Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhất Bác, không nên mở điều hòa thấp như vậy, nhiệt độ chênh lệch bên trong và ngoài quá lớn, rất dễ cảm lạnh."

Tiêu Chiến nói xong, lấy điều khiển tăng nhiệt độ lên, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sofa, hai chân đung đưa trên không, sau đó đứng dậy, "trong tủ lạnh có dưa hấu, anh muốn ăn không?"

"Được, em cứ ngồi ở đó đi, anh sẽ đi lấy."

Hai người ăn dưa hấu một cách mãn nguyện, Vương Nhất Bác ném vỏ dưa vào thùng rác, lấy khăn giấy ra lau nước trên tay, "anh Chiến, em đã sắp xếp thời gian, đầu tháng sau công ty không bận, em có thể đi một tuần hoặc lâu hơn."

Tiêu Chiến vừa ngồi ăn bên cạnh cậu, vừa gật đầu, Vương Nhất Bác nhích lại gần hắn một chút, "chú dì thích cái gì, em nên tặng cái gì cho họ đây?"

Tiêu Chiến cười, "anh đã chuẩn bị mọi thứ rồi."

Vương Nhất Bác bất mãn, "anh không cần phải sắp xếp mọi thứ, em tự mình có thể làm được, em không phải con nít."

"Tại sao không, chẳng phải em sinh năm 1997 sao?"

"Nhưng em sắp 30 rồi, không phải con nít."

"Trong lòng anh, em vĩnh viễn là bạn nhỏ."

Tim của Vương Nhất Bác đập nhanh hơn, cậu quay đầu khịt mũi một cái, vui vẻ cười cười, Tiêu Chiến nhìn thấy hai cái má sữa của cậu nhô lên, liền biết là cậu đang lén cười, quả nhiên vẫn là một bạn nhỏ.

Cũng may trong khoảng thời gian điều trị này, Vương Nhất Bác tăng cân một ít, cũng không tái phát bệnh hạ đường huyết, bằng không hắn sẽ tự trách mình rất nhiều.

Vương Nhất Bác đến công ty, tháng này nhất định phải hoàn thành công việc, cậu đã ngồi trước màn hình máy tính một tiếng đồng hồ, vừa vươn vai, liền nghe thấy có tiếng gõ cửa, "vào đi."

Người đi vào là Lục Trừng, một tuần lễ này cậu không có gặp mặt anh, cười trêu chọc, "Lục đại thiếu gia gần đây tu thân dưỡng tính sao? Không thấy cậu đi chơi."

"Cậu còn trêu chọc tôi, sau khi cậu yêu đương, chẳng phải cũng không còn ra ngoài chơi à?"

"Cậu nói tôi, tôi là quan hệ yêu đương, vậy cậu là cái gì?" Vương Nhất Bác nhớ đến Lục Ly, cũng không biết hiện tại hai người bọn họ như thế nào rồi, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Chỉ là ba tôi bất mãn với việc tôi hằng ngày ăn chơi lêu lổng, cho nên không cho tôi ra ngoài chơi nữa."

Nhìn Lục Trừng có vẻ bình thường, nhưng Vương Nhất Bác có thể nhìn ra tâm tình anh đang sa sút, "vậy hôm nay, ba cậu cho cậu đi ra ngoài sao?"

Lục Trừng ngồi xuống, cầm một quả cam lên bóc vỏ, "không thể nhốt tôi cả đời được, hơn nữa tôi vẫn phải đóng vai một công tử ăn chơi."

Nói đến đây, Lục Trừng dừng lại, không nói thêm gì nữa, nếu là lúc trước, nửa câu sau của anh sẽ chính là, Lục Ly như thế nào, như thế nào....

"Cậu có muốn ăn không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, Lục Trừng nhét vào miệng mình, "này, mấy ngày hôm trước cậu nói đưa Tiêu Chiến về nhà gặp ba mẹ mình, tình hình thế nào rồi?"

"Rất tốt, hiện tại bọn họ không còn cứng nhắc như vậy nữa."

"Ồ, vậy tốt rồi."

"Vậy còn cậu?"

"Tôi không sao." Lục Trừng mỉm cười, khi nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt của Vương Nhất Bác, ý cười cũng dần biến mất, anh thở dài, "hiện tại tôi không ổn một chút nào, thật sự....là rất tệ."

"Ừm, có việc gì cậu có thể nói cho tôi nghe." Vương Nhất Bác vẻ mặt chân thành, "chúng ta không phải bạn tốt sao?"

Lục Trừng tựa ở trên ghế salon, lấy hai tay lau mặt, "chuyện này tôi cũng không biết phải nói thế nào cho cậu...."

Vương Nhất Bác cũng không muốn Lục Trừng buồn rầu, vì thế cậu nói thẳng, "tôi biết người đó là Lục Ly."

Lục Trừng ngẩn người, nếu đã như vậy, anh cũng không che giấu nữa, anh nhìn lên trần nhà, "nói thật, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đối phó với Lục Ly, cũng không hợp với cậu ấy, nói vài câu sẽ cãi nhau, nhưng mà chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không thể một chút tình cảm cũng không có, trong lòng tôi vẫn luôn xem cậu ấy là em trai của mình."

Nói xong, Lục Trừng lại có chút bực bội nhìn về phía Vương Nhất Bác, "thế nhưng mà cậu ấy lại nói yêu thích tôi, cậu ấy là em trai tôi....cậu ấy sao có thể yêu thích tôi cơ chứ? Tôi cũng không có khả năng yêu thích cậu ấy."

"Lần trước, chính là buổi tối hôm chúng ta đi KTV, tôi nói, nếu cậu ấy nguyện ý, tôi vẫn sẽ là anh trai của cậu ấy, nhưng cậu ấy không nói gì, sau này, cậu ấy không còn nói chuyện nhiều với tôi, mỗi lần gặp nhau đều rất lạnh nhạt."

"Tôi biết cậu ấy buồn, đã tránh gặp mặt tôi, nhưng khi nhìn cậu ấy đau khổ, tôi cũng không vui, tôi thật sự không biết phải làm sao."

Vương Nhất Bác trầm tư thật lâu, mặc dù Lục Ly và cậu quan hệ bình thường, nhưng dù sao cũng chơi với nhau từ nhỏ, lúc đó Lục Ly khá dễ thương, suốt ngày chạy sau lưng Lục Trừng, lúc nào cũng gọi ca ca, cũng không biết Lục Ly thích Lục Trừng từ lúc nào, nhưng phần tình cảm này quá mức nặng nề, phải rất can đảm mới có thể nói ra được.

Hơn nữa tác phong ngày thường của Lục Trừng, Lục Ly phải hiểu rõ nhất, không thể nói ra, cậu ấy sẽ không có chút nào hy vọng, thậm chí còn bị Lục Trừng đẩy ra, nhưng cậu ấy vẫn nói ra.

Nghĩ lại, Lục Ly cũng rất đáng thương, Vương Nhất Bác đem ý nghĩ của mình nói ra, Lục Trừng lại cầm một quả cam khác, "tôi biết rõ, những thứ này tôi đã nghĩ qua, tôi cũng đau lòng cho cậu ấy, thế nhưng mà tôi là anh trai của cậu ấy."

"Nếu như cậu không phải anh trai cậu ấy, cậu sẽ cân nhắc đến chuyện này sao?"

Lục Trừng nhìn quả cam bóc được một nửa trong tay, ném vỏ vào thùng rác, "không biết, cảm giác khá lộn xộn, nhưng chắc chắn không có chuyện này, nếu không thì sao? Quan tâm làm gì?"

Trong tình huống này, Vương Nhất Bác cũng không làm gì được, dù sao cũng là em trai ruột của anh, cậu nghĩ nghĩ, "tháng sau tôi về nhà Tiêu Chiến, bằng không thì cậu theo chúng tôi đi chơi, đi ra ngoài giải sầu, cậu cùng Lục Ly ngẩng đầu không thấy, cúi đầu không gặp, hoặc là cậu chuyển ra ngoài, như vậy sẽ tốt cho hai người."

Lục Trừng nở nụ cười, "tôi và hai người cùng đi, tôi sợ Tiêu Chiến sẽ giết tôi, hai người đi gặp cha mẹ, tôi đi theo làm gì."

"Cậu chẳng qua là đi theo chúng tôi đến Trùng Khánh, sau đó cậu tự mình sắp xếp, ai mang cậu đến nhà Tiêu Chiến, tôi không có thời gian nói chuyện với cậu."

"Bà mẹ nó! Vương Nhất Bác, cậu đối đãi với anh em như thế sao hả?"

Bất quá đề nghị của Vương Nhất Bác không tồi, anh nên đi ra ngoài cho giải sầu, vẫn tốt hơn ở nhà, dù sao anh ở công ty cũng chỉ là trên danh nghĩa, cũng không làm ra chuyện thật, cha anh cũng không cần anh.

"Quyết định như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng hai người, tôi chơi việc của tôi, các người làm việc của các người, lúc trở về nhớ gọi tôi là được."

Sau khi lên kế hoạch, Lục Trừng cũng cười trở lại, cùng Vương Nhất Bác tạm biệt, thế nhưng không hiểu sao, trong nội tâm, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy có chút bất an.

Ngày xuất phát, Lục Trừng không có đến, cậu điện thoại cho anh, anh nói, hiện tại cha của anh không cho anh ra ngoài, còn phàn nàn với cậu một trận, Vương Nhất Bác nghe thấy giọng nói của Lục Trừng bình thường, cho nên không nghĩ nhiều.

Cúp điện thoại, Lục Trừng liếc nhìn Lục Ly đứng ở trước mặt, không biết từ đâu, Lục Ly nghe được việc anh đi chơi cùng Vương Nhất Bác, liền xông vào phòng anh, không cho anh đi.

Như mọi khi, hai người lại cãi nhau, Lục Ly không giống với ngày thường, nói chưa được vài câu liền bùng nổ.

Lục Trừng lau miệng của mình, còn có chút chập choạng, anh nhìn Lục Ly, kiềm chế lửa giận, "em đến cùng vì cái gì lại phát điên như vậy?"

Lục Ly không để ý đến anh, hắn tiến lên phía trước vài bước, anh lại lùi về sau vài bước, như thể hắn không thể nào đến gần anh được, đôi mắt híp lại, nắm lấy tay Lục Trừng, "anh thích Vương Nhất Bác đến thế sao?"

"Cái gì?" Lục Trừng không hiểu Lục Ly nói cái gì, "tôi làm sao có thể thích cậu ấy?"

Dù sao Lục Trừng cũng đã từng yêu, rất nhanh hiểu được lời Lục Ly nói, hắn là đang ghen tuông, bây giờ anh cũng đã hiểu, vì sao Lục Ly luôn có ác cảm với Vương Nhất Bác.

"Tôi và Vương Nhất Bác chỉ là bạn tốt mà thôi, tôi không thích cậu ấy, cậu ấy đã có bạn trai." Lục Trừng giải thích nói, "lần này cậu ấy cùng bạn trai về gặp cha mẹ người ta, tôi chỉ là thuận đường, theo chân bọn họ cùng đi chơi, là cậu suy nghĩ quá nhiều mà thôi."

Hai mắt Lục Ly sáng lên, rồi lại sụp xuống, cho dù Lục Trừng không thích Vương Nhất Bác, cũng không có khả năng ưa thích hắn.

Lục Trừng nhìn vào mắt hắn, có chút tức giận, "buông tay ra."

Lục Ly không lập tức buông ra, mà sửng sốt một hồi, mất khoảng mười mấy giây mới buông ra, cổ tay Lục Trừng có chút đỏ lên, Lục Trừng sờ lên cổ tay mình, cảm thấy tên này nắm cũng chặt quá rồi.

"Anh có thể đừng dọn ra ngoài ở được không? Nếu anh không muốn nhìn thấy em, em sẽ tận lực không xuất hiện trước mặt anh."

"Lục Ly." Lục Trừng cúi đầu, "chúng ta vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, sau này kết hôn, chúng ta đều phải dọn ra ngoài."

"Em mặc kệ về sau thế nào, em hy vọng bây giờ anh không rời đi, không gặp được anh, em rất nhớ anh."

Lục Trừng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lục Ly, há miệng, một câu cũng không nói nên lời, anh quay lưng đi, đi sắp xếp đồ đạc của mình, Lục Ly vẫn đứng ở đó nhìn anh, nhìn thấy Lục Trừng đem quần áo treo lại trong tủ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trùng Khánh.

Đã lâu rồi Tiêu Chiến không có về đây, nơi này vừa quen vừa lạ, trong lòng vui mừng phấn khởi, trên đường đi, cùng Vương Nhất Bác chia sẻ những chuyện xưa của hắn với cậu.

Nơi này là nơi Tiêu Chiến sinh ra và lớn lên, mặc dù vừa mới đến đây, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy mình thích nơi này.

Tiến vào sân đi đến trước cửa nhà, Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, trái tim không ngừng đập thình thịch đầy hồi hộp, Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu cười nói, "không phải em chưa từng gặp ba mẹ anh, khẩn trương cái gì...."

"Không giống, quan hệ không giống với lúc trước."

"Có anh ở đây, không cần phải sợ."

Nói xong, Tiêu Chiến ấn chuông cửa, rất nhanh cửa liền được mở ra, cha mẹ Tiêu Chiến đều đứng ở trước cửa ra vào, Tiêu Chiến gọi lớn, "Cha mẹ."

Bộ dáng cha mẹ của Tiêu Chiến vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, Vương Nhất Bác nhất thời khẩn trương, cho nên liền gọi theo giống như Tiêu Chiến, "ba mẹ" không phải lão sư, cũng không phải là chú dì.

Tiêu Chiến không khỏi mỉm cười trước khuôn mặt đỏ bừng của Vương Nhất Bác, cha Tiêu và mẹ Tiêu cũng cảm thấy thích thú với Vương Nhất Bác, bị cậu chọc cười, "mau vào đi, bữa tối đã chuẩn bị xong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro