Chương 3: Mở cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đến thăm Vương Nhã xong thì từ bệnh viện đi ra, nhìn qua tâm trạng của cậu trông rất tốt, đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn rồi lên xe bus trở về nhà trọ, mấy ngay này, cuộc sống sinh hoạt của Vương Nhất Bác rất bình yên không có gì sóng gió, thoáng như tất cả mọi nguy hiểm khó khăn đều đã dần lùi xa, cả một bầu trời tuyệt vọng từ che ngập phủ vây giờ cũng như đã được quét đi sạch sành sanh, thậm chí Vương Nhất Bác còn dự định sẽ ở lại thành phố X định cư, cuộc sống hiện tại không còn phải kéo dài hơi tàn như giun dế nữa, cần gì phải thoát ly khỏi thế giới làm gì nữa. 

Một chiếc xe riêng màu đen dừng lại dưới lầu nhà trọ, đậu tĩnh lặng một cách kiêu căng lóa mắt, Vương Nhất Bác xách theo hai túi thực phẩm nấu ăn tò mò liếc mắt nhìn một cái, dù sao thì ở đây, cậu chưa thấy có người nào có thể mua nổi loại xe đắt tiền giá trên trời này, ước ao vài giây, Vương Nhất Bác xoay người hướng về cầu thang đi lên, trong lòng bắt đầu thầm nhủ, chờ khi cậu kiếm đủ tiền rồi thì trước tiên cậu sẽ mua xe, hay là mua nhà nhỉ?

Đèn pha phía trước xe đột nhiên mở toang, đường ánh sáng chói lóa trong nháy mắt chiếu rọi thẳng trên người Vương Nhất Bác, tiếng còi xe cũng vang lên hai tiếng, vừa mới bước được vài bước, cậu có chút nghi hoặc quay người lại, bốn phía chẳng có ai cả, giống như chủ nhân chiếc xe làm thế là để trêu chọc cậu vậy.

Ánh đèn mãnh liệt chói mắt, cậu theo bản năng đưa một cánh tay lên che đi ánh sáng “Có chuyện gì vậy?”

Đèn xe đột nhiên tắt mất, cửa xe được mở ra, nam nhân một thân mang âu phục màu đen từ bên trong đi ra, thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng.

“Vương tiên sinh, chào ngài” Nam nhân rất lịch sự mà kêu lên một tiếng.

“Anh… anh là Tiêu… Tiêu…” Vương Nhất Bác nghẹn họng muốn bật ra thành lời, kinh ngạc nhìn người trước mắt là Vu Bân, bảo tiêu của Tiêu Chiến.

“Tôi là bảo tiêu của Tiêu tổng, Vu Bân.”

Vương Nhất Bác đột nhiên có loại dự cảm xấu, Vu Bân không phải là cận vệ của Tiêu Chiến sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Có thể là do Vu Bân có liên hệ với Tiêu Chiến quá mức chặt chẽ nên vừa mới chỉ nhìn thấy Vu Bân thôi mà khuôn mặt kiếm mi sắc bén ngũ quan lạnh lẽo liền dội liên tục vào đầu óc cậu.

“Tìm… tìm tôi có chuyện gì không?” Vương Nhất Bác cố gắng duy trì âm sắc không thay đổi, lễ kính nhìn Vu Bân, dù sao thì người đến cũng không phải Tiêu Chiến, không đúng, cứ cho là đến thì sao, cậu sớm đã chẳng còn quan hệ gì với hắn nữa rồi, hắn chẳng có lý do gì để làm hại đến cậu cả.

Mà cũng không đúng, Tiêu Chiến vốn chẳng có lý do gì để đến tìm cậu.

….

“Tiêu tổng” Vu Bân đột nhiên lùi về phía sau một bước đến trước cửa xe sau mở ra, thanh âm nghiêm túc kêu một tiếng, hơi cúi người, một đôi chân đi giày da màu đen bóng loáng cường mạnh giẫm xuống.

Tất cả mưa gió nổi lên cát bay đá chạy đều đánh tấp về phía Vương Nhất Bác, nhìn Tiêu Chiến từ trong xe đi xuống, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình như có một chiếc chày sắt mãnh liệt nện gõ, tùng tùng tùng, sắp phá vỡ cả ra.

Mấy ngày nay quá mức bình yên tươi đẹp, khiến cho cậu đã sớm mất đi năng lực phản ứng khi đối mặt với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đứng ngây ra tại chỗ như một đứa ngốc, hai mắt vô tri nhìn Tiêu Chiến đang bước về phía cậu.

Hắn không phải nên có mặt ở tiệc rượu sao? Sao lúc này không đi mà hưởng thụ mấy oanh oanh yến yến vây quanh ấy? Sao tự nhiên lại đi tới tìm cậu làm gì chứ?

Chắc không phải là Tiêu Chiến muốn đi gặp người nào khác tình cờ cũng ở nơi này nhỉ. Có điều… hình như là không phải…

Tiêu Chiến đi đến trước mặt Vương Nhất Bác thì cậu vẫn là giữ vẻ mặt không thể tin nổi, trong mắt hiện lên hoảng hốt còn có vẻ căng thẳng rõ rệt, tay nắm chặt lấy túi đồ, có điều so với mấy lần trước, mức độ hoang mang lo sợ vẫn không đến nỗi quá nhiều.

“Sau một tiếng nữa đến đón tôi”

“Vâng, Tiêu tổng.” Vu Bân đáp.

Vương Nhất Bác muốn lui về phía sau, nhưng không ý thức được phía sau chính là cầu thang, một bước đạp hụt, thân thể ngã ngửa về phía sau, sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng đưa một tay ra bắt được lấy cánh tay Tiêu Chiến, lông mày sắc bén của hắn chùng xuống, nhanh chóng cúi người, một tay vòng lấy eo cậu, kéo mạnh một cái, đem cả người cậu kéo vào trong lồng ngực.

Lồng ngực Tiêu Chiến tựa như một khối sắt thép vậy, trong nháy mắt chạm vào, Vương Nhất Bác thậm chí còn hoài nghi không biết có phải xương mặt mình bị vỡ ra rồi không, vẫn còn chưa hoàn hồn lại từ bên trong đau nhức, Vương Nhất Bác liền nghe thấy từ trên đỉnh đầu phát xuống một thanh âm trầm lạnh.

“Không, hai giờ” Thanh âm Tiêu Chiến vừa phát ra, Vương Nhất Bác giật mình thất kinh, hóa ra hắn định ở đây đến hai tiếng đồng hồ, tính… làm cái gì chứ?

“Đã rõ!” Vu Bân nghiêm nghị mạnh mẽ hồi đáp, sau đó lập tức lái xe rời đi.

Vương Nhất Bác từ trong lồng ngực hắn giãy giụa rời ra, vội vàng lùi lại về phía sau một bước, lần này thì hắn không đưa tay kéo cậu lại khiến cậu trực tiếp ngã ngửa rầm ra phía sau.

Vương Nhất Bác chật vật bò dậy, phía sau lưng bị bậc thang đập vào đau điếng, sau đó thì vội vàng đưa tay nhặt mấy quả cà chua bị lăn ra khắp chỗ, căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến, nói chuyện với hắn cứ như ôm bom nổ chậm, ai biết được chừng nào nó nổ tung ra.

Tiêu Chiến vẫn đứng đấy ung dung, không biết là đang cười hay đang tức giận. Nam nhân này quả nhiên là cố ý không nhìn hắn, liền nhấc chân đi đến trước mặt cậu, thân thể cao lớn cúi thấp xuống, đôi mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào cậu đang cúi đầu, trong lòng trực tiếp cười gằn, chỉ có nhặt mấy quả cà chua thôi cũng lâu như vậy. Cái cách cậu ta tránh né hắn cũng thật buồn cười.

“Sợ tôi ăn cậu sao?” Hai mắt tuyệt lạnh của Tiêu Chiến hơi mị hợp, thanh âm nhẹ nhàng mà nguy hiểm, ánh mắt hắn nhìn cậu càng lộ ra mấy phần khiêu khích, một tay khẽ nâng cằm cậu lên, nhìn đôi con ngươi trong suốt thuần khiết kia đang run rẩy né tránh, hắn tâm lại như hiện lên vài tia hy vọng, phảng phất như tối tăm mấy ngày nay đều tan biến hết.

“Không… không phải” Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói “Chỉ là đang nhặt đồ thôi mà”

Tiêu Chiến khẽ hừ một tiếng “Nhặt xong chưa?”

“Ừm, nhặt… nhặt xong rồi” Vương Nhất Bác bất an hồi đáp, chẳng biết vì sao, cậu cứ cảm giác tối nay Tiêu Chiến có gì đó không đúng lắm, giống như là… nhìn qua có chút không lạnh lẽo tàn bạo nữa.

Hắn đứng dậy, nhìn xuống cậu, thanh âm không rõ ý tứ “Không mua nổi nhà?”

“A?” Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy hắn đã nhanh chân một bước, từ bên cạnh cậu bước lướt qua, chờ khi cậu quay đầu lại thì hắn đã theo cầu thang mà đi lên lầu.

Vương Nhất Bác xách theo hai cái túi lớn lập tức đi theo, hắn dường như đã điều tra rõ rõ ràng ràng nơi ở của cậu rồi, Vương Nhất Bác bước chân chầm chậm, đợi khi lên tầng 1 nơi phòng trọ của cậu, phát hiện Tiêu Chiến đang khoanh tay đứng bên cạnh cửa phòng trọ của cậu hút thuốc.

Ánh mắt Tiêu Chiến lười biếng, như là sai khiến một người hầu, thanh âm bình tĩnh mà lại thấp lạnh “Mở cửa!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro