Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Con dao vừa giáng xuống, một nửa quả dưa chuột bay xuống đáy tủ lạnh.

Bàn tay đang khuấy cháo của Tiêu Chiến chợt khựng lại, nhìn sang bên cạnh, Vương Nhất Bác đang cầm một con dao làm bếp bằng cả hai tay, có nửa quả dưa chuột bị dập nát không thể nhận ra hình dạng gì đang nằm trên thớt. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy rằng quả dưa chuột đang run rẩy. Cảnh tượng trước mắt thật kinh hoàng. Nhìn thấy Vương Nhất Bác đặt con dao trên tay xuống,với tay muốn lấy một con dao to hơn trên kệ,Tiêu Chiến không nhịn được nói: "Dừng tay!"

Vương Nhất Bác có chút bối rối: "Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến lại do dự một lần nữa, thật dài thở dài: "Nhất Bác thái dưa chuột chứ không phải ám sát dưa chuột."

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt nhìn Tiêu Chiến vô tội: "Không phải là em đang thái dưa chuột sao?"

...............................

Tiêu Chiến cầm lấy một quả dưa chuột mới: "Khi thái dưa chuột, cần phải dùng mặt dao thái xuống, chú ý dùng lực một chút, như thế này."

Những nhát dao nhẹ nhàng rơi xuống các miếng dưa chuột theo lát một rơi ra.

"Oa... Tiêu Chiến,anh thật tuyệt vời!" Vương Nhất Bác vui vẻ cầm một cái đĩa đem dưa chuột bỏ vào,đáy mắt Tiêu Chiến bừng sáng lên ý cười ấm áp.

Cậu thực sự đang khen ngợi anh và cảm thấy thán phục anh, anh quả thật rất tuyệt vời. Tiêu Chiến bất giác cong môi cười, lông mày và đôi mắt mềm mại, ấm áp: "Sao em có thể hành hạ quả dưa chuột như vậy?"

"Wao......Ngon thật đó" Vương Nhất Bác bốc một miếng bỏ vào mồm liền bật ngón tay: "Tiêu Chiến là ngon nhất! Dưa chuột của Tiêu Chiến là dưa chuột ngon nhất thế giới!"

Tiêu Chiến xoa xoa đầu bạn nhỏ,nhẹ giọng nở nụ cười: "Hừmmm. Em cái gì cũng có thể nói ra được."

Vương Nhất Bác cảm thấy mình bị thần tượng trêu chọc. Cậu ngại ngùng dời mắt đi, đưa tay chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình rồi bất giác thở dài "Sao mình có thể nói những lời biến thái vậy chứ". Những hành động của Tiêu Chiến khiến cậu cảm thấy chao đảo, sẽ thế nào nếu một ngày không thể cầm lòng được cảm xúc của mình nữa chứ?

Rất buồn......

Tiêu Chiến rút tay khỏi đầu bạn nhỏ như không có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng nói: "Nhất Bác, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."

"Ừm" Cậu gật đầu, khi đi qua phòng khách,cậu nhìn thấy hai cuốn tiểu thuyết trên bàn cà phê. Tiêu Chiến đã mang nó trở lại từ công ty hôm nay. Sau khi rửa tay Vương Nhất Bác trở lại phòng bếp,Tiêu Chiến đang cầm thìa múc cháo, ngón tay mảnh khảnh cầm bát, khớp xương rõ ràng, trước làn khói bốc lên nghi ngút, cả người anh dường như nhẹ nhàng đến lạ thường.

"Tiêu Chiến." Cậu lo lắng siết chặt góc áo: "Hôm nay đến công ty, có chuyện gì khiến anh không vui sao?

Tiêu Chiến nhìn nghiêng: "Sao em lại hỏi như vậy?"

Vương Nhất Bác mím môi dưới, trầm mặc cúi đầu: "Chỉ là em cảm thấy..."

Tiêu Chiến ngón tay hơi dừng lại: "Em thật sự cảm nhận được sao"

"Thật sự thật sự?" cậu gật đầu nhìn anh.

"Ừm." Tiêu Chiến bưng cháo đã chuẩn bị sẵn tới bàn ăn, kéo ghế ra hiệu cho Vương Nhất Bác ngồi xuống, nói tiếp, "Anh chỉ cảm thấy hơi đột ngột, Tianyu Media đã bị một công ty khác mua lại."

"À ... hơi đột ngột. Vậy thì ... anh có thích công ty mới không?"

Tiêu Chiến đột nhiên rũ xuống mi mắt, va chạm vào ánh mắt của cậu. Anh thấy rõ đôi mắt sáng của bạn nhỏ đầy căng thẳng và lo lắng. Trong lòng ấm áp, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu: "Anh thích Starlight Entertainment ít nhất là tốt hơn nhiều so với Tianyu Media."

Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn anh. Đôi mắt phượng xinh đẹp kia sáng lên,chứng tỏ anh không có nói dối. Cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng thoải mái hơn một chút: "Tiêu Chiến, em thấy anh mang về hai cuốn tiểu thuyết, định làm phim điện ảnh và truyền hình sao?"

"Ừm."

"Thật tuyệt." Giọng cậu nhanh nhẹn và dễ chịu: "Người hâm mộ liền có thể nhìn thấy anh không chỉ trên sân khấu, trong các chương trình tạp kỹ mà còn trong các bộ phim truyền hình trong tương lai nữa. Chắc hẳn họ sẽ rất hạnh phúc."

Tiêu Chiến yên không nói tiếp một lúc lâu sau Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng hỏi nhỏ bên tai: "Còn em?"

Vương Nhất Bác sửng sốt: "Em.....?"

Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu: "Em cũng muốn nhìn thấy anh trên sân khấu, trong các chương trình tạp kỹ, trong các bộ phim truyền hình sao?"

Bị người trong lòng chăm chú quan sát như vậy, Vương Nhất Bác tim đập thình thịch, suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Đương nhiên." Cậu mím môi dưới: "Em cũng là fan của anh, đương nhiên mong được gặp anh ở nhiều nơi hơn, chỉ là..."

Cậu đặt đũa xuống, ngồi thẳng dậy một chút, nghiêm túc nhìn lại anh rồi nói "Chỉ là tất cả những chuyện này đều là do anh tự nguyện. Nếu một ngày, anh muốn rời khỏi làng giải trí và tiến xa hơn, và làm nhiều việc hơn nữa. Ở một nơi anh thích em cũng sẽ chúc phúc cho anh. " Khóe mắt cong cong, đôi mắt trong veo phản chiếu dáng vẻ hoàn mỹ của người đối diện.

"Tiêu Chiến,Em thích anh, và em sẽ luôn hướng về anh. Dù ở đâu hay lúc nào, trái tim em cũng sẽ không bao giờ thay đổi."
  
Mặc dù trong đầu Tiêu Chiến biết chính xác ý thích của bạn nhỏ là gì, nhưng khi đứa trẻ nghiêm túc nói ra lời này,tim anh thôi không khỏi đập nhanh.

Một lúc lâu sau, anh nở nụ cười và nói: "Được rồi, Anh hiểu rồi."

Sau bữa tối,Tiêu Chiến dọn dẹp bát đĩa, bước ra khỏi bếp, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sofa và nghịch điện thoại di động.

"Em đang làm gì đấy?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cầm trang điện thoại trước mặt lắc lắc: "Em đang tiếp ứng cho anh."

Tiêu Chiến sửng sốt một chút: "Em không cần làm cái này."

Vương Nhất Bác trịnh trọng lắc đầu: "Không,không."

Tiêu Chiến thấy buồn cười trước vẻ mặt của cậu: "Tại sao?"

Vì anh xứng đáng được nhiều người nhìn nhận hơn.
  
Đời này, em nhất định sẽ làm cho Tiêu Chiến. Bạo hồng,hồng đến nỗi mọi cử chỉ, mọi lời nói và việc làm của anh đó đều khiến người ta phải ghen tị. Anh ấy rực rỡ trước những màn hình LED trên các góc phố. Cậu muốn Tiêu Chiến nổi tiếng, nổi tiếng đến mức không ai trên đời này có thể bắt nạt anh nữa, nổi tiếng đến nỗi bi kịch kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Vương Nhất Bác mím môi dưới và nói ngay thẳng, "Bởi vì đây là điều em nên làm! Là một người hâm mộ, em đã thích vẻ đẹp và tài năng của anh, vì vậy em nên làm việc gì đó cho xứng đáng là người hâm mộ!"
Tiêu Chiến: ......
"Dù sao cũng hãy để cho anh yên,anh còn có muốn sống thọ thêm nhiều năm nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro