Chương 1: Hợp tác cùng Hoàng Sát?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa vị của Hoàng Sát đứng đầu năm gia tộc lớn nhất ở thành phố X năm gia tộc lớn bên trên, tài sản nhiều vô số kể cùng với nền móng cực kỳ vững chắc hoàn toàn khiến cho Hoàng Sát trở thành cái gai trong mắt những lão đại các tập đoàn lớn tại thành phố X cảm thấy ghen ghét sâu sắc, nhưng đồng thời lại bức thiết hi vọng được cùng một tập đoàn thương mại lớn mạnh như vậy đạt thành quan hệ hợp tác, chí ít tiền tài lợi nhuận thu vào sẽ càng dữ dội hơn, chỉ là những chuyện này thường thường sẽ được quyết định dựa vào tâm trạng của Tiêu Chiến. 

Vương Thần Tuấn sắc mặt nghiêm nghị xem văn kiện cấp dưới đưa lên, anh trầm tư rất lâu mới quyết định mở một cuộc hội nghị, khi anh đem chuyện Hoàng Sát muốn cùng công ty hợp tác làm ăn ra thảo luận, mọi người bên dưới lập tức nghị luận xôn xao, nhưng toàn bộ đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, được hợp tác với một tập đoàn thương mại hùng mạnh như Hoàng Sát, sau đó cùng hoàng sát như vậy thương mại đế quốc đạt thành cùng có lợi quan hệ thì sau này công ty hoàn toàn có thể bước không ba bước thì cũng hai bước tiến lớn, chẳng mấy năm nữa, công ty hoàn toàn có thể nằm trong 5 tập đoàn lớn đứng đầu.

Chuyện tốt như vậy từ trên trời rơi xuống, tất cả mọi người tự nhiên hưng phấn không thôi, nhưng, ngoại trừ một người là Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đầu tiên là giật mình, sắc mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị trầm mặc, lòng bàn tay bên dưới đã âm thầm nắm chặt. Đây là chuyện có liên quan đến lợi ích của công ty lợi ích sự tình, cậu biết mình không nên để lẫn lộn bất kỳ tình cảm riêng tư nào vào. Dù sao hợp tác với Hoàng Sát chưa chắc phải nhất định sẽ lại có dính dáng đến Tiêu Chiến.

Từ khi Vương Thần Tuấn giúp cậu trả lại 20 triệu, Vương Nhất Bác trong lòng cũng chỉ có lợi ích của công ty…. Chỉ cần có thể giúp Vương Thần Tuấn kiếm tiền, cậu hầu như là không quan tâm đến gì nữa cả…

Những nhân viên cao cấp đều lên tiếng ủng hộ việc hợp tác với Hoàng Sát, đồng thời đề nghị mau chóng sắp xếp cử ra đại diện để gặp mặt bắt đầu thương thuyết về chuyện hợp tác cùng Hoàng Sát. Tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt Vương Thần Tuấn không có chút gì là vui mừng thì đều rất nghi hoặc, chuyện tốt như vậy, cho dù là ai trong năm gia tộc lớn cũng sẽ không thể chờ đợi được nữa, nhưng mà sao tổng giám đốc của bên mình lại…

Vương Thần Tuấn biết rất rõ việc hợp tác với Hoàng Sát sẽ mang đến cho mình bao nhiêu lợi ích, chỉ là Hoàng Sát lại chủ động đưa ra lời đề nghị hợp tác quá mức đột ngột như vậy, hơn nữa trước kia cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy hai bên có liên quan, nghĩa phụ của anh ngày trước còn sống cũng chưa có tiếp xúc làm ăn gì với Tiêu Chiến cả.

Tiêu Chiến nhờ lợi dụng Vương Nhất đã đoạt được toàn bộ tài sản của Vương Trọng Quang mà không tốn một binh lực, chỉ riêng điểm này thôi đã làm cho Vương Thần Tuấn đối với một tên đàn ông tâm cơ thâm sâu như Tiêu Chiến tỏ ra cảnh giác, sau đó lại còn lấy của Vương Nhất 20 triệu rồi bức Vương Nhất tự sát, điều này càng khiến cho Vương Thần Tuấn căm ghét Tiêu Chiến, hợp tác với loại người như vậy, tuyệt đối mang lại nguy hiểm quá lớn.

Các nhân viên của Vương Thần Tuấn không hề biết Tiêu Chiến có gút mắc với Vương Nhất, tự nhiên tất cả đều hy vọng tranh thủ lần hợp tác này, dù sao đã có cơ hội như vậy, những công ty khác có muốn cũng chẳng có.

Bỏ qua một bên tất cả tình cảm riêng tư, Vương Thần Tuấn đối với lần hợp tác này thật sự cũng tràn ngập chờ mong, là một chàng trai trẻ tuổi đã nắm giữa trong tay một công ty lớn, Vương Thần Tuấn dĩ nhiên là hy vọng công ty của mình có thể đạt đến huy hoàng như Vương Trọng Quang đã từng.

Nhưng mà… Vương Thần Tuấn nhìn sang Vương Nhất vẫn đang trầm mặt, thần sắc anh có chút phức tạp.

Biết trong lòng cậu đang rối loạn chuyện gì, sau khi tan họp, Vương Thần Tuấn gọi cậu vào văn phòng làm việc của mình, sau khi cùng cậu ngồi cùng nhau thì Vương Thần Tuấn liền không còn nghiêm túc như khi ở phòng họp nữa, rất ôn hòa mà nói chuyện với cậu.

“Tiểu Nhất, đối với lần hợp tác này, em có ý kiến gì không?” Vương Thần Tuấn nhẹ giọng hỏi nhưng vẻ mặt thì cực kỳ nghiêm túc “Anh muốn nghe em nói thật”

Vương Nhất Bác gượng cười “Theo ý mọi người thôi, huống hồ gì, thật sự đây là một cơ hội tốt ngàn năm có một”

“Tiểu Nhất, em thật sự cho rằng như vậy sao?” Lông mày tuấn tú của Vương Thần Tuấn hơi nhíu lại, có chút hoài nghi nhìn cậu “Không cần phải miễn cưỡng đâu, Tiêu Chiến đã lợi dụng em để lừa gạt nghĩa phụ, nếu như nghĩa phụ còn trên đời, lão nhân gia người cũng sẽ không đồng ý, huống gì hắn ta đối với em…” Vương Thần Tuấn có chút đau lòng nhìn cậu.

Vương Nhất Bác cười ha hả “Em biết Thần ca nghĩ cho em, nhưng mà cho dù có hợp tác thì cũng đâu có nghĩa là Tiêu Chiến sẽ làm gì em, huống gì…” Huống gì hắn đã chẳng còn lý do để làm gì cậu, hoặc có thể là, hắn đã đùa giỡn đủ với cậu rồi.

Lông mày Vương Thần Tuấn chùng xuống trầm tư một hồi rất lâu, mới chậm rãi nói “Anh hiểu ý của em”

Kỳ thực Vương Trọng Quang chỉ là cái cớ để Vương Thần Tuấn muốn cậu yên tâm thoải mái mà nói ra lời nói từ đáy lòng cậu mà thôi, chứ thật sự với tính cách của Vương Trọng Quang thì, tuyệt đối ông sẽ nắm lấy bất kỳ cơ hội tăng vọt nào.

Vương Thần Tuấn cũng có dã tâm riêng của mình, chỉ là so với Tiêu Chiến, Vương Thần Tuấn sẽ dịu dàng hơn một chút trước mặt người mình yêu, anh đặt nặng tình cảm hơn là lợi ích, ít nhất ở trong mắt anh, mất đi một lần hợp tác để có được trái tim người mình yêu, anh nhất định sẽ không chút do dự mà chọn người yêu hơn là lợi ích công ty.

Vương Thần Tuấn hiểu thế nào là tình yêu hơn Tiêu Chiến…

“Thần ca, anh yên tâm, em không thể nào kém cỏi hơn bất kể tinh anh nào trong Hoàng Sát, nên lần hợp tác này, em chắc chắn sẽ không để Tiêu Chiến có cơ hội chiếm tiện nghi của chúng ta” Vương Nhất Bác đột nhiên ưỡn ngực, nói năng tràn đầy khí thế, thật ra là đang cố tiếp sức làm giảm bớt sự hoảng hốt lo sợ của bản thân mình mà thôi, cậu không thể ích kỷ như vậy được, việc hợp tác lần này, cậu nhất định phải toàn lực giúp đỡ Vương Thần Tuấn, dù sao, lợi ích của công ty vẫn là quan trọng nhất.

Vương Nhất Bác đem công ty của anh xem như của chính cậu khiến cho Vương Thần Tuấn trong lòng nở nụ cười, anh đứng dậy đi đến trước mặt cậu, cười xoa xoa tóc cậu “Em thật sự đã giúp đỡ Thần ca nhiều lắm!”

Vương Nhất Bác cũng cong khóe miệng nở nụ cười, không sai, bây giờ cậu mắc gì phải sợ Tiêu Chiến nữa? Cậu là Vương Nhất, cậu có người quan tâm đến cậu, cùng với một Vương Nhất Bác bị ác ma tàn ngược vốn là hai người khác nhau.

“Tan tầm cùng Thần ca ăn một bữa cơm chứ?” Vương Thần Tuấn nho nhã đưa ra lời mời.

“Ăn cơm? Chuyện này…” Vương Nhất Bác lộ ra vẻ mặt khó xử, thật ra là đang nghĩ tính tăng ca buổi tối, tiền làm thêm giờ a…

Vương Thần Tuấn biết hầu như đêm nào cậu cũng tăng ca, liền lộ ra vẻ mặt bi thương “Thần ca thất tình rồi, cho nên muốn tìm người an ủi anh một chút, Tiểu Nhất, em không muốn anh thoát khỏi nỗi đau thất tình sao?”

“Thất tình?” Vương Nhất Bác giật mình nhìn Vương Thần Tuấn, gần đây quả thật có nghe tới chuyện Vương Thần Tuấn hủy hôn với vị hôn thê danh môn thế gia kia, cậu cứ tưởng là lời đồn thôi, ai ngờ lại là sự thật.

"Đúng vậy? Hiện tại Thần ca giống với Tiểu Nhất đều là độc thân” Vương Thần Tuấn nhún nhún vai, tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu mấy phần vui thích. Dù sao rốt cuộc anh cũng đã chẳng còn áp lực gánh nặng nào để theo đuổi cậu trai trước mắt này.

“Như vậy a…” Thanh âm cậu hạ xuống, thật sự tưởng Thần ca của cậu lúc này tâm trạng đang tối tăm ảm đảm, liền gật đầu đồng ý.

Vương Thần Tuấn đột nhiên kéo cái tay từng bị thương của cậu, Vương Nhất Bác không biết Vương Thần Tuấn muốn làm gì, ngơ ngác để mặc Vương Thần Tuấn nắm lấy tay cậu.

Vương Thần Tuấn từ trên cổ tay của mình tháo xuống chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, cậu thấy Vương Thần Tuấn muốn đem chiếc đồng hồ vừa nhìn là biết có giá trị không nhỏ này đeo ở trên cổ tay mình, vội vàng nói “Thần ca, đồng hồ này em không thể lấy được.”

Vương Thần Tuấn nắm chặt lấy tay cậu không để cậu rút về, đem chiếc đồng hồ này đeo lên tay cậu, ôn nhu nói “Trước khi việc hợp tác với Hoàng Sát chính thức được xác lập, chiếc đồng hồ này xem như là Thần ca cho em mượn, coi như phần thưởng khích lệ Tiểu Nhất một chút vậy.”

Vương Thần Tuấn thường xuyên nhìn thấy vết cứa nơi cổ tay của cậu, vết tích do dao cứa ấy đại diện cho một đoạn hồi ức không tốt, Vương Thần Tuấn luôn cảm thấy mỗi khi cậu nhìn thấy vết tích kia thì tâm trạng trong lòng sẽ trở nên trầm xuống đau thương, Vương Thần Tuấn không biết cậu có quá khứ như thế nào, nhưng anh mơ hồ có cảm giác, cậu có liên quan đến Tiêu Chiến không chỉ là 2, 3 tháng kia, nỗi sợ hãi cùng nhạy cảm với cái tên Tiêu Chiến của cậu dường như đã tích lũy từ rất lâu…

“Thần ca hy vọng Tiểu Nhất mỗi ngày đều mỉm cười mà trải qua” Vương Thần Tuấn nhẹ giọng nói xong, chậm rãi cúi đầu, ở trên mu bàn tay trắng nõn của cậu hạ xuống nụ hôn.

Còn Vương Nhất Bác thì lại ngơ ngác nhìn đồng hồ đeo tay lớn xa xỉ trên cổ tay mình, nuốt một ngụm nước bọt.

Cái đồng hồ này mắc như vậy, lỡ như mà cậu làm mất thì sao bây giờ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro