Chương 65: Cậu mãi mãi cũng không chống lại tôi được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước nay Tiêu Chiến nghĩ bản thân chẳng cần gì phải đi tranh thủ cố gắng để lấy một thứ gì cả, thứ hắn muốn, hắn sẽ lấy được, chỉ cần thêm một chút tâm cơ thủ đoạn là liền có để đoạt được, hắn cảm giác mình chẳng thiếu bất cứ thứ gì, đứng ở nơi đỉnh cao, tất cả đều nằm trong tầm mắt của hắn, căn bản chẳng có bất kỳ món đồ gì đáng để hắn phải kiên nhẫn đối xử.

Khi hắn lần đầu tiên phát hiện ra toàn bộ tình cảm tiềm tại của bản thân đều dành hết cho một nam nhân tên Vương Nhất Bác, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, cảm giác âu yếm ôm ấp thứ mình yêu thích vào trong lồng ngực khiến cho hắn có cảm giác hài lòng thư thái, là loại thỏa mãn hắn chưa từng có, hắn thậm chí có thể từ bỏ cả thế giới của bản thân vì cậu ta, vì cậu ta mà làm tất cả, nhưng đổi lại là cậu ta liều mạng chạy trốn khỏi hắn.

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân thật thất bại, bởi vì cuối cùng người hắn yêu nhất vẫn chạy trốn khỏi hắn, đã chạy thoát mất dạng không thấy hình bóng nữa, chỉ để lại cho hắn nỗi đau đớn dằn vặt cùng với hình ảnh cậu ta cứ ám ảnh quanh quẩn lấy hắn.

Đối với Vương Nhất, Tiêu Chiến không thể nào giải thích được cảm giác của mình đối với nam nhân này, thậm chí khi hắn đã giao cậu ta cho Trịnh Khắc Nam thì trong lòng hắn vẫn mơ hồ bất an. Hắn hận cảm giác này, bởi vì nó quá mơ hồ không rõ ràng. Hắn sẽ không bao giờ để tâm đến ai khác ngoại trừ người con trai tên Vương Nhất Bác, càng sẽ không sinh lòng thương hại với con trai kẻ thù. Nam nhân này mặc dù có quá nhiều hình ảnh giống như Vương Nhất Bác, nhưng cậu ta chung quy không phải Vương Nhất Bác, thế nên hắn có thể đem nỗi hận với Vương Nhất Bác phát tiết ở trên người cậu ta, còn những cái khác, cậu ta căn bản không đáng.

Nhìn ánh mắt kiên quyết của cậu, Tiêu Chiến dùng thân thể chính mình gắt gao chống đỡ lên cửa sổ pha lên áp lấy cậu, dùng loại giọng điệu cực kỳ khinh thường thấp giọng nói “Nợ tôi tiền, cậu cho rằng cứ ngồi tù là có thể thoát được sao?”

“Tôi căn bản là không nợ tiền anh, là anh bịa đặt, nếu không có tờ giấy nợ kia, tôi liền…” Cậu nói còn chưa dứt lời, môi Tiêu Chiến đã trượt đến bên tai cậu, trừng phạt cậu bằng cách cúi đầu ở vành tai cậu khéo léo tà ác trêu đùa liếm liếm rồi cắn một cái.

“Cậu liền thế nào?” Hơi thở nóng rẫy của hắn phả vào bên tai cậu, thanh âm mang theo vài phần ngoan độc, thân thể cao lớn kiên lãng đem cậu ép sát vào cửa sổ sát đất, thanh âm rất nhỏ nhưng cũng vô cùng đáng sợ “Có tin là bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể lại đưa cậu đi không?”

Vương Nhất Bác bị ép đến khó chịu, có cảm giác như Tiêu Chiến sắp ép cậu chết giữa tấm pha lê và hắn, nhưng ngay cả dũng khí để chết cậu cũng có, thế nên tự nhiên cậu không lập tức lại tiếp tục yếu đuối nữa, mà cậu cố gắng dùng tay đẩy lồng ngực hắn ra, đột nhiên ngẩng đầu “Sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp báo ứng, cho dù pháp luật không khống chế được anh, nhưng ông trời có mắt sẽ không bỏ qua cho anh.”

Vẻ quyết đoán bất chợt của cậu thật sự đã làm cho Tiêu Chiến kinh ngạc, bởi vì đã theo thói quen nhìn thấy nam nhân này ở trước mặt hắn luôn sợ hãi yếu đuối trốn tránh, hắn đúng là bắt đầu hoài nghi, có phải dao cắt cổ tay đã cắt trúng dây thần kinh gì của cậu ta rồi hay không, vừa mới từ trong cái chết vực dậy, có cảm giác nam nhân này liền trở nên ngông cuồng tự đại không sợ thứ gì như thế.

Vương Nhất như vậy, Tiêu Chiến rất không thích… kẻ nhu nhược thì cứ tiếp tục nhu nhược đi, còn cố giãy giụa khi sắp chết như thế, thực sự rất buồn cười…

“Ông trời chỉ quan tâm đến người có thực lực, loại người như cậu rốt cuộc cũng chỉ có thể phải đi cầu xin tôi” Tiêu Chiến thấp giọng nói xong, trở tay ôm lấy cậu, xoay người hướng tới chiếc giường lớn ném cậu cậu lên đấy, sau đó cởi áo khoác ra.

Vương Nhất Bác cố gắng hết sức nén lại đau đớn bình tĩnh mà ngồi dậy, không ngừng di chuyển lui về phía sau, gương mặt trắng nõn thanh tú dần dần hiện lên vẻ khủng hoảng, thân thể cậu nhỏ gầy, mà Tiêu Chiến tựa hồ trời sinh đã mang một nguồn sức mạnh to lớn, cậu trước nay vẫn chẳng phải là đối thủ của hắn, ngay cả cơ bắp mạnh mẽ, thân thể cao to kiện mỹ của hắn cũng đều sẽ khiến cho Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng áp lực bức bách.

Áo được cởi bỏ, hiện ra từng khối cơ bắp màu đồng rắn chắc quyến rũ trên người, bờ vai rộng rãi vòng eo rắn chắc cùng cơ bụng mơ hồ nhịp đập, hình xăm dữ tợn trên cánh tay, tựa hồ hàm ẩn vô số sức mạnh bức người. Xoay chung quanh Tiêu Chiến chính là hơi thở nam tính nồng đậm, giống như người thợ săn trải gió tanh mưa máu, lẫm lẫm sinh uy.

Vương Nhất Bác vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào thân thể Tiêu Chiến, mỗi lần hắn ở trước mặt cậu cởi sạch quần áo, Vương Nhất Bác đều có cảm giác như mình đang nằm trên tấm thớt trước mặt một dã thú hung bạo.

Ánh mắt kinh hoảng của cậu rũ xuống, nghe đến thanh âm Tiêu Chiến tháo thắt lưng thì sợ hãi đến ấp úng nói “Thân thể tôi vẫn chưa hồi phục, anh không thể như vậy…”

Tiêu Chiến xem thường hừ lạnh một tiếng “Chết cậu còn không sợ, lại sợ chuyện này sao?” Nói xong, một đầu gối quỳ trên giường, một tay vươn về phía trước túm lấy cổ áo ngủ của cậu kéo phăng mạnh một cái, ánh mắt sắc bén thâm thúy chiếu lên người cậu, đôi con ngươi như hắc tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu lúc này đây đang nỗ lực duy trì vẻ trấn định, khẽ cười nói “Cậu vừa mới nói tình nguyện ngồi tù cũng không muốn làm tình nhân của tôi?”

"Phải… phải…” Vương Nhất Bác định thần lại, thân thể tuy rằng không có run rẩy, nhưng lòng bàn tay đã từ từ đổ mồ hôi, đột nhiên nắm chặt lấy nắm tay, cậu nhìn thẳng vào Tiêu Chiến.

Tia cười lạnh lẽo dưới đáy mắt Tiêu Chiến chợt lóe lên, hàn khí đột nhiên tăng thêm, không cần suy nghĩ liền nhấn cậu xuống giường, một tay vuốt ve gò má cậu “Thật ra chiều nay Vương Thần Tuấn đã đem 20 triệu đến, cậu đã được tự do”

Vương Nhất Bác vốn đang hoảng loạn, vừa nghe Tiêu Chiến nói như vậy, hai mắt liền giật mình trợn to “Thần ca anh ấy… a…”

Cậu còn chưa nói xong câu, tay Tiêu Chiến đột nhiên bóp lấy cổ cậu, khẽ cười quái gở “Đúng đấy, Thần ca của cậu thật là vạn năng, không chỉ cho cậu 50 vạn, hiện tại, ngay cả 20 triệu cũng liền cho cậu.”

Lúc cậu cắt cổ tay tự sát trong khách sạn, thủ hạ của Trịnh Khắc Nam đưa cậu rời khỏi khách sạn chuẩn bị chạy đến bệnh viện, vừa vặn đúng lúc đó Vương Thần Tuấn mở cửa phòng rượu trông thấy cảnh này thì kinh ngạc không ngớt, lập tức ôm lấy cậu vào lòng, tự mình đưa cậu đến bệnh viện, chăm sóc cậu cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau lúc Tiêu Chiến xuất hiện ở phòng bệnh, Vương Thần Tuấn đoán được chuyện cậu tự sát nhất định có liên quan đến Tiêu Chiến, lúc này mới cùng hắn nói chuyện một hồi rất lâu. Tiêu Chiến chưa từng để Vương Thần Tuấn vào trong mắt, tờ giấy nợ 20 triệu kia cũng chỉ là hắn thuận miệng nói ra.

Tiêu Chiến vốn biết Vương Thần Tuấn đặc biệt rất quan tâm đến Vương Nhất, nhưng hắn không ngờ tới Vương Thần Tuấn lại lưu loát lấy ra 20 triệu như vậy, ở trong mắt Tiêu Chiến, thương nhân ở thành phố X là một lũ ô uế không thể tả, lợi ích của bản thân là tối thượng, và điều quan trọng là, không có một ai dám can đảm công khai đối đầu với hắn.

Vương Thần Tuấn đã biết Vương Nhất là tình nhân của hắn, trong tình huống đó vậy mà vẫn lấy ra 20 triệu, Tiêu Chiến xem ra có vẻ như Vương Thần Tuấn thực sự đã động tình với Vương Nhất rồi.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cậu, bàn tay chậm rãi luồn vào bên trong quần ngủ của cậu, đem thứ bên trong cậu nắm lấy khiến cậu giật mình tỉnh lại, Vương Nhất Bác lập tức vặn vẹo giãy giụa thân thể, mặc dù để Vương Thần Tuấn phải tổn thất mất 20 triệu không phải là ý muốn của cậu, nhưng hiện tại căn bản là không lo nghĩ nhiều được như thế, giờ khắc này chuyện quan trọng nhất là, bản thân cậu đã được tự do rồi, không còn nợ tiền Tiêu Chiến nữa, mà Vương Nhã cũng được được cậu đưa đi, hiện tại, Tiêu Chiến không còn có thể ràng buộc cậu nữa.

Cậu hiện tại không phải Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không thể giống kiếp trước mà vây quấn lấy cậu. Không có tình yêu điên cuồng của hắn, mới thật sự là người tự do…

“Thần ca đã đem tiền đưa cho anh, anh thả tôi ra… tôi phải đi về…” Vương Nhất Bác thanh âm lớn hơn nhiều, thật giống như đột nhiên nhìn thấy được tia hy vọng gì, dũng khí lần thứ hai nổi lên.

Tiêu Chiến trước nay chưa từng có cảm giác bị thất bại bao giờ, hắn nhìn vào gương mặt sạch sẽ thuần khiết của nam nhân dưới thân, vì giãy giụa mà trở nên ửng đỏ, vẻ mặt đó hận không thể lập tức chạy đi ngay, khiến cho trong lòng hắn chậm rãi tích tụ một luồng giận dữ thô bạo không thể nói thành lời.

Hắn hận nhất chính là có kẻ dám phản kháng hắn, hận nhất chính là có kẻ dám chạy trốn khỏi hắn…

Một tiếng xé tan, Tiêu Chiến đã kéo ra đồ ngủ đơn bạc của cậu, tia cười hung tợn âm hiểm hiện lên ở đáy mắt, hắn nhìn cậu, âm lãnh nở nụ cười, thanh âm cực kỳ trầm thấp “Cậu đối với tôi đã vô dụng, thế nên tôi sẽ để cậu biến, có điều trước đó, tôi muốn cậu phải nhớ kỹ, cậu mãi mãi cũng không chống lại tôi được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww