Bánh mì Sourdough (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày diễn ra cuộc thi rơi vào thứ Năm, đêm trước đó, Tiêu Chiến đã mơ một giấc mộng kỳ lạ.

Trong mơ, đội phá dỡ lái máy móc màu xám, ầm ầm kéo đến sắp dỡ tiệm bọn họ, quần áo của thợ làm bánh vẫn đang mặc trên người, thông báo ngừng kinh doanh còn chưa kịp treo lên. Tiêu Chiến trong mơ vội vàng chạy ra cửa, vẫy tay với cỗ máy vô tình trước mắt, STOP STOP, còn chưa kết thúc!

Lúc này chủ nhà cũng đến, mặc bộ quần áo buồn cười như bài poker, sau lưng nhấc một cái túi lớn "Tiểu Tiêu, xin lỗi, tới sớm rồi tới sớm rồi, tôi mang tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đến, hôm nay nhất định phải tháo dỡ." Nói xong, túi lớn bung ra, hạt dẻ độc đã lột vỏ lăn ào ào, bóng dầu.

Vậy sao được, không thể, không cần hạt dẻ độc, mấy người dừng tay! Nhưng chẳng ngăn được cỗ máy quá lớn trước mặt, nó vươn ra cần treo dài, bắt đầu phát động tấn công. Từ trên cánh tay cần treo ma xui quỷ khiến thế nào mọc ra một cái bánh mì, bánh mì vù một tiếng nở phồng, ngày càng to, càng ngày càng lớn, nện thẳng lên nóc tiệm bánh. Trong nháy mắt, nơi đó đã trở nên chẳng có gì, đội phá dỡ và chủ nhà cũng biến mất, tiệm bánh cũng không còn, đến cả tro bụi cũng tan biến, chỉ có bánh mì lớn yên tĩnh. Trên bánh mì lớn mở ra một lỗ tròn, hai người bước ra từ bên trong, dáng vẻ như người tí hon kỳ quái được cắt ra từ những hình minh hoạ trong sách thiếu nhi.

Người giấy màu đỏ nói "Tiêu Chiến, sao cậu vẫn ở đây?"

Người giấy màu xanh lá nói "Kết thúc rồi kết thúc rồi, kết thúc rồi! Hiện giờ chỉ có bánh mì! Tiêu Chiến, bánh mì của cậu đâu rồi?"

Đúng, bánh mì của tôi thì sao, nhưng bánh mì của tôi ở đâu? Trong mộng không biết làm sao đã chạy về phía mặt trời lặn, vô cùng cấp bách, hiện tại anh muốn tìm bánh mì.

Hai nhân vật giấy xanh đỏ vẫn ở sau anh hét lớn "Tiêu Chiến, đi về phía trước, đừng quay đầu lại!" Đừng quay đầu, phải rồi, nhưng bước chân trong mộng rất nặng nề, tùm một tiếng liền té vào hố đen lớn.

Sau đó liền bật dậy, đồng hồ sinh học của thợ làm bánh lại hoạt động, kéo anh ra khỏi giấc mơ hoang đường.

Lúc ngồi dậy nhịp tim còn hơi hỗn loạn, tay anh giữ trán để bình tĩnh lại. Vương Nhất Bác ở bên cạnh cũng mơ màng tỉnh giấc "Hôm nay cũng thật sớm, chúng ta phải chuẩn bị xuất phát rồi sao..." Đôi má mềm mại dưới sức đè của gối có chút biến dạng, mí mắt cũng hơi sưng, Tiêu Chiến đột nhiên hơi không nhịn được vươn tay qua xoa mấy cái, muốn chỉnh hình lại cho bánh mì nhỏ của anh.

Quả nhiên, bánh mì nhỏ được vỗ về trong lòng bàn tay ấm áp của anh rất nhanh đã lấy lại nguyên khí, bọn họ thu dọn đơn giản xong xuôi, sớm một chút lại đến căn bếp của tiệm bánh. Tiểu Thụ đã đến trước, ba bộ đồng phục thợ làm bánh mới tinh, được cậu là phẳng phiu, treo đàng hoàng ở đó. Họ cùng nhau chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu cần thiết của hôm nay, lần lượt đánh dấu kiểm tra từng thứ một. Một chiếc hộp vuông lớn bằng thuỷ tinh kín gió chứa những quả táo mà Vương Nhất Bác đã chuẩn bị trước. Táo phết bơ, rắc vỏ chanh, lại xếp lên hình gạch được nướng lò ở nhiệt độ thấp trong bốn mươi giờ. Còn có một hộp táo chưa qua xử lý, chưa đánh sáp, trải qua mấy ngày, mang theo hương thơm ngọt ngào trở nên thành thục và trầm lắng hơn.

"Tiêu Chiến, anh thấy sẽ ngon sao?" Vương Nhất Bác thay đồ, vòng bạc nhỏ móc chiếc khăn bếp ngắn màu xanh lá, buộc trên cổ, hôm nay cậu trông thật rắn rỏi và đẹp trai.

"Bánh mì? Anh không lo bánh mì, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, để gió thổi lên mặt đi..."

"Không phải bánh mì, em nói là táo kia. Anh cũng biết mà, lần đầu em làm táo ở nhiệt độ thấp, nghe nói phương pháp cổ xưa này đã rất lâu đời, nhưng quả thật chưa chân chính thử qua bao giờ."

"Anh nếm qua rồi, Vương Nhất Bác, anh đã thay em nếm thử, em phải tin tưởng vị giác của Tiêu Chiến, chúng ta nên tự tin hơn."

"Được rồi được rồi, em tin anh, để gió thổi vào mặt đi!"

"Không sai."

Lúc gần xong, Penny và A Kỳ cũng đã đến, họ cùng nhau giúp bê đồ lên xe. Sau đó bọn họ lái xe đến hội trường. Mỗi nhóm tham gia thi đều có nơi chế biến được chỉ định, sẽ tiến hành thao tác cuối cùng ở đây. Tiêu Chiến xé mở bao bột mì, rải bột mì hơi thô có màu vàng nhạt trên tấm thớt inox phẳng. Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, thật có cảm giác lễ nghi, anh dùng tay vẽ một đường vòng cung đẹp mắt lên trên bột mì.

Chiều hôm nay, đội bánh mì của cuộc thi làm bánh tiến vào giai đoạn đánh giá cuối cùng, bánh mì Sourdough đến từ Tin Pan Alley sẽ cạnh tranh với tác phẩm của một cửa hàng lâu đời nổi tiếng khác để tìm ra kẻ thắng cuộc, ban giám khảo bắt đầu lên sân khấu ngồi, sắp sửa tiến hành đánh giá cuối cùng.

Tiêu Chiến vẫn đang mặc đồng phục bếp, anh ngồi ở hàng ghế đầu khán giả - bận rộn cả ngày dài có chút không chỉnh tề, anh cởi mũ, mái tóc đẫm mồ hôi dính trên trán. Đến cùng là một ngày vô cùng bận rộn và căng thẳng, phải nói rằng tranh tài kịch liệt hơn so với anh tưởng tượng, mọi người đều thể hiện kỹ năng xuất chúng của mình, các thợ làm bánh lợi hại quả thực tay nghề siêu đỉnh. Tuy nhiên anh tự tin vào Sourdough của mình, đây là loại bột chua tốt nhất, có men tự nhiên và lúa mì tốt nhất. Trong bọt khí là làn gió khô mát của nông trường, mang theo mùi hương chua chua ngọt ngọt của táo vừa chín tới trên cây, cùng lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, nhào trộn nên phong vị thần bí giao hoà cả hai mùa hạ và thu. Lượng nước vừa phải và không thể thiếu muối đã dung hợp tất cả những hương vị phong phú này, sắp đặt thú vị, không sai một li, sau đó nó an tĩnh chờ đợi, từ từ nở ra, càng lúc càng lớn, phồng thành lớp vỏ giòn sém đẹp mắt. Nó có hình thức và hương vị mộc mạc nguyên sơ, không sai, chính là Sourdough ngon nhất ở đây.

Hơn nữa lúc Vương Nhất Bác ăn thử rất nghiêm túc, cậu kỳ thực vị gì cũng chẳng nếm được, cũng không ngửi thấy mùi thơm của bánh mì tươi mới ra lò, nhưng cậu ăn rất nghiêm túc lại rất ngon miệng, những mẩu bánh mì trắng rơi trên đầu gối, sau đó cười hehe nói với anh đây là bánh mì lợi hại nhất trên thế giới.

Tiêu Chiến nhớ đến dáng vẻ Vương Nhất Bác ăn bánh mì kia, không khỏi nhếch khoé miệng. Mà lúc này Vương Nhất Bác cũng vừa hay đi tới ngồi cạnh anh. Cậu đang cầm chiếc đĩa thiếc nhỏ, bên trong đựng ba cái bánh tart táo.

"Làm xong cả rồi, đủ số lượng bánh tart táo, thời gian đúng giờ, trạng thái tốt nhất, Tiểu Thụ vừa đưa đến chỗ ban giám khảo."

Cậu lại hỏi Tiêu Chiến "Vừa nãy anh ăn gì rồi sao? Có đói không? Em còn dư mấy cái bánh tart táo ở đây, Penny và A Kỳ bọn họ cũng thấy rất ngon."

Đánh giá của đội đồ ngọt sẽ tiến hành sau, nhưng Vương Nhất Bác trông rất thoải mái, như thể chẳng quan tâm kết quả đánh giá chút nào.

"Ồ anh quên mất" Tiêu Chiến lắc đầu "Em xem cả ngày đã trôi qua, cũng chẳng nhớ phải đói."

"Vậy không được, anh phải ăn hai cái." Vương Nhất Bác vội vàng đưa cho Tiêu Chiến một cái bánh tart táo, dùng chiếc khăn ăn màu xanh bạc hà in hình mèo kê ở dưới, sau đó bọn họ liền cùng nhau ăn. Lúc ấy Tiêu Chiến nghĩ, đúng vậy, thật ra kết quả đánh giá không còn quan trọng nữa, anh đã làm ra bánh mì Sourdough tốt nhất, bởi vì tốt nhất, nên món bánh mì này cơ bản chẳng cần quan tâm có người tán thưởng hay không. Bây giờ anh muốn ăn bánh tart táo trông rất giản dị này, sử dụng thức quả hái từ trên cây ở nông trường xuống - không sử dụng sáp thực phẩm để khiến nó đẹp mắt, ngon đến mức có chút chớp mắt đã thoáng qua.



Lúc này, một ông cụ mặc áo khoác kẻ sọc đi ngang qua lối đi bên cạnh. "Ừm, hình như tôi ngửi được món gì đó rất ngon..." Ông cười tít mắt rướn cổ, sau đó sải bước dài đi qua nói với bọn họ: "Nhất định là bánh tart táo này rồi, thơm thật nha, tôi có thể thử chút không, nó trông ngon quá..." Ông nói như thể đang trưng cầu sự đồng ý, hành động lại chẳng phải vậy, ông lão không chút ngại ngùng cầm miếng cuối cùng trong đĩa lên, cắn một miếng lớn, vỏ bánh tart giòn xốp rơi vãi từng mẩu "Chà~~~"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn người chẳng mời mà đến này, không khỏi mở to hai mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro