Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến tiến vào thang máy, bao lớn, bao nhỏ không ít thứ, cậu ngẩng đầu nhìn, Tiêu Chiến mặc áo sơ mi cao cấp còn giúp cậu sách đồ vật, đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn.

Tiêu Chiến ấn vân tay mở cửa, Vương Nhất Bác chớp chớp mắt đi theo vào,đột nhiên Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu nói : "đợi chút nữa giúp con đem vân tay sao chép."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Nhà Tiêu Chiến thật lớn, phòng khách liền với một cái ban công to lớn, ánh sáng, cảnh vật đều rất tốt, phòng này, cùng với phòng làm việc của hắn trang trí rất giống nhau.

Nhưng đến lúc Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác vào phòng của cậu, làm cậu có chút ngạc nhiên.

Phòng của cậu cùng phòng khách hoàn toàn không giống nhau, trên bàn được bày mô hình xe mô tô, trong phòng còn có rất nhiều mô hình ván trượt, xem ra, cả căn phòng đều được thiết kế tỉ mỉ.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tiêu Chiến, hắn làm sao biết, cậu thích xe mô tô cùng ván trượt, bọn họ rõ ràng chỉ mới biết nhau mấy ngày. Vì cái gì, lại cảm thấy chú ba giống như đã quen biết cậu rất nhiều năm.

Giống như căn phòng này đã được thiết kế rất lâu, hiện tại, chỉ chờ cậu chuyển đến.

Loại cảm giác này, khiến Vương Nhất Bác giật nảy mình.

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm của cậu, sau đó, chậm rãi nghiêng người bỏ đồ xuống. "Sao còn đứng đấy, vào đây."

Vương Nhất Bác ngơ ngác đi vào, đem túi cất kỹ, vẫn là nhịn không được, lên tiếng hỏi Tiêu Chiến :"chú ba, chú trước kia đã từng gặp qua con sao?"

Mấy ngày ở chung này, Vương Nhất Bác rõ ràng cảm giác được, Tiêu Chiến đối với cậu căn bản không phải lần đầu tiên gặp mặt, mà là, cảm giác đã gặp qua trước đây.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm trong bụng.

Chẳng lẽ là ngày bé mình đã gặp qua chú ba nhưng lại quên sao?

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt hắn có chút gì đó  mà chính cậu cũng  không hiểu là gì.

"Đã từng gặp qua."  Tiêu Chiến lên tiếng.

"Lúc nào, sao con không nhớ?"

Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn hắn.

"Hơn nữa, chú làm sao biết con thích xe mô tô cùng ván trượt, ba con nói cho chú sao?"

Tiêu Chiến cười cười, đi về phía cậu, đem cậu ôm trong ngực, Vương Nhất Bác có thể ngửi được, trên người hắn hương thơm nhàn nhạt. Cảm nhận được cái cằm của chú ba đặt ở cổ mình, loạn tóc quẹt qua có chút ngứa.

"Có dụng tâm tự nhiên sẽ biết."  Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, có chút khó hiểu, đôi mắt nghi hoặc.

Cậu thật sự là không nhớ rõ mình lúc nào gặp qua chú ba, hơn nữa, chú ba dáng dấp đẹp mắt như vậy, không thể nào cậu lại quên.

Tiêu Chiến nheo mắt, đứng thẳng dậy nhẹ nhàng nói.

"Nhất Bác, con lại không có đẩy chú ra."

Vương Nhất Bác ánh mắt có chút mê mang, ánh mắt trắng đen rõ ràng mà nhìn thẳng Tiêu Chiến, nội tâm của cậu thật sự là không muốn đẩy chú ba ra, cậu biết, mình đối với chú ba là tâm tư không bình thường. Vậy còn chú ba thì sao? liệu rằng, đối với cậu, làm động tác thân mật như vậy có phải thích cậu không?

"Chú ba, chú thích con sao"?

Vương Nhất Bác nắm chặt tay, hỏi người bên cạnh, nghe ra trong giọng nói có chút run rẩy.

Tiêu Chiến không ngờ cậu sẽ đem mình ra hỏi, ánh mắt ngày càng thâm trầm, trong phòng, bầu không khí đột nhiên căng thẳng, trong không khí cảm thấy có chút nóng.

Vương Nhất Bác có thể nghe rõ nhịp tim mình đập nhanh trong lòng ngực, cậu có thể thấy rõ trong mắt chú ba có chút cảm xúc, giờ phút này, cậu cảm thấy, mình cùng chú ba quan hệ sinh ra có chút biến hóa vì diệu.

"Yêu thích Nhất Bác." Tiêu Chiến ruốt cuộc cũng lên tiếng, còn đưa tay sờ sờ lên mặt cậu.

Trái tim Vương Nhất Bác cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, da đầu căng lên, cậu cắn cắn môi, Vương Nhất Bác không rõ, chú ba nói yêu thích là yêu thích theo kiểu nào, nhưng dù cho thế nào, cũng đủ làm cho trái tim cậu rung động.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tiến lên, ôm lấy eo hắn :"con cũng yêu thích chú ba."

Trong nháy mắt, con ngươi trong mắt Tiêu Chiến co lại, đem cậu ôm vào lòng, người trong ngực có chút mềm mại, gợi lên cho hắn ham muốn, muốn đem người đặt dưới thân.

Quá nguy hiểm, bạn nhỏ này quá đơn thuần, căn bản không biết hắn bây giờ nguy hiểm cỡ nào, còn không có chút phòng bị, mà đem mình đến trước mặt hắn.

"Con đi thu dọn hành lý đi, chú đi nấu gì cho con ăn."

Vương Nhất Bác cúi đầu, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, ánh mắt ướt sũng, chớp chớp, sau đó cúi người thu dọn đồ đạc.

Trong thâm tâm cậu nghĩ thầm, vừa mới lúc nãy, cậu thật sự muốn hôn chú ba.

Đồ đạt của Vương Nhất Bác nhiều, nhưng cũng không có lẫn lộn, trên cơ bản cũng chỉ có quần áo, giày và mũ, ngoài ra, cậu còn đem theo ván trượt, mỗi một loại, đều được xếp ngăn nắp, cho nên, xắp xếp không tốn nhiều thời gian.

Nửa tiếng sau, cậu đi ra ngoài, nhìn  xem bốn phía, sau đó nhìn thấy căn phòng chú ba nằm trên cùng hành lang với phòng cậu.

Do dự một chút, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy cửa ra, căn phòng đặc biệt sạch sẽ, là phòng thường gặp của mấy người con trai trưởng thành, cậu không có đi vào, lui ra ngoài, đóng cửa thật kỹ, sau đó đứng trước cửa phòng nhìn lại một lần.

Tiêu Chiến ở trong bếp nấu ăn cho cậu, chỉ đơn giản là rán trứng, Vương Nhất Bác đứng ở sau nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, cảm thấy thật thần kỳ, mình với chú ba, thế mà ở cùng một chỗ.

Cảm nhận được có người sau lưng, Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại, chỉ cười, nhẹ giọng nói :"buổi tối, tùy tiện ăn một chút, ăn quá no sẽ ngủ không ngon."

"Dạ." Cậu nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn món ăn, có thể ngửi thấy rất thơm, :"thơm quá."

Tiêu Chiến nheo mắt cười lên.

"Sau này sẽ làm món ngon cho con."

"Chú ba, chú biết làm cơm sao?"Cậu có chút sùng bái.

"Đúng vậy." Tiêu Chiến bê bát đi ra ngoài, :"sau này, cháu muốn ăn cái gì có thể nói chú, chú làm cho ăn."

Vương Nhất Bác vui vẻ gật đầu.

Ăn xong, Vương Nhất Bác tự giác đi rửa bát, sau đó, nhìn lại đã 10 giờ hơn, cầm quần áo ngủ đi tắm, Tiêu chiến ở phòng làm việc xử lý văn kiện, mọi thứ đều diễn ra một cách bình thường.

Lúc Tiêu Chiến đang xem văn kiện thì có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Vương Nhất Bác đầu tóc ướt sũng, từ trong khe cửa đi vào, khuôn mặt trắng nõn.

"Chú ba, con không tìm thấy dầu gội đầu."

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đến dầu gội đầu ở phòng tắm đã hết, hắn đứng lên.

"Chú giúp con lấy cái mới."

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Tiêu Chiến đi qua bên người cậu, thấy cậu mặc áo ngủ đơn giản, quần ngủ ngắn đến bắp chân, để lộ ra cái chân vừa trắng vừa dài, dáng vẻ trơn mềm.

Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ họng khô nóng.

Tiêu Chiến đem dầu gội mới cho cậu, Vương Nhất Bác nói tiếng cảm ơn, sau đó lại tiến vào nhà tắm, chỉ chốc lát sau, bên trong đã truyền đến tiếng nước chảy. Hắn đứng ở ngoài cửa, cảm thấy cả người đều căng cứng, khô nóng, nhìn hình ảnh mập mờ, thần kinh vô cùng kích thích.

Hắn buồn bực, cào cào mái tóc, cố gắng ổn định cảm xúc, sau đó rời đi, trở về phòng làm việc, tiếp tục xem văn kiện, nhưng rõ ràng là không chuyên tâm được, trong đầu đều là hình ảnh, thân thể Vương Nhất Bác mảnh mai, trắng nõn, má hồng, cái miệng nhỏ nhỏ.

Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, vuốt vuốt mi tâm, cảm thấy mình điên rồi.

Hắn trở lại phòng ngủ, cầm lấy áo ngủ đi vào nhà tắm nhỏ bên trong tắm rửa, tạt nước lên mặt hai cái, mới có thể giảm bớt buồn bực.

Lúc Vương Nhất Bác đi ra, cũng đúng lúc Tiêu Chiến từ trong phòng bước ra,  trên cổ quấn khắn lông, áo ngủ cao cấp, tóc mái khô một nửa, phủ xuống, che trước trán, nhìn dáng vẻ của hắn ở nhà như thế, khiến cậu có chút ngạc nhiên.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn cậu.

"Đến đây, giúp con sao chép vân tay."

Vương Nhất Bác gật đầu, đi theo Tiêu Chiến  đến cạnh cửa, sao chép hai ngón tay.

"Sao chép thành công." Một giọng nữ trong máy vang lên.

Vương Nhất Bác không tự chủ mà bật cười, loại cảm giác này rất lạ, thế là cậu và chú ba lại ở chung dưới một mái nhà.

Sau khi trở về phòng ngủ, cậu cầm điện thoại sang phòng tìm Tiêu Chiến :"chú ba, con không có phương thức liên lạc với chú."

Tiêu Chiến dừng lại một chút, sau đó, cầm lấy điện thoại bên cạnh bấm số, một chút, điện thoại Vương Nhất Bác reo lên, cậu mở to hai mắt ngạc nhiên.

"Chú làm sao có số điện thoại của con?"

"Lúc con vào công ty, có điền thông tin."

Cậu có chút giật mình, sau đó tắt điện thoại, rồi lưu số Tiêu Chiến trong danh bạ là :"chú ba."

"Chú ba, chú còn biết những gì liên quan đến con?"

"Sau này con sẽ biết." Tiêu Chiến nói, có chút mơ hồ không rõ ràng.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trên mặt có chút hồng, vì cái gì cậu luôn cảm thấy, hắn như đang trêu chọc mình.

Cậu đáp một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng, lúc nằm sấp trên giường của mình, nhìn tấy wechat chú ba hiện lên vòng bạn tốt, đưa tay ấn một cái, bên kia lập tức đồng ý.

Vương Nhất Bác nheo mắt lại, trong lòng có chút vui vẻ, dấu ngoặc hai bên má hiện rõ, trên giường lăn lộn một vòng.

Sau đó nhắn cho chú ba một tin.

"Chú ba, chúc ngủ ngon."

Không đầy một lát, bên kia gửi lại

"Nhất Bác, ngủ ngon."

Vương Nhất Bác đắp kín chăn, cậu biết, phòng chú ba đối diện phòng cậu, hai người cách rất gần nhau, đột nhiên cảm thấy yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro