Chương 44: Hồi ức - Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cứ vậy sống một cách cam chịu, ở trong cái lồng son mà Tiêu Chiến tạo ra, cậu vừa lặng lẽ đau khổ vừa trơ lỳ như mất đi cảm giác, ban ngày, cậu là tinh anh tài giỏi cốt cán có tầm nhìn thận trọng cẩn thận của Hoàng Sát, ban đêm, cậu như bệnh nhân được Tiêu Chiến ôm vào lòng, bệnh đến mức không còn cảm xúc, thậm chí căn bệnh này đã đến giai đoạn cuối. 

Điều duy nhất Vương Nhất Bác chờ đợi chính là Lạc Tần Thiên sau khi xử lý xong chuyện của Lạc gia tộc hãy mau trở về đây nhanh một chút, nhưng tự nhiên cậu lại nảy sinh ra cảm giác áy náy rồi lại khiến cậu cảm thấy sợ sệt khi gặp lại Lạc Tần Thiên, thậm chí là nhận điện thoại của anh, cậu không có tư cách, nhưng cậu vẫn hy vọng ở trong mắt Lạc Tần Thiên, cậu vẫn là người đơn thuần tinh khiết, giống như anh đã từng khen cậu vậy, cậu vẫn là một khối ngọc thô thuần trắng hoàn mỹ chưa được mãi dũa ở trong cái thành phố huyên náo hỗn tạp này.

Vương Nhất Bác cẩn thận từng li từng tí một bắt chuyện với Tiêu Chiến, chính là vì có thể làm cho hắn giữ chữ tín với lời hứa hẹn lúc trước, chỉ cần Tần Thiên trở về, hai người sẽ trở thành người dưng với nhau, những đoạn video không nói thành lời kia toàn bộ sẽ bị tiêu hủy, hơn nữa sẽ chữa trị cho Vương Nhã đến khi con bé khỏi hẳn.

Vương Nhất Bác là một người sống nội tâm, tất cả những gì diễn ra với cậu thật như một cơn ác mộng, mỗi khi ở trong căn biệt thự quay lưng lại với Tiêu Chiến bận rộn làm việc, Vương Nhất Bác thỉnh thoảng sẽ vì kích động tủi thân mà rơi nước mắt, nhưng dĩ nhiên cậu chẳng dám để cho hắn biết, cậu nhất định phải tỉ mỉ chu đáo hầu hạ hắn, so với người hầu còn cẩn thận tận tụy hơn. Cậu không thể để cho hắn tức giận, trái lại còn phải thuận theo mọi ý muốn của hắn, tùy ý để hắn hít ngửi bên tai cậu, giống như loài dã thú đang thưởng thức hay xác định con mồi trước mắt có phải hợp khẩu vị của mình không.

Tiêu Chiến lại hoàn toàn ngược lại với cậu, chưa bao giờ một kẻ luôn sống trong bóng tối lạnh lùng u ám như hắn cảm thấy cuộc sống này lại tươi đẹp vui vẻ có ý nghĩa đến như thế, có người vì mình mà mỗi ngày nấu những món ăn gia đình ấm áp, sau khi tan việc hắn liền sẽ trở về ngay căn biệt thự kia, không tham gia bất kỳ buổi gặp xã giao nào, tâm trạng mang theo vài phần không thể chờ đợi được, ngồi ở trong xe, trong đầu đều là người con trai đang ở trong biệt thự kia chờ mình về, ở trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chính là đang chờ hắn về nhà, chờ hắn tan tầm, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, anh về rồi.

Đứng trước cánh cửa, cảm giác ấm áp nóng rẫy đến thiêu đốt trong lòng bung phá ra, biết rõ mật khẩu mở cửa, nhưng Tiêu Chiến vẫn theo bản năng lựa chọn nhấn chuông cửa, cửa vừa mới được mở ra, hình ảnh người kia thanh tú đẹp đẽ khuôn mặt mang theo vài nét trẻ con ngây thơ, ánh đèn dịu nhạt ánh lên trong đôi mắt trong trẻo tinh khôi của người ấy, khiến hắn không nhịn được muốn ôm lấy, không nhịn được muốn nuốt vào, chỉ trong nháy mắt, phần lạnh lẽo trong hắn như được rút bớt đi.

Hắn tàn nhẫn, ác độc, lãnh khốc, tâm cơ khó lường, từng giết người, làm nhiều chuyện xấu xa, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào cũng không từ, những gì dơ bẩn tội lỗi nhất trên thế giới này hắn đều đã trải qua, vì thế nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến trong thế giới đen tối hắc ám của hắn lại có thể đột nhiên xuất hiện một ánh mặt trời sáng rỡ đến như vậy, trở thành ấm áp duy nhất trong lòng hắn, là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất trong thế giới tinh thần của hắn.

Vương Nhất Bác không nói gì nhiều, có thể Tiêu Chiến cũng không chú ý, hắn có thể thả lỏng tâm thái, vứt bỏ hết toàn bộ tác phong sinh hoạt trong quá khứ, ở bên ngoài hắn vẫn là kẻ mãnh liệt quyết đoán, xử sự trầm ổn, nhưng ở trước mặt Vương Nhất Bác, hắn nguyện ý làm một người bình thường, mọi thứ cứ chậm rãi từ tốn mà tiến triển, cho đến khi hắn triệt để có được trái tim của người con trai này, hắn có thể cho cậu tất cả những gì Lạc Tần Thiên có thể cho cậu, hắn có thể cho cậu hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, những gì tốt đẹp nhất đắt giá nhất trên thế gian này, chỉ cần, cậu ở lại bên cạnh hắn mà thôi.

Tiêu Chiến không biết như thế này có được xem là tình yêu hay không, đã quen với lãnh lẽo cô độc, hắn đối với việc cảm nhận được tình cảm rất thấp, thế nhưng, với bản tính kiêu căng khó thuần từ trong xương tủy, hắn bằng mọi giá sẽ đoạt lấy tất cả những thứ vật chất mang đến cho hắn hưởng thụ, kể cả là một con người.

……….

“Nếu như thấy mệt, tôi có thể gọi đến mấy người hầu cho em” Tiêu Chiến từ phía sau ôm lấy cậu đang rửa chén, cằm nhẹ nhàng tựa trên bờ vai nhỏ gầy của cậu, đôi tay ôm hết vòng eo cậu, nhìn qua thấy hắn rất vui vẻ, nhẹ giọng nói chuyện ở bên tai cậu.

“Không… không cần đâu, chỉ có hai người chúng ta, chẳng có bao nhiêu bát đũa.” Vương Nhất Bác căng thẳng thấp giọng nói, động tác trên tay lại càng thêm nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận), bất kể hành động này của hắn đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì cảm giác thân cận của thân thể cường hãn này mang đến cũng khiến cậu lạnh sống lưng.

Tiêu Chiến hết sức hài lòng với câu trả lời của cậu, khóe miệng khiêu gợi nhẹ nhàng hôn lên tóc mai cậu, thanh âm đầy từ tính như thuốc độc “Đúng, chỉ có hai người chúng ta, chỉ có hai người chúng ta mà thôi….”

Vương Nhất Bác để mặc Tiêu Chiến ôm mình, mãi đến tận khi thân dưới bắt đầu bị khiêu khích trêu chọc, cậu mới hoang mang nhỏ giọng nhắc nhở “Ở đây là nhà bếp, hay là… chờ một chút đi.” Ngăn cản Tiêu Chiến không được, cậu chỉ có thể trả lời như vậy.

Nghe thanh âm cậu giống như cầu xin, tâm Tiêu Chiến mềm nhũn ra, ở bên khóe môi cậu hạ xuống nụ hôn “Nghe lời em, chờ một chút”

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, ở trong căn biệt thự này, phòng khách, phòng tắm, thư phòng… bất kể nơi nào, Tiêu Chiến cũng có thể chạm vào cậu trong một khắc dục vọng bùng phát, nếu như ngay cả nhà bếp cũng không buông tha, sợ là mai sau mỗi khi cậu làm cơm sẽ có bóng ma trong lòng.

“Ngày mai tôi sẽ đi công tác, ba ngày sau sẽ trở về.” Tiêu Chiến vẫn ôm lấy eo cậu, thanh tuyến trầm thấp rõ ràng có mấy phần không muốn.

Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy rất vui vẻ, ít nhất là được ba ngày, cậu không cần phải đối mặt với tên ác ma này nữa.

“Ba ngày sau đến sân bay đón tôi được không?” Tiêu Chiến sợ là đã 20 năm kể từ ngày đó lần đầu tiên mới dùng khẩu khí giống như trưng cầu ý kiến như vậy nhẹ giọng dò hỏi người khác.

“Được” Vương Nhất Bác có muốn hay không cũng phải mở miệng đáp ứng. Tiêu Chiến ý cười càng nồng đậm, từ từ thấp nhiệt hôn lên môi cậu đến khi không thể dừng lại được nữa, cuối cùng trực tiếp ôm lấy cậu, cười bước hướng về phòng ngủ…

Thời gian ba ngày Tiêu Chiến không có ở nhà trôi qua thực sự quá nhanh, Vương Nhất Bác mỗi ngày ngoại trừ đi làm chính là chìm đắm trong việc nói chuyện phiếm qua điện thoại với Lạc Tần Thiên, buổi tối ngày thứ ba, Vương Nhất Bác cao hứng đến trắng đêm không ngủ, bởi vì Lạc Tần Thiên nói với cậu, ngày mai là anh trở về.

Cậu không kiềm chế nổi kích động trong lòng, cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi, cuộc sống nhiều ngày qua giống như là đang sống trong lao tù vậy…

Tần Thiên trở về, bản thân có thể tạm biệt cơn ác mộng này rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro