Chương 47: Hồi ức - Đánh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đã từng nghĩ tới dùng cách ôn nhu dịu dàng để giữ nam nhân này ở bên cạnh mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sung sướng phấn khích thấy rõ của cậu khi cùng Lạc Tần Thiên ôm nhau, hắn mới nhận ra, cho dù hắn có dù cách gì đi chăng nữa, chỉ cần Lạc Tần Thiên vẫn còn đấy, người con trai này sẽ mãi mãi không bao giờ chịu quy thuận với hắn.

Kỳ thực hắn là chán ghét chính mình, nếu không phải ở trong tay hắn đang nắm giữ nhược điểm trí mạng của cậu thì chẳng có chuyện cậu cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn nhiều ngày như vậy, Tiêu Chiến không cam lòng, hắn ở thành phố X có bản lĩnh một tay che trời, vậy mà giờ khắc này hắn lại đang đố kị đến phát điên với Lạc Tần Thiên…

Hắn muốn nam nhân này, suốt hai mươi mấy năm qua, hắn khó khăn lắm mới tìm được người khiến hắn rung động, bất luận phải dùng đến thủ đoạn gì, hắn cũng phải đoạt cho bằng được người đấy vững vàng giữ lại trong tay…

“Anh rõ ràng đã đồng ý với tôi! Anh không thể như vậy được!” Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến hét lên, sự kinh ngạc cùng phẫn nộ sâu sắc trong đôi mắt đâm chém vào trong lòng Tiêu Chiến, quả nhiên là thế, cậu ta quả nhiên chỉ là bởi vì lời hứa hẹn lúc trước hắn miễn cưỡng nói ra mới chịu ở lại bên cạnh hắn.

Tiêu Chiến sắc mặt âm trầm, giữa hai lông mày ẩn giấu tức giận cùng không cam lòng, nhưng vẫn lạnh lẽo cứng rắn như một người máy, âm thanh trầm thấp vững vàng, giống như đang trần thuật “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, hoặc là em tiếp tục ở bên cạnh tôi, giống như lúc trước, sau này địa vị của em ở công ty chỉ có thể thăng tiến chứ không đứng lại, hoặc là tôi đem đoạn video của đêm đó đưa cho Lạc Tần Thiên xem, và ném cả em gái cả người đầy bệnh của em vứt ra khỏi cửa.”

"Anh…" Vương Nhất Bác nói không nên lời, tuyệt vọng phủ đầy mặt, cậu nên sớm biết mới phải, nhiều ngày như vậy ôn nhu chỉ là giả tạo, chỉ cần cậu có chút xíu nào chống đối lại hắn, hắn sẽ không hề do dự mà lộ nguyên hình.

Cậu không thể ở lại bên cạnh người đàn ông này nữa! Tuyệt đối không thể! Cậu muốn đi tìm Tần Thiên, cậu muốn trước khi Tiêu Chiến đem video giao cho Tần Thiên sẽ giải thích với anh, cậu là bị hắn bức ép, cậu là vì bị Tiêu Chiến uy hiếp nên mới làm như thế.

Vương Nhất Bác phẫn hận nhìn Tiêu Chiến, đột nhiên xoay người bước nhanh đi về phía cửa, cậu một khắc cũng không muốn ở lại đây nữa!

“Đứng lại!” Tiêu Chiến thấy cậu không bị uy hiếp, hai mắt gần như muốn phun ra lửa, kích động phẫn nộ rống lên một tiếng, Vương Nhất Bác bởi vì tiếng hống giận dữ này của Tiêu Chiến mà sợ hãi, càng chạy nhanh hơn về phía cửa ra.

“Con mẹ nó, em dám bước ra khỏi biệt thự một bước, tôi lập tức giết chết con bé kia!”

Ngay lúc Vương Nhất Bác vừa mới định kéo cửa bước ra, Tiêu Chiến bạo hống một tiếng kia, giống như một lưỡi kiếm lạnh lẽo thẳng tắp đâm về phía cậu, khiến cho cậu như một đứa ngốc đứng ngây ra tại chỗ, quay đầu lại phía sau, ánh mắt cực kỳ bi thương tuyệt vọng nhìn hắn.

Đây mới là bộ mặt thật của hắn! Nhiều ngày nhu tình dịu dàng như vậy, chỉ là hắn tâm huyết dâng trào mà thôi…

Vương Nhất Bác ngơ ngác đứng tại chỗ, thoáng như khí lực của bản thân đã bi rút sạch hoàn toàn, nhìn Tiêu Chiến sắc mặt âm trầm, hai mắt lạnh lẽo, đang từng bước từng bước đi về phía cậu, khóe miệng im ắng phảng phất như muốn mọc ra răng nanh dữ tợn.

“Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi đã làm sai điều gì?” Thanh âm Vương Nhất Bác từng chữ từng chữ thống khổ, mặc dù có không cam lòng cách mấy đi chăng nữa, cậu cũng không dám lập tức mở cửa rời đi, cậu tin tưởng lời Tiêu Chiến nói chính là thật, ngắn ngủi hơn mười ngày, cậu đã nhìn thấy hắn toan tính thế nào với những đối thủ, nhìn thấy hắn đối xử tàn nhẫn thế nào với những thủ hạ phản bội của hắn, hắn giống như một loài động vật máu lạnh, trời sinh đã không có bất kỳ tình cảm gì.

Tiêu Chiến đi tới trước mặt cậu, đưa tay nâng cằm cậu lên, lạnh lùng nói “Tôi có thể cho em thời gian một ngày nói chia tay với Lạc Tần Thiên, sau một ngày, nếu như em còn dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng với hắn, tôi sẽ dùng cách riêng của tôi để giúp em dứt khoát.”

“Tôi không thể… A….” Cậu còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã mạnh tay siết chặt lấy dưới cằm cậu một cái, Vương Nhất Bác đau đến muốn kêu lên thành tiếng.

“Em xem mình là món đồ gì!” Trên khuôn mặt lãnh khốc nổi lên tàn nhẫn hung hãn đến gần như muốn phát điên, ánh mắt Tiêu Chiến lộ ra hung quang “Em cho rằng sau khi Lạc Tần Thiên biết tất cả vẫn còn muốn em?”

Vương Nhất Bác cả kinh, trên mặt hiện ra hoảng sợ “Tôi… tôi là bị anh bức ép, không phải tôi tự nguyện, Tần Thiên… anh ấy… anh ấy sẽ tha thứ cho tôi. Sẽ không… không trách tôi.”

“Tha thứ?” Tiêu Chiến cười hanh một tiếng, giống như là nghe được chuyện cười gì đấy, trong nháy mắt chuyển thành bộ mặt hung tàn “Tôi đáng lẽ nên quay lại hết toàn bộ cảnh thân thể em mỗi đêm hạ tiện như thế nào, để Lạc Tần Thiên biết, nam nhân của hắn chủ động mở lớn chân để tôi làm như thế nào, để cho hắn rõ người yêu hoàn mỹ thuần khiết không tì vết trong mắt hắn bản tính dâm đãng đến cỡ nào…”

Chát! Vang dội một cái bạt tai đánh vào trên mặt hắn, khí lực của cậu tuy rằng không thể bì được với hắn, nhưng dù sao cũng là nam nhân, dùng hết toàn lực vào lòng bàn tay tự nhiên uy lực không nhỏ, mặt hắn trực tiếp bị đánh nghiêng sang một bên.

Vương Nhất Bác phẫn hận Tiêu Chiến không chút lưu tình sỉ nhục cậu như vậy, nhưng sau một bạt tai mất đi khống chế mà đánh xuống này, lại thấy hối hận rồi, cậu đang đối mặt với một tên ác ma chân chính, chỉ cần hắn không cao hứng, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều có thể ra tay giết người…

Tiêu Chiến đem mặt chậm rãi quay lại, đưa tay lên lau khóe miệng, quả nhiên, chảy máu, ánh mắt âm tàn mang theo sát khí dày đặc nhìn về phía cậu sắc mặc sớm đã trắng bệch cả ra.

“Con mẹ nó, em lại dám động thủ với tôi?!!” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro