhất Bác nắm chặt trong tay tấm thẻ, ngẩng đầu nhìn đối diện, tấc cả mọi người đều hiếu kì, không biết bên trong là đội nào.

Từ từ mở ra, Vương Nhất Bác nhìn một chút tên được ghi trên tấm thẻ, sau đó ánh mắt trong nháy mắt trợn tròn.

"Đội nào, là đội nào?" tất cả mọi người đều lên tiếng hỏi.

Vương Nhất Bác đem tấm thẻ cho mọi người nhìn, bên trong viết tên người hạng tư.

Trong nháy mắt, mọi người trong tổ thứ tư đều đang kêu gào, trời, đây cũng quá đen đủi đi, thực lực thật sự cách xa quá lớn đi.

Lâm Sâm cũng nặng lấy mặt mày, sau đó hắn cười khổ một cái, có lẽ đây chính là mệnh đi.

Nhất Bác nhìn đối diện với Lâm Sâm, trong lòng có chút nặng nề, có một số việc không như người ta mong muốn.

Có người sầu thì cũng có người vui vẻ, Kỳ Hạo nhẹ nhàng thở ra, may mắn hắn không không phải đấu với là Vương Nhất Bác.

"Được, bây giờ mời mọi người xem tiết mục đối kháng." đạo diễn nói xong, màn hình lớn sau lưng liền xuất hiện vài tiết mục, một bên là biểu diễn bài tình ca, một bên là vũ đạo, phong cách hoàn toàn khác biệt.

Vương Nhất Bác nhíu mày, cảm thấy nếu như Lâm Sâm hát tình ca, không chừng lại có cơ hội chiến thắng, sau đó cậu nhanh chóng giơ tay.

"Tôi chọn tiết mục thứ hai."

Phía sau mọi người đều reo hò, tấc cả mọi người đều yêu thích mục thứ hai.

"Được, hiện tại việc phân tổ kết thúc, các cậu có một tuần chuẩn bị, lần này chiến thắng sẽ được 5000 số phiếu, sẽ tự động tiến vào, tấc cả quá trình đều là công khai, một cách công bằng, chúc các cậu thành công." đạo diễn nói xong, mọi người đều vỗ tay reo hò.

Thông qua đoàn người đang huyên náo, Vương Nhất Bác nhìn về phía Lâm Sâm, Lâm Sâm cũng chậm rãi xoay người rời đi.

Vương Nhất Bác trầm mặc, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy bóng lưng của Lâm Sâm rời đi, nhưng lần nào cũng cao ngạo vô cùng.

Có lẽ tất cả tâm cơ của hắn, cũng vì yêu Thẩm Mộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro