Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có ác ý?" Tiêu Chiến quay đầu hỏi lại thiếu niên, suýt nữa cười ra tiếng. Một chân chống lên trên lan can, chân còn lại đung đưa tự do trong không trung, gió trên tầng thượng rất lớn khiến thân hình gầy yếu của anh run rẩy.

"Vậy thì nói cho tôi biết, tại sao cậu lại theo dõi tôi?"

Tiêu Chiến từ từ dừng nét cười trên khuôn mặt của mình, và chỉ sau đó sự căm phẫn chán ghét và phòng thủ hằn lên trong tia mắt anh không hề nao núng. Ánh mắt ấy đâm thẳng vào trái tim đang tự thấy tội lỗi của cậu một cách đau đớn. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Tiêu Chiến vốn hiền lành lạc quan sưởi ấm mọi người như mặt trời nhỏ lại có vẻ mặt như vậy. Vương Nhất Bác nhìn anh, chợt nhớ tới vài câu chuyện mà cậu đã nghe thấy ở kiếp trước, rằng Tiêu Chiến bị quản lý xúc phạm, bị cướp tài nguyên, bị một số người trong ngành giải trí cô lập.

Lúc đó cậu không tin, cũng không phân biệt thật giả. Mãi cho đến hôm nay, chứng kiến cảnh anh bị đồng đội bắt nạt, cậu mới bàng hoàng nhận ra rằng những lời bàn tán đó không phải là không có căn cứ. Trên thực tế, nếu bình tĩnh mà suy nghĩ lại, có thể phát hiện tài nguyên của Tiêu Chiến ở kiếp trước quả thực kém xa so với các thành viên khác trong đội, cho dù cả nhóm cùng nhau tham gia biểu diễn. Những lần anh được xuất hiện trong ống kính không thể kéo dài hơn một phút, hoàn toàn thua kém các thành viên khác. Vương Nhất Bác tự trách bản thân muốn tự đâm mình hai nhát, tại sao lúc đấy cậu lại như bị che mắt,không nhìn thấu sự thống khổ dưới nụ cười ấm áp của anh.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác chậm rãi đi tới gần anh bằng những bước nhẹ: "Anh không biết được anh quan trọng như thế nào đối với những người thích anh, em đã là fan của anh từ rất lâu rồi, và anh là động lực sống là niềm tin là sức mạnh là ánh sáng và tất cả của em. "

Khóe mắt Tiêu Chiến chợt lay động, lông mi dài che lại, nhẹ nhàng run rẩy dưới ánh đèn, như là nhụy hoa nhuốm màu sương mai, quá tinh xảo không thể chạm tới. "Cậu nói rằng tôi là sức mạnh của cậu và tôi thật sự quan trọng với mọi người ư?"

"Vâng." Vương Nhất Bác gật đầu khẳng định, cậu đứng trước ngẩng đầu nhìn anh: "Em đã từng trải qua một thời kỳ vô cùng đen tối, chính anh đã cho em sức mạnh vượt qua giai đoạn đó, khiến em lấy lại dũng khí trở về với thực tế. "

Đôi mắt của Tiêu Chiến trong nháy mắt sáng lên, nhưng sau đó rất nhanh chóng mờ đi, không nhịn được cười nhạo chế giễu chính bản thân mình: "Người như tôi có thể đem cho người khác dùng sức mạnh gì chứ?"

Vẻ ngoài thống khổ của anh khiến Nhất Bác cảm thấy rất đau khổ, cậu vươn tay về phía anh, từng chút một, sau khi đảm bảo anh sẽ không phản kháng, cuối cùng những ngón tay cũng chạm đến cánh tay anh: "Tiêu Chiến, em thật sự rất vui em chỉ có thể làm bạn với anh qua các video. Không có anh, em không thể vượt qua khoảng thời gian đó một mình. Thật sự nó quá khó khăn với em Tiêu Chiến." nước mắt cậu rơi xuống. Đau lòng dằn vặt hồi tưởng lại dòng ký ức đó. Tiêu Chiến rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia bối rối và bất lực, giống như một con dã thú nhỏ bị thợ săn bắt nhầm.

" Tiêu Chiến làm ơn hãy tin tưởng em,anh rất quan trọng đối với rất nhiều người trong đó có cả em." Vương Nhất Bác kiên định nhìn anh, hai tay ôm chặt lấy anh, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh. Tiêu Chiến cau mày, trong mắt hiện lên sự chật vật, nhưng cuối cùng cũng theo Vương Nhất Bác xuống khỏi lan can. Trái tim đang thắt lại của cậu cuối cùng cũng được tháo gỡ phần nào.

"Hôm nay tâm tình anh không tốt sao?" Vương Nhất Bác cẩn thận hỏi ý tứ: "Em dẫn anh đi chơi thứ gì đó náo nhiệt một chút,có được không?

Tiêu Chiến mạnh mẽ giật tay cậu ra, lùi lại hai bước để tạo khoảng cách với cậu, và trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Chiến lại tràn ngập sự thù hằn,gằn lên tia máu. Nhất Bác tự mắng mình ngu ngốc, sao có thể nói ra những lời không rõ ràng như thể đang muốn dụ giỗ,mời gọi anh vậy. Nhưng nhìn phản ứng của Tiêu Chiến, có lẽ nào nhiều người đã nói những điều này với anh ấy, hoặc thậm chí đã từng làm những điều như vậy? !

Nghĩ đến khả năng này, lửa giận trong người Vương Nhất Bác lập tức bốc lên đỉnh đầu. Cậu không bao giờ được để Tiêu Chiến tiếp tục ở lại Tianyu! Nhưng hiện tại, việc đầu tiên cậu cần làm là đừng để cho Tiêu Chiến hiểu lầm cậu là loại người như vậy. Một khi anh đã xác định mình như vậy, niềm tin nhỏ nhoi mà cậu vừa gây dựng được với bao khó khăn sẽ sụp đổ ngay lập tức.

"Là lỗi của em, em không nói rõ ràng nên anh hiểu lầm." Vương Nhất Bác cố nén tức giận, rất kiên nhẫn giải thích với Tiêu Chiến, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ làm anh tổn thương: "Em muốn đưa anh đến nơi nào đó cho thoải mái đầu óc. Chúng ta cùng chạy bằng motor có được không anh? "

Tiêu Chiến không nói, sắc mặt có chút dịu xuống. Nhất Bác nói thêm: "Nó rất vui. Khi đi motor, anh có thể quên đi mọi phiền muộn. Em đảm bảo anh sẽ thích nó".

"Không!" Hôm nay sự kiên nhẫn của Tiêu Chiến đã cạn kiệt, anh ấy liền bỏ qua Vương Nhất Bác rồi chuẩn bị rời đi. Vương Nhất Bác thở dài, bước nhanh theo sau, nhìn vào sự căng thẳng của người bên kia, cân nhắc lời nói của mình, và ngập ngừng nói, "Tiêu Chiến, có thể thêm WeChat với em được không?"

Tiêu Triển cau mày, môi mấp máy, muốn từ chối. "Tiêu Chiến ~" Nhất Bác biết rằng mình không thể đấu trực diện với Tiêu Chiến, anh ngẩng mặt lên và nhìn anh ta một cách đau khổ: "Đây là lần đầu tiên em theo dõi một người nào đó để muốn biết thông tin liên lạc, vì vậy xin đừng từ chối em? Được không anh? " Không biết có phải vì vừa rồi Vương Nhất Bác bày tỏ tâm tình với mình hay không, lúc này nhìn con cún con đáng thương của mình bị ủy khuất, Tiểu Triệt thật sự có chút mềm lòng.

Thấy anh không từ chối, Vương Nhất Bác kiên trì cố gắng: "Em hứa em chỉ muốn có một chút thông tin liên lạc, và em sẽ không bao giờ quấy rối anh." Tiêu Chiến mím môi không nói gì, anh đang suy nghĩ về từng lời nói của Nhất Bác, và liên tục cân nhắc mức độ đáng tin cậy trong lời nói của cậu.

"Nếu em quấy rầy anh, anh có thể lại chặn em mà, đúng không?"

Cảm nhận được thái độ của anh đã buông lỏng, Vương Nhất Bác trực tiếp đưa cho anh mã QR của điện thoại di động, đôi mắt ngấn nước đầy chờ mong. Lúc Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, Tiêu Chiến thoáng nhìn thấy hình nền điện thoại của cậu. Anh nhìn lại, im lặng một lúc, lấy điện thoại di động ra và thêm WeChat của cậu.

"Thật tuyệt." Vương Nhất Bác nhìn anh thật rạng rỡ, mím môi cười: "Em đã có thể thêm WeChat thần tượng của mình!" Anh bật cười, đôi mắt ngấn nước, tựa như một đóa mộc lan trắng, rất ngọt ngào. Tiêu Chiến nhìn sang chỗ khác:

"Đừng đi theo tôi nữa."

Bỏ câu này và sải bước đi. Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng anh rời đi, cũng không đuổi theo. Cậu đang rất nóng lòng, nhưng cậu biết mình không thể vội. Tiêu Chiến tính tình có chút chậm chạp, thêm vào đó tâm lý của anh lúc này cũng không ổn lắm. Nếu đẩy quá mạnh, nó sẽ chỉ làm cho bức tường trong trái tim của Tiêu Chiến dày hơn.

Trước khi rời đi, Nhất Bác đến quầy thu ngân và yêu cầu thanh toán hóa đơn từ phòng bao của Tiêu Chiến, khi nhìn thấy hóa đơn, cậu nở một nụ cười chế nhạo. Trong một nhà hàng cùng lắm chỉ đến 1000 tệ trên đầu người, nhưng đám người đó thực sự đã ăn hơn 60.000 tệ. Họ thực sự thấy Tiêu Chiến quá dễ bị bắt nạt. Nhưng có cậu ở bên cạnh Tiêu Chiến trong cuộc đời này, cậu không cho phép ai ức hiếp anh, không bất kỳ ai cả!

Cậu thanh toán hóa đơn 60.000 nhân dân tệ trước, sau đó đưa hình nền điện thoại di động cho nhân viên bán hàng xem, và nói, "Khi người này ra ngoài để thanh toán, cô có thể nói rằng nhà hàng đang có chương trình khuyến mãi, và chỉ cần thanh toán nốt phần tiền còn lại."

Nhân viên bán hàng lễ phép gật đầu: "Vâng, Vương thiếu gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro