Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Vương Nhất Bác đem việc mình được cầu hôn nói với gia đình, cha mẹ cậu có chút ngạc nhiên, vốn dĩ họ không tình nguyện, nhưng nhìn con mình hạnh phúc, nên họ đành phải chấp nhận.

Cha Vương đem tin này thông báo trong nhóm chat của gia đình, cả nhóm im lặng vài giây, sau đó lại nổ tung, cha Vương nhìn bọn họ hỗn loạn, trong lòng có chút vui sướng.

Ông vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, "con nói với Tiêu Chiến, các chú, các bác muốn gặp mặt nó."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên, "Dạ sao ạ?"

"Sao cái gì, con cũng đã được cầu hôn, người lớn trong nhà không thể gặp mặt sao?" Cha Vương biết Vương Nhất Bác lo lắng cái gì, liền trấn an nói, "đừng quá lo lắng, có cha ở đó, bọn họ sẽ không nói gì đâu."

Làm sao không thể lo lắng cho được, dù sao đây cũng là buổi tiệc lớn, mà người lớn trong nhà đã muốn gặp mặt Tiêu Chiến, cậu không thể không mang hắn đến, cậu nghĩ thầm, không có gì phải sợ, nếu như bọn họ nói với Tiêu Chiến mấy lời khó nghe, cậu sẽ tự mình bảo vệ hắn.

Cha Vương để điện thoại xuống đột nhiên hỏi, "con nói Tiêu Chiến hỏi cưới con sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu, "vâng."

"Con...." Cha Vương nhìn Vương Nhất Bác có chút xoắn xuýt, cuối cùng vẫn hỏi, "hai đứa, ai ở phía trên....?"

Vương Nhất Bác suýt chút nữa sặc bởi nước miếng của mình, nếu cha Vương biết được cậu là người nằm dưới, nhất định sẽ xanh mặt tức giận, thế nên cậu đành phải nói dối, "dạ đương nhiên là con rồi ba."

"Ồ." Cha Vương nở nụ cười hài lòng, "được rồi, con về chuẩn bị đi, hiện tại bọn họ rất gấp, muốn tối nay gặp mặt."

Những người này đúng là nghe gió nói mưa, Vương Nhất Bác không chậm trễ nữa, về đến nhà liền nói cho Tiêu Chiến biết.

Tiêu Chiến chọn cho một bộ vets xanh, làm tóc, cài lên trâm cài hình con ong, cả người thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ sự tao nhã.

Vương Nhất Bác nhìn hắn, cảm giác  tim cậu đập nhanh hơn, cảm thấy lúc Tiêu Chiến mặc âu phục thật sự rất ngầu, "sao trông anh không có chút căng thẳng nào vậy?"

"Căng thẳng." Tiêu Chiến mỉm cười, nhéo nhéo mặt Vương Nhất Bác, "anh thật sự muốn chết vì căng thẳng ."

"Anh bắt cóc em rồi, các cô chú bác của em, họ có lột da của anh không?"

Vương Nhất Bác bật cười, "cũng có thể, vì họ rất thương em."

Tiêu Chiến cố ý mềm giọng nói, "vậy em phải bảo vệ anh."

"Yên tâm, em ở đây."

Vương Nhất Bác thật sự không chịu nổi dáng vẻ mềm mại dễ thương của Tiêu Chiến, cậu ôm lấy hắn liền hôn lên, không chủ động được bao lâu đã bị Tiêu Chiến chiếm ưu thế, cậu bị hắn hôn cho đến khi hai chân mềm nhũn ra, dựa vào bên vai Tiêu Chiến.

"Em đừng thở kiểu đó, nếu không e là....sẽ không ra ngoài được." Vương Nhất Bác dựa vào vai hắn thở dốc, cách lỗ tai hắn gần như vậy, khiến hắn liên tưởng đến bộ dáng đầy quyến rũ của Vương Nhất Bác khi ở trên giường, nhưng hắn phải cố gắng chịu đựng, vì phải ra ngoài.

Vương Nhất Bác hơi đỏ mặt, rời khỏi vòng tay Tiêu Chiến, "lão sắc lang, đang nghĩ cái gì thế?"

"Em biết rõ còn cố tình hỏi."

Nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy không còn căng thẳng nữa, sờ đầu cậu, "đi thôi."

Bữa tối được tổ chức tại nhà  chú của Vương Nhất Bác, không khí có phần trang trọng và áp lực, ngoại trừ tiếng đũa va vào bát trong bữa ăn, còn có tiếng nhai, có thể nói là một đám người đều yên tĩnh.

Vương Nhất Bác cũng không biết bọn họ muốn làm gì.

Ánh mắt của cả bàn đổ dồn vào hai người họ, Vương Nhất Bác giả vờ như không nhìn thấy, còn Tiêu Chiến cho dù nhìn thấy cũng không thể nói gì, nói thật trong lòng hắn đang rất lo lắng, giống như đang đợi để đoán nhận hình phạt,  ngược lại hắn đang mong cho bọn họ nhanh hỏi chuyện, để hắn có thể thoải mái.

Rốt cuộc cũng có người mở miệng, chính là chú của Vương Nhất Bác, hỏi một số thông tin cơ bản của Tiêu Chiến, cuối cùng hỏi hắn, "cậu  thích Nhất Bác ở điểm nào ?"

Hắn nghĩ, thích là một loại cảm giác,  và đôi khi bạn không thể miêu tả được bạn thích đối phương ở điểm gì.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác rồi quay lại nhìn chú của cậu, "dạ, con thích mọi thứ ở Nhất Bác, nhưng nếu chú hỏi con thích điểm gì của em ấy, con thật sự không nói được."

Bác gái trầm tư rót một chén trà, "cậu nói cậu ưa thích nó, vậy không phải cậu nên quan tâm đến nó nhiều hơn sao?"

"Hơn nữa, khi hai người ở bên nhau, nó sẽ gặp phải cục diện như thế nào? Bao nhiêu người dùng ánh mắt khác thường nhìn nó, gia đình sẽ xảy ra mâu thuẫn, cậu để cho nó lâm vào tình cảnh như thế, mà cậu bảo cậu yêu thích nó sao?"

Vương Nhất Bác muốn phản bác, nhưng Tiêu Chiến nắm tay cậu lại, "chuyện này con đã từng cân nhắc qua, sáu năm trước, thời điểm Nhất Bác vẫn còn đang học đại học, con đã nghĩ rất lâu, nếu con muốn cùng em ấy ở cùng một chỗ, con phải vượt qua hết mọi trở ngại khó khăn, khiến em ấy cảm thấy yên tâm, khi đó con đã chuẩn bị thật tốt để công khai em ấy với gia đình mình."

"Nếu con sợ điều này điều kia, con sẽ không thể cho Nhất Bác được hạnh phúc, hoặc nếu con bỏ em ấy vì danh vọng, vậy thì em ấy sẽ hạnh phúc sao? Đây có phải là điều em ấy muốn?"

"Cái gì gọi là anh chỉ muốn tốt cho em? Đều là ích kỷ của bản thân cậu thôi."

Tiêu Chiến cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, bọn họ mười ngón tay đan chặt vào nhau, "chúng con là yêu thích nhau, nhưng bất quá chúng con lại cùng giới tính, vì cái gì muốn ở bên nhau lại phải chờ người khác đồng ý?"

"Chúng con sẵn sàng chịu đựng nó, nguyện ý ở bên nhau, và thành thật mà nói, chuyện này cùng người khác không có liên quan."

Lời nói của Tiêu Chiến rất uyển chuyển, giọng điệu bình tĩnh, giữ được phong thái của một quý ông, những người này, nói ra những lời hôm nay, thực chất đều là quan tâm đến quyền lợi của danh gia vọng tộc,  đâu có ai quan tâm đến Vương Nhất Bác nghĩ gì, muốn gì đâu.

Mọi người có mặt im lặng một lúc, cô của Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi, "sáu năm trước? Con đã ở cùng Nhất Bác lâu như vậy sao?"

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến sẽ nói sự thật, người trong nhà lại hỏi một câu khác, vì vậy cậu nhanh chóng lên tiếng, "vâng ạ, chúng con ở bên nhau lâu rồi."

Cha Vương nhíu mày, nhưng ông cũng không có ý định sẽ vạch trần nó.

Hai người họ ở bên nhau lâu như vậy, thì bọn họ cũng không biết nói gì nữa, sau bữa tối này, mặc dù các chú, các bác đều cảm thấy khó chịu, nhưng bọn họ cũng không nói đến vấn đề Vương Nhất Bác phải chia tay.

Sau khi trở về, Vương Nhất Bác đã gọi điện cho Lục Trừng, nói với anh về cái tin tốt lành này, và phàn nàn về việc gần đây  bọn họ cảm thấy khó chịu.

Lục Trừng chân thành cảm thấy vui mừng cho Vương Nhất Bác, "chúc mừng cậu, khi nào thì kết hôn, ở trong nước không thể kết hôn phải không?"

"Ừ, tôi dự định ra ngoài, nếu không được thì chúng tôi cứ thế yêu nhau cả đời, chỉ cần đăng ký kết hôn là được."

"Haha, đây là ý kiến hay, vậy có cần tôi làm giấy kết hôn cho hai người không?" Lục Trừng nói xong nhớ đến chuyện trước kia cười nói, "chứng chỉ nghề nghiệp trăm năm đều là giả."

"Vẫn là quên đi, cái thẻ sinh viên mà cậu làm trước đây, thật sự không thể tả được."

Cả hai nói đùa một lúc, Lục Trừng nói, "Nhất Bác, tôi phải rời khỏi Bắc Kinh."

"Vì sao?"

Lục Trừng cười cười, "tôi không thể ở lại nhà họ Lục suốt đời được, đó là nhà cho người họ Lục, không có chỗ cho tôi ở đây, tôi phải tìm lối thoát cho bản thân, tôi phải tự mình ra ngoài tự lập."

"Vậy ba cậu có đồng ý không?"

"Đồng ý, ông ấy rất vui khi tôi muốn tự mình lập nghiệp." Giọng điệu của Lục Trừng lộ ra một chút mệt mỏi, "là một kẻ phá gia chi tử lâu như vậy, lại có một ngày thông suốt, ông ấy có thể không vui mừng sao?"

Vương Nhất Bác cảm thấy Lục Trừng rời đi là vì Lục Ly, nhưng cậu không hỏi, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, "được rồi, nếu cậu cần tôi giúp, thì hãy gọi cho tôi."

"Nếu có thể giúp...." Lục Trừng dừng lại, "còn chưa có, nếu có, tôi nhất định sẽ tìm cậu, tôi sẽ không khách sáo với cậu."

Sau khi cúp máy, Lục Trừng nhìn căn phòng của mình, tạm biệt nơi anh đã sống hơn 20 năm.

Anh cũng muốn chào Lục Ly trước khi rời đi.

Lục Trừng đi đến phòng bếp gọt hoa quả, rồi mang vào phòng Lục Ly, khiến hắn có chút kinh ngạc, bởi vì trong thời gian này, anh luôn lãnh đạm với hắn, "anh, làm sao vậy?"

"Không có việc gì?" Lục Trừng đặt đĩa hoa quả lên bàn, anh từng nói với cha của mình rằng, không nên nói với người trong nhà về việc anh sẽ ra ngoài, anh không nói lý do, nhưng cha anh đã đồng ý, vì vậy Lục Ly không biết việc anh muốn rời đi.

"Tôi vừa thấy trái cây dì Trương mua rất tươi, liền cắt một ít đem cho cậu."

Hành động của Lục Trừng khiến cho Lục Ly vui mừng, hắn cầm lấy một quả dâu tây, cắn một miếng, cả mặt đều nhăn lại với nhau, "thật chua."

"Chua thật." Lục Trừng cũng ăn một quả dâu tây, quả thật rất chua, "quên đi, đừng ăn dâu tây, ăn cái khác đi."

Tối nay Lục Trừng cười nhiều, Lục Ly cảm thấy có gì đó không ổn, Lục Trừng như vậy, cũng quá không bình thường.

Ở trên phòng Lục Ly gần một tiếng đồng hồ, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với Lục Ly nhiều như vậy, đã muộn rồi, đến lúc phải nói lời tạm biệt với với đứa trẻ đã theo anh suốt thời gian qua.

"Ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Anh."

Lục Trừng quay lại nhìn Lục Ly, cười nói, "nếu em có gì muốn nói, hãy để ngày mai rồi nói."

Lục Trừng trở về phòng, sờ mặt của anh, nhận ra là mình đang khóc, lúc này anh mới nhận ra được, anh không nỡ rời xa Lục Ly như thế nào.

......

Lục Ly đã bị gạt, họ không có ngày mai, Lục Trừng đã rời đi vào sáng sớm ngày hôm sau, hắn ở trong phòng khách nghe cha của mình nói về điều này, hắn vẫn cảm thấy là cha của mình đang nói dối, và Lục Trừng vẫn đang ở đây, nhưng khi lên phòng của Lục Trừng, nhìn căn phòng trống không của anh, hắn mới tin rằng, Lục Trừng đã thật sự bỏ hắn mà đi.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở như đứa trẻ.

Ngày nghỉ lễ Quốc Khánh.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau đến Disneyland, bọn họ vẫn luôn muốn đến đây để chơi, rốt cuộc cũng đã có cơ hội vào ngày Quốc Khánh, Vương Nhất Bác cầm lấy máy ảnh chụp ảnh cho Tiêu Chiến. Trong đám người, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đi qua, cậu quay đầu lại, tìm tòi thân ảnh quen thuộc kia trong đám đông.

Tiêu Chiến cũng hướng bên đó quay lại nhìn, "em nhìn cái gì đó?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "em vừa nhìn thấy Lục Trừng và Lục Ly, nhưng có lẽ là nhìn nhầm rồi."

Hai người chơi suốt một ngày, khi về phòng liền leo lên giường ngủ, trong giấc mơ, Vương Nhất Bác mơ thấy lần đầu tiên cậu gặp Tiêu Chiến, ở trường đại học, cậu nhìn hắn ngồi trên cửa sổ, đung đưa chân, cậu lên tiếng nhắc nhở, "anh cẩn thận, coi chừng rơi xuống."

Tiêu Chiến quay đầu lại cười với cậu, "cảm ơn."

Tim cậu đập thình thịch.

Hóa ra, cậu đã yêu Tiêu Chiến ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hết.

Lời tác giả : Lục Trừng và Lục Ly đã ở cạnh nhau, vì vậy mọi người hãy tưởng tượng cho họ một viễn cảnh tốt đẹp, dù sao họ cũng là anh em, chúng ta chỉ có thể cho họ cái kết như vậy.

Câu chuyện đã kết thúc, cản ơn tất cả mọi người đã yêu thích và ủng hộ tôi trong thời gian qua, tôi biết mình dịch chưa hay và còn nhiều thiếu sót, nhưng mọi người vẫn bỏ qua và ủng hộ, tôi rất vui và cảm ơn. Tôi  sẽ cố gắng để dịch thêm cho mọi người những chiếc fic khác, hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ.

Cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro