Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác vừa mở mắt đã thấy trên người được khoác một chiếc áo vest, cậu cười cười xem điện thoại mới phát hiện đã năm giờ rưỡi, sao lại ngủ lâu như vậy. Thiếu niên ngước mắt nhìn nam nhân vẫn đang nghiêm túc làm việc, chậm rãi ngồi dậy.

Cảm nhận được tiếng động của người trên sô pha, Tiêu Chiến đặt bút xuống: "Tỉnh rồi?"

Nam hài đặt áo vest lên ghế, đứng dậy vươn vai giãn cơ: "Ừm, khi nào anh mới tan làm, hay là tôi về trước?"

"Đi thôi, tan làm rồi, em muốn đi dạo ở đâu?" Thanh niên lập tức đứng dậy đi đến cạnh cậu, môi nở một nụ cười nhẹ.

"Vậy đi siêu thị, lâu rồi tôi chưa đi siêu thị."

"Được."

Hai người xuống thang máy vừa đúng lúc gặp Lăng trợ lý đang ôm một xấp tài liệu đi tới: "Tiêu tổng, ngài tan làm rồi?"

"Ừm, tôi cùng Nhất Bác đi trước."

"A, được. Hai người đi thong thả."

Sau khi dõi theo bóng dáng cả hai cùng rời khỏi công ty, các nhân viên còn lại lập tức náo nhiệt.

"Cứ vậy mà đi sao, còn chưa đến giờ tan làm mà?"

"Ở cùng bạn nhỏ mới là quan trọng nhất nha! Ai da, cô độc thân làm sao hiểu được."

Tiêu Chiến đảm nhiệm việc cầm lái, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế phó lái. Phong cảnh bên ngoài dần dần lướt qua, trong xe đang phát một bản nhạc êm tai, chỉ lát sau hai người đã đến siêu thị.

"Em xem chút nữa có muốn ăn gì không?" Số lần thanh niên đến siêu thị có thể đếm trên đầu ngón tay, vì anh thấy ở đây quá nhiều người, lại còn chật. Nhưng nếu là nam hài muốn đi thì đương nhiên phải đi, người lớn hơn vừa đẩy xe mua sắm vừa quay sang hỏi bạn nhỏ đang vui vẻ bên cạnh.

"Cái gì cũng muốn ăn." Sở thích từ bé của Vương Nhất Bác là đi dạo siêu thị. Thiếu niên còn nhớ lúc nhỏ trong nhà có mở một tiệm siêu thị mini, cậu có thể ăn mà không cần trả tiền.

Tiêu Chiến gật gật đầu, cả hai chậm rãi dạo một vòng. Vừa đến khu đồ ăn vặt, người lớn hơn liền cầm những món trên kệ bỏ vào xe: "Cái này, cái này, còn có cái này..."

"Khoan đã, không cần... mua nhiều như vậy đâu?" Bạn nhỏ vội lên tiếng ngăn cản.

Thanh niên đưa tay nhéo nhéo má sữa của cậu, việc gì đã xảy ra một lần thì sẽ có vô số lần sau, lại nói: "Cũng không phải một mình em ăn."

"A, thấy rồi!" Vương Nhất Bác xấu hổ sờ sờ mũi, cặp phượng nhãn đột nhiên sáng lên, cậu nhanh chân chạy về phía trước.

Tiêu Chiến cũng yên lặng đẩy xe theo sau, vừa nhìn thấy món đồ thiếu niên đang cầm trên tay, anh liền thấy trong lòng ấm áp lạ thường, cậu mang gối đệm đến: "Nếu ở phòng làm việc lại bị đau lưng, anh có thể đệm cái này lên."

"Nhất Bác, cảm ơn em." Người lớn hơn vốn không nghĩ rằng bạn nhỏ này sẽ ghi nhớ việc mình bị đau thắt lưng.

"Không cần cảm ơn, nên làm thôi."

Trong nháy mắt, cảm xúc của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến dường như hơi biến hóa. Nhưng loại thay đổi này có vẻ là chuyện cậu không mong nó xảy ra nhất, kỳ thực cậu cũng không rõ vì sao trong lòng vẫn ghi nhớ kỹ tổn thương của anh, là lo lắng sao?

Thực sự chỉ là lo lắng thôi sao?

Thanh niên xoa xoa đầu bạn nhỏ, đẩy xe về phía trước: "Đi thôi, xem còn mua thêm gì không?"

Nam hài ngây người nhìn theo bóng lưng đối phương, ngốc ngốc chôn chân tại chỗ hồi lâu. Cậu và anh gặp nhau, quen biết, cuối cùng là "kết hôn". Kỳ thực bọn họ căn bản chính là hai đường thẳng song song, nếu không có nguyên nhân kia thì hai người cả đời này có khi hoàn toàn sẽ không gặp nhau, nhưng bây giờ lại buộc vào cùng một chỗ.

Quyết định của cậu cuối cùng là đúng hay sai?

Giờ phút này, lời nói của Uông Trác Thành lại vang lên trong đầu Vương Nhất Bác: "Cậu tốt nhất nên quản tốt trái tim mình đi!"

Bây giờ còn quản được sao?

Mọi thứ dường như đều chệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, càng đi càng xa, cơ hồ không thể quay lại được nữa.

Tiêu Chiến ở phía trước phát hiện bạn nhỏ không đi theo mình mà ngẩn người đứng một chỗ. Anh lo lắng quay lại, đưa tay sờ lên trán thiếu niên: "Không thoải mái sao?"

"Không có." Nam hài hoàn hồn, cười lắc đầu.

Thấy khuôn mặt nặng nề tràn ngập tâm sự của nam hài, người lớn hơn cũng mềm giọng: "Vậy đi thôi."

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, lặng lẽ đi theo, cậu quay sang nhìn nam nhân bên cạnh. Bất giác trong lòng bạn nhỏ đột nhiên sinh ra một cảm giác ỷ lại, giống như chỉ cần có anh bên cạnh, cậu không cần phải làm thứ gì hết.

Sự ỷ lại này là tốt hay không tốt?

Bạn nhỏ cũng không biết.

Nghĩ tới nghĩ lui lại đi ngang qua khu đồ chơi, cái gì tốt với xấu vừa rồi lập tức bay sạch ngay khi khi Vương Nhất Bác nhìn thấy lego. Thiếu niên nhẹ gật đầu với chính mình: "Lo nhiều như vậy làm gì? Không nói nữa." Cậu dừng bước, ngồi xổm xuống nghiêm túc chọn lego.

Muốn hỏi bạn nhỏ dùng cái gì để xả stress, chỉ có lego!!!

Tiêu Chiến quay đầu liền phát hiện nam hài đang ngồi xổm cạnh quầy đồ chơi, trên tay còn ôm hai hộp lego. Khuôn mặt nhỏ cực kỳ đăm chiêu, anh cong môi cười nhẹ.

"Thích cái này sao?" Thanh niên cũng ngồi xổm xuống cạnh Vương Nhất Bác.

"Ừm, anh thấy tôi nên mua cái nào? Cái này nhìn vô cùng ngầu, cái này lại càng ngầu hơn, thật khó chọn." Nam hài nghiêm túc xem xét, cẩn thận so sánh liền phát hiện cái nào cũng muốn lấy.

"Vậy mua hết!" Tiêu Chiến dứt lời liền kéo tay người nhỏ hơn.

Bạn nhỏ ôm lego, trong lòng nghĩ: "Có tiền thật tốt. Vừa nãy còn xoắn xuýt nên chọn cái nào, nhưng lúc trước vì không có tiền, nếu có tiền thì một lần mua cả hai không ngon hơn sao?"

Đến khi cả hai tính tiền, thu ngân nói mua đủ 500 tệ sẽ được giảm 50 tệ, người lớn hơn liền hỏi Vương Nhất Bác: "Có muốn mua thêm chút gì không?"

Nam hài còn đang bận nhìn lego, thuận tay cầm mấy hộp mà cậu cho là kẹo cao su trên quầy đưa Tiêu Chiến.

"Chắc chắn muốn mua cái này?!" Thanh niên liếc mắt, hơi kinh ngạc hỏi thêm lần nữa.

"Ừm ừm."" Bạn nhỏ tùy tiện đáp lại, vẫn không ngẩng đầu nhìn xem món đồ mình vừa lấy.

Người lớn hơn đưa sang cho thu ngân, mặt nhân viên lập tức đỏ bừng vì cố gắng nén cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro