Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị hai người đồng loạt nói, không, hoàn toàn có thể tính là rống lên.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngậm miệng, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng trước tiên vẫn nên giải quyết tiểu Đậu Đậu rồi nói sau. Anh đem một đống đồ chơi chú Lý đưa đến, nhét vào trong ngực đứa nhỏ: "Tiểu Đậu Đậu, em ngồi yên trên sô pha chơi nha."

"Được, Chiến ca ca."

Quả nhiên là tiểu hài tử, vừa gặp đồ chơi liền bị hấp dẫn, thoáng cái đã ngoan ngoãn nghiêm túc chơi xe ô tô.

Thấy tiểu Đậu Đậu đã đặt toàn bộ tâm tư vào đống đồ chơi kia, người lớn hơn lập tức kéo tay bạn nhỏ nhà mình vào phòng bếp.

Vương Nhất Bác cũng để mặc anh kéo đi, cậu biết mình có thể sẽ bị giáo huấn về việc ăn giấm với một đứa bé chỉ mới bốn tuổi. Bản thân người nhỏ hơn đã chuẩn bị tốt tinh thần để nghe dạy dỗ, nhưng lại không ngờ...

Vừa vào phòng bếp, thanh niên đã nhanh chóng kéo cửa đóng lại. Anh lập tức ôm lấy tiểu bằng hữu, cúi đầu hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng, ôn nhu, chỉ lướt qua rồi thôi.

Toàn bộ khí tức của Tiêu Chiến bao lấy nam hài, cánh tay ôm eo Vương Nhất Bác lại siết chặt thêm một chút, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.

Sau khi hôn người trong ngực xong, nam nhân đưa tay xoa xoa đầu tiểu bảo, giọng nói tràn ngập ôn nhu không thể nào che giấu: "Bảo bối, anh là của em, vẫn luôn là của em."

Biết bạn nhỏ nhà mình thiếu khuyết cảm giác an toàn, vậy anh liền không keo kiệt mà bù đủ cho cậu.

"Chiến ca, có phải em rất ấu trĩ không?" Thiếu niên vùi đầu vào hõm cổ nam nhân, nhỏ giọng hỏi.

"Ấu trĩ, nhưng bảo bối của anh chỉ ngây thơ như vậy với một mình anh, cảm giác này cũng không tệ lắm." Người lớn hơn thân mật cọ cọ chóp mũi lên khuôn mặt nhỏ.

Thật ra Vương Nhất Bác rất thành thục, một chút tính cách trẻ con còn sót lại cậu cũng chỉ để lộ ra trước mặt Tiêu Chiến thôi. Đối với việc này, anh đặc biệt cảm thấy hài lòng.

Sau khi dỗ dành tốt tiểu bảo nhà mình, hai người mới cùng quay lại phòng khách. Tiếp theo đó là hình ảnh đôi con ngươi chấn động mở lớn, chỉ nghe Vương Nhất Bác gào lên một câu: "Giày Nike bản limited của em!!!"

Tiểu Đậu Đậu ngồi bệt dưới sàn, tay cầm một cây bút màu vẽ linh tinh trên giày.

Những đôi giày để ở ngoài không một chiếc nào may mắn 'sống sót', thiếu niên cắn răng kiềm chế cảm giác muốn động thủ với tên nhóc này. Cậu kéo tay người bên cạnh, lắc lắc: "Chiến ca, giày của em, giày của em!!! Aaaaaaa!!!"

"Ca ca sẽ mua lại cho em, mua lại cho em."

Nam nhân nhanh chóng trấn an bạn nhỏ, đi thẳng đến ôm tiểu Đậu Đậu, đoạt lấy cây màu trên tay đứa trẻ, anh nhẹ giọng: "Tiểu Đậu Đậu, sau này không được vẽ linh tinh trên giày của ca ca, có biết không?"

Đứa nhỏ chột dạ cúi đầu: "Dạ biết, Chiến ca ca, Đậu Đậu sai rồi."

"Em nhận sai cũng thật nhanh, vậy lần sau có còn làm vậy nữa không?" Vương Nhất Bác cũng ngồi xổm xuống hỏi.

Tiểu Đậu Đậu nhanh nhảu khoát tay, chân thành nhận sai: "Không dám, không dám nữa, Nhất Bác ca ca, Chiến ca ca, em xin lỗi."

Thấy tiểu Đậu Đậu đã biết lỗi, hai người cũng không tính toán với một đứa nhỏ làm gì. Chỉ đành bất lực nhìn nhau, sau đó Tiêu Chiến liền dẫn nhóc con đi rửa tay.

"Giày của mình..." Tiểu bằng hữu nào đó ngồi bệt trên sàn, đau lòng nhìn đôi giày bảo bối bị vẽ tèm lem, vẻ mặt như đang khóc thút thít.

Thoáng cái đã sắp đến giờ ăn tối, dì Trương vẫn còn nghỉ tết, không có ai nấu cơm. Người lớn hơn không thể làm gì khác ngoài việc tự mình xuống bếp, vậy là đành giao tiểu Đậu Đậu lại cho nam hài.

Thanh niên quay sang nói với người bên cạnh: "Bảo bối, bây giờ ca ca phải đi nấu cơm, em chơi với tiểu Đậu Đậu một lát có được không?"

Vương Nhất Bác bĩu môi nhẹ gật đầu, nhu thuận đáp lời: "Dạ được."

"Bảo bối thật ngoan."

Anh vừa vào phòng bếp, đứa nhỏ đã lập tức đi theo phía sau. Cặp chân ngắn chạy lạch bạch đến, người lớn hơn bất đắc dĩ ngồi xuống nói: "Tiểu Đậu Đậu, Chiến ca ca phải chuẩn bị cơm tối, em ra ngoài chơi cùng Nhất Bác ca ca nha."

Tiểu hài tử quay đầu nhìn thiếu niên đang ngồi trên sô pha, hai bàn tay nhỏ ôm chiếc xe ô tô chạy lại đó, leo lên ghế kéo kéo tay áo cậu: "Ca ca, chơi với em đi."

Tiểu bằng hữu chống cằm nhìn đứa bé trước mặt: "Tiểu Đậu tử, a không phải, tiểu Đậu Đậu, em muốn chơi cái gì?"

"Cái đó!!!"

Nam hài nhìn theo hướng ngón tay trắng múp chỉ chỉ liền thấy được mô hình lego mình đã ráp xong. Hai mắt chậm rãi nhắm lại, cậu đành dẫn tiểu Đậu Đậu lên lầu, đi tới phòng ngủ, ngồi xổm xuống dặn dò: "Tiểu Đậu Đậu, em ngoan ngoãn đứng yên ở đây, ca ca đi lấy lego cho em."

Vương Nhất Bác lấy một bộ lego còn chưa ráp xong từ ngăn tủ ra, đứa nhỏ vừa trông thấy đã cực kỳ phấn khích, nhanh chóng chạy lại ôm đùi đối phương: "Nhất Bác ca ca, Nhất Bác ca ca, Đậu Đậu chính là muốn chơi cái này, muốn chơi cái này."

Tiểu bảo cúi đầu nhìn đứa bé, đối diện với tiểu hài tử, ngữ khí của cậu cũng nhu hòa hơn hẳn: "Được."

Hai người trực tiếp ngồi dưới sàn ráp lego, tiểu Đậu Đậu lập tức an ổn trở lại. Mặc dù bình thường nhóc con này cũng không hay như vậy, nhưng mà nhìn vị ca ca đẹp mắt đối diện lắp ráp tựa hồ chơi rất vui.

Tiểu hài tử bưng khuôn mặt nhỏ chăm chú quan sát, đến khi thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị hoàn thành mảnh cuối cùng. Tiểu Đậu Đậu kích động giang hai tay, ngữ khí thập phần bội phục: "Ca ca thật lợi hại, ca ca tốt..."

Sau đó, mô hình lego sắp được ráp xong liền ngã thẳng xuống đất...

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên yên tĩnh...

Ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng, tiểu Đậu Đậu thấy sắc mặt thiếu niên thay đổi có chút hung hăng, thoáng cái liền bị hù đến ấp a ấp úng: "Nhất Bác ca ca, thật xin lỗi, Đậu Đậu không có cố ý, Đậu Đậu bồi thường cho anh..."

Tiểu bằng hữu nhìn đứa nhỏ trước mắt, thật không thể tức giận nổi, nhẹ vỗ vỗ vai nhóc con: "Ca ca không cần bồi thường, em xuống lầu chơi đi."

Tiểu Đậu Đậu biết rõ việc này là mình làm sai, bàn tay mũm mĩm không ngừng quệt miệng, khuôn mặt nhỏ cực kỳ áy náy, chậm rãi xuống bếp tìm người lớn hơn: "Chiến ca ca..."

Vương Nhất Bác ở phòng ngủ cẩn thận nhặt lại những mảnh lego rơi lả tả trên sàn, để lại lên bàn, lòng thầm nghĩ, "Cũng may mô hình này không lớn, nếu không thì ráp lại lần nữa sẽ thật lâu, tâm huyết của mình!!! Ài."

Tiểu Đậu Đậu dắt Tiêu Chiến lên phòng ngủ, ngón tay múp múp khẽ chọc chọc vai nam hài, nãi thanh nãi khí gọi: "Nhất Bác ca ca."

Bạn nhỏ không quay đầu, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, vẫn ngồi xếp bằng trên sàn như cũ, sau đó nghe được nhóc con nói tiếp: "Em đem Chiến ca ca bồi thường cho anh, không tranh với anh nữa, anh đừng giận Đậu Đậu có được không?"

Thiếu niên đột ngột bật cười, quay đầu nhìn lại.

Vừa thấy nam nhân cũng ở đây, ý cười càng đậm hơn, cậu giương mắt nhìn anh, đôi môi đỏ hồng hé mở: "Chiến ca ca nhà em vốn là của anh!!!"

"Vậy Nhất Bác ca ca, anh còn tức giận sao?" Tiểu Đậu Đậu hỏi dò.

Vương Nhất Bác nhéo nhéo khuôn mặt núc ních của đối phương: "Ừm, em cũng không cướp Tiêu Chiến với anh, vậy anh không giận nữa."

"Yayyyyy, Nhất Bác ca ca hết giận rồi, hết giận rồi..." Tiểu hài tử lập tức vui vẻ khoa tay múa chân.

Ăn xong cơm tối, cùng nhau chơi đến mười giờ, đúng lúc ông ngoại và chú Lý cũng về tới.

Thời điểm chú Lý đón tiểu Đậu Đậu về, nam hài có tặng cho nhóc một món lego mô tô nhỏ đã ráp xong mà chính cậu cũng thích: "Sau này đến nhà người khác cũng không thể vẽ bậy lên giày của họ nha. Đôi giày mà hôm nay em vẽ lại là đôi mà anh rất thích đây!!!"

"Dạ biết, Nhất Bác ca ca."

Tiểu bằng hữu vừa tắm ra đã thấy Tiêu Chiến đang lười biếng tựa vào thành giường, một tay tùy ý lướt điện thoại, cổ áo rộng mở như ẩn như hiện xương quai xanh tinh xảo, cặp mắt thụy phượng khẽ nhíu.

Ánh đèn vàng ấm áp như tô điểm cho khuôn mặt nam nhân càng thêm mê người, Vương Nhất Bác nhìn đến mức khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

"Chiến ca." Thiếu niên đột ngột kêu một tiếng.

"Hửm?" Người lớn hơn buông điện thoại xuống, ngước mắt nhìn bạn nhỏ.

Nam nhân đưa tay kéo người vào trong ngực, hôn lên đôi môi anh đào, bạn nhỏ chủ động vòng tay qua cổ anh, cả hai tùy tiện triền miên...

Không biết qua bao lâu...

Vương Nhất Bác tựa đầu vào ngực Tiêu Chiến, mở to đôi mắt trong veo như cún con nhìn anh, bờ môi hơi sưng đỏ, hơi thở vẫn còn hổn hển: "Anh có nhớ từng đáp ứng em một điều không?" (Ở chương 21 á mọi người)

Thanh niên nhẹ gật đầu, ôm eo tiểu bảo: "Ừm, nhớ rõ, vậy em đã nghĩ ra mình muốn gì rồi sao?"

"Chúng ta đến Iceland ngắm cực quang đi, trượt tuyết nữa!!!"

"Được, đều nghe theo bạn nhỏ nhà chúng ta."

"Vậy anh không được gạt em..."

"Bảo bối, ca ca có bao giờ lừa em chưa? Hửm?"

"Hình như là không có a... ưm... Chiến ca~"

"Kêu lại lần nữa, gọi đúng sẽ bỏ qua cho em..."

"Không kêu... ưm... ha... em gọi... gọi mà... lão công... lão... lão công~"

End.

-----

Cuối cùng cũng hoàn thành bé này rồi. Bây giờ tui sẽ up tiếp mấy fic đang còn dang dở nha. Mọi người đừng hỏi tui lịch up, cũng đừng hối tui, chỉ cần có thời gian là tui edit liền à, nhưng mỗi chương của mấy fic còn lại khá dài nên thời gian sẽ hơi lâu nhaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro