Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển đến sống cùng Tiêu Chiến, cho đến bây giờ Vương Nhất Bác vẫn có cảm giác không chân thực,  giống như là đang nằm mơ.

Nhớ đến ánh mắt chờ đợi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thở dài, hôm nay cậu phải dọn đến nhà hắn.

Nhưng trước hết phải về nhà nói chuyện với ba mẹ một tiếng, phải tìm lý do gì để không trở về nhà nữa, thật sự có chút khó khăn, mặc dù có đôi khi cậu không trở về nhà, nhưng không phải là thường xuyên.

Được rồi, đến lúc đó sẽ tìm lý do sau.

Cậu chỉ mang theo một số vật dụng và quần áo, lái xe đi đến chỗ nhà Tiêu Chiến, khi màn đêm buông xuống, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn thấy ánh đèn từ nhà của Tiêu Chiến.

Hôm nay Tiêu Chiến không có điện thoại hỏi cậu dọn qua chưa, nhưng cậu biết Tiêu Chiến đang đợi cậu ở nhà.

Bấm chuông cửa, cửa rất nhanh chóng được mở ra, hệt như là Tiêu Chiến đã đợi sẵn ở đó, cửa vừa mở ra, cậu còn chưa kịp nói gì đã bị Tiêu Chiến ôm trong ngực.

"Em đến rồi." Giọng nói tràn đầy vui sướng, cũng may không có phụ lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mỉm cười đáp, "ừm, em đến rồi."

Sau khi vào nhà, Vương Nhất Bác nhìn thấy phòng khách có rất nhiều đồ, Tiêu Chiến bước đến thu dọn, "hôm nay tôi vừa mới mua, chưa kịp sắp xếp xong, trước tiên em đem quần áo bỏ vào phòng đi, tủ quần áo tôi đã dọn dẹp một nửa, em đem bỏ vào nửa còn lại."

"Ừm, vậy đợi một lát tôi cùng anh thu dọn."

Vương Nhất Bác đem quần áo cùng đồ vật trong vali ra cất vào tủ, Tiêu Chiến chừa không gian tủ quần áo cho cậu rất nhiều, mà cậu cũng chỉ mang vài bộ quần áo đến, cho nên chỗ để đồ còn rất nhiều, bất quá sau này sẽ mang thêm nhiều quần áo đến bỏ ở đây, đến lúc đó có thể sẽ đầy.

Thời điểm cậu trở lại phòng khách, Tiêu Chiến đang nghịch cái gì đó, đến gần hơn nhìn thấy một chiếc hộp âm nhạc, ở giữa là hình trụ thủy tinh, vây quanh là mấy bé thỏ con,  thoạt nhìn có chút quen mắt.

Tiêu Chiến ấn nút play bật lên một bài nhạc vui vẻ du dương, hắn sờ lên lỗ tai của bé thỏ nhỏ, giơ lên trước mặt Vương Nhất Bác, "giống cái lúc trước em đưa cho tôi không?"

Bây giờ cậu mới nhớ ra, lúc trước cậu có đưa cho Tiêu Chiến một cái như vậy, còn nói thỏ nhỏ trong chiếc hộp đó giống hắn, hắn cầm lên xem, "cũng khá giống."

"Chỉ là tư thế thỏ con không giống nhau, tôi tìm rất lâu mới được một cái tương tự."

"Cái trước kia đâu?" Vừa hỏi xong, Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật ngu ngốc, bọn họ đã chia tay, Tiêu Chiến làm sao có thể giữ lại, vậy mà cậu còn hỏi vấn đề ngu ngốc như thế.

"Ném đi rồi."

Đúng như cậu dự đoán.

Tiêu Chiến cầm lấy hộp âm nhạc trong tay Vương Nhất Bác cười nói, "cái này so với cái trước đây em đưa cho anh tốt hơn nhiều, còn có hình chiếu, em tắt đèn thử xem."

Vương Nhất Bác tắt đèn, hộp âm nhạc lập tức phát sáng lên, tỏa ra ánh sáng xanh có họa tiết ngôi sao, củ cà rốt, con thỏ ngồi câu cá trên mặt trăng, bên cạnh con thỏ là một trái tim dường như đang đập.

"Thế nào? Đẹp không?"

"Đẹp."

Toàn bộ căn phòng được màu xanh bao quanh, hai người đối mặt với nhau, bầu không khí trở nên lãng mạn và ấm áp.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, chỉ lên hoa văn trên trần nhà, "cho nên anh là đang câu cá bên những vì sao ư?"

"Ừm, em là những vì sao kia."

"Bởi vì tôi đang yêu một ngôi sao cô đơn."

Tiêu Chiến hát lên một câu hát, Vương Nhất Bác đột nhiên hồi tưởng lại, thời điểm đi ktv, hắn luôn hát sai ca từ, giống như trước đây, Vương Nhất Bác nói đùa rằng, "anh Chiến, anh lại hát sai lời rồi."

"Anh không có hát sai."

Quay trở lại bây giờ cùng một câu chuyện, cùng một người.

Bọn họ bắt đầu hôn nhau, từ từ ngã xuống ghế, cùng nhau lặn lộn trên đó, bầu không khí này thật sự rất thích hợp ý loạn tình mê, nếu như đột nhiên không có chuông điện thoại vang lên đúng lúc.

Vương Nhất Bác thở dốc, áo sơ mi trên vai buông xuống một nửa, cậu đẩy Tiêu Chiến ra, "em đi nghe điện thoại."

"Lát nữa gọi lại sau."

"Mẹ em gọi."

Bị quấy rầy Tiêu Chiến có chút không vui, nhưng dù sao cậu cũng đã đứng dậy, lúc Vương Nhất Bác đứng lên, hắn liền ôm lấy cậu, hung hăng hôn một cái mới thả ra.

Vương Nhất Bác cười bất lực, chạy đến nghe điện thoại.

"Nhất Bác, mẹ có nấu canh gà cho con, để ở trong bếp, khi nào con về thì tự uống."

"Vâng ạ."

"Mẹ đi làm đẹp rồi đi ngủ đây, ngày mai ba mẹ đi du lịch, phải 3- 5 ngày nữa mới về, ba mẹ không có ở nhà, đừng có làm chuyện gì bậy bạ...."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mở đèn, tắt máy chiếu, ngồi ở đó thu dọn đồ đạc, "hai người muốn đi du lịch thì chơi thêm mấy ngày, chơi một tháng, chơi vài ngày có ích lợi gì?"

"Con cho rằng ba mẹ còn sức lực như vậy? Cha mẹ già rồi." Mẹ Vương vừa nói vừa cười, "con cũng đừng quên tìm bạn gái, giới thiệu cho con cô gái kia...sao con lại không đi gặp mặt người ta?"

Bây giờ Tiêu Chiến đã trở về, cậu không có thời gian chơi đùa, hơn nữa cậu cũng không muốn gặp, "con rất bận, mẹ không cần thu xếp cho con, mẹ tranh thủ thời gian đi ngủ đi, không cần lo lắng cho con đâu."

Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác mặc áo vào,  Tiêu Chiến không có ý định tiếp tục, nghiêm chỉnh nói, "ba mẹ em không biết em ưa thích con trai sao?"

"Ừm, không biết."

Căn phòng chìm trong im lặng vài giây, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, "lúc trước em chia tay tôi có phải hay không một phần nguyên nhân là do sợ gia đình không đồng ý."

Vương Nhất Bác trầm mặc, cậu không sợ, bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói với gia đình, hiện tại Tiêu Chiến lại hỏi cậu như vậy, cậu không biết nên trả lời như thế nào.

Vương Nhất Bác trầm mặc lại để cho Tiêu Chiến cảm giác bực bội, năm đó hắn muốn công khai, Vương Nhất Bác cũng im lặng như bây giờ, hắn căn bản là nghĩ không ra Vương Nhất Bác đang nghĩ gì, "có hay không, rất khó trả lời sao?"

Tiêu Chiến như sắp tức giận, Vương Nhất Bác lúc này không muốn cùng  hắn cãi nhau, "không có."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, sự cáu kỉnh vừa rồi bị cuốn đi, thay vào đó là chút khổ sở, hắn nhẹ nhàng cười nói, "cho nên, chẳng qua là em không yêu anh mà thôi."

"Không phải." Vương Nhất Bác muốn biện hộ, nhưng mà cậu biện hộ cái gì đây? Bởi vì điều đó là sự thật, nhìn thấy ánh mắt khổ sở của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật sự rất độc ác.

Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, ôm lấy hắn, "em sẽ yêu anh một lần nữa."

Ngữ khí Tiêu Chiến mềm hơn vài phần, mơ hồ có chút ủy khuất, "vậy em lại sẽ chia tay với tôi sao?"

Vương Nhất Bác do dự, nếu như cậu thật sự thích Tiêu Chiến thì sao? "Sẽ không?"

"Tôi cũng sẽ không cho em thêm cơ hội nào nữa."

Chuyện này nhanh chóng qua đi, hai người lại tiếp tục thu dọn đồ đạc ở phòng khách, Tiêu Chiến mua rất nhiều đồ, căn phòng đã không còn lạnh lẽo, hiện tại tràn đầy nhân khí.

Tiêu Chiến thật sự rất thích những bức tranh treo tường, hắn treo một vài bức, thay cả vỏ ghế sofa, và vỏ cho cho những chiếc gối ôm, màu sắc của ngôi nhà cũng không còn đơn điệu nữa.

Vương Nhất Bác đứng ở đó quan sát căn nhà, cậu cảm giác mình đến đây giống như là cậu biến một bức tranh đen trắng thành một bức tranh đầy màu sắc.

Nếu như cậu lại rời đi, thì sẽ thế nào? Cậu thật sự không dám nghĩ tới.

Sắp xếp xong căn phòng cũng gần một giờ sáng, tắm rửa xong nằm ở trên giường, như lời Tiêu Chiến nói, bọn họ đã quen nhau từ trước, sau khi cùng nhau thu dọn, cảm giác lúc trước cũng chầm chậm trở về, cậu cũng không còn câu nệ.

Nhưng cũng không thể thoáng một cái trở về lúc trước được, thời điểm Tiêu Chiến nắm tay cậu, cậu vẫn còn mất tự nhiên, cậu đang suy nghĩ xem có nên rụt tay về hay không? Thì nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tiêu Chiến.

"Anh cười cái gì?"

Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, "tôi cười nhạo em đó, tôi hôn em, sờ sờ em, em không sao, bây giờ tôi chỉ mới nắm tay, em lại không thể buông ra sao?"

"Cái này...." Vương Nhất Bác nhất thời cũng không tìm ra lời giải thích, cảm giác mình bị Tiêu Chiến giễu cợt, quay lại cầm chặt tay Tiêu Chiến hơn, "ai không buông ra được?"

Tiêu Chiến cảm nhận được nhiệt độ ấm lên trong tay, cười càng lớn hơn.

"Đừng cười nữa."

"A! Tiêu Chiến, anh đừng cười nữa."

"Gọi anh, không biết lớn nhỏ."

"Anh bảo em gọi anh, vậy hành vi của anh có đang giống như một người anh?"

Tiêu Chiến đem cánh tay Vương Nhất Bác kéo một phát, đem người kéo đến bên cạnh mình, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thán, Tiêu Chiến sức lực thật là mạnh.

Tiêu Chiến ám muội ghé vào bên lỗ tai của cậu nói nhỏ, "tôi tại sao không phải là một anh trai tốt? Trước kia tôi không chiếu cố em tốt sao?"

Cậu dường như quên mất Tiêu Chiến rất  thích trêu chọc cậu, cậu gần như vùi đầu vào trong gối, nhắm mắt lại, "ngày mai em phải đến công ty, nhanh ngủ đi."

Tiêu Chiến đem người ôm sát lại, cười nói, "ừm, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Vương Nhất Bác từ từ nhắm hai mắt, nhưng mà cậu không có ngủ, cậu đang cho rằng mối quan hệ này không công bằng, thoạt nhìn Tiêu Chiến rất mạnh mẽ, nhưng thật ra cậu mới là người kiểm soát mối quan hệ này.

Ai yêu nhiều hơn liền mất thế chủ động, không biết bao nhiêu lần cậu nghĩ đến điều này, và cậu cảm thấy mình không đáng.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro