Chương 50: Hồi ức - Nghe lời em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi cho em theo hắn! Tôi cho em theo!” Kiếm mi Tiêu Chiến cau lại, đem Vương Nhất Bác gắt gao nhấn ở trên giường khiến cậu không nhấc thân lên nổi, tách hai chân ra, thô bạo rong ruổi bên trong thân thể cậu, mỗi lần làm liền giận dữ hét lớn, va chạm điên cuồng.

Từ khi Vương Nhất Bác đến ở trong biệt thự chính của Tiêu Chiến tại thành phố X, được Tiêu Chiến cho hưởng thụ hết thảy mọi đãi ngộ tốt đẹp nhất, muốn gì có đấy, ngoại trừ việc được rời khỏi căn biệt thự này.

Tiêu Chiến vẫn chưa nhận ra được hắn đã làm sai chỗ nào, ở bên trong tư tưởng của hắn, có được thân thể sẽ có được trái tim, chỉ cần Vương Nhất Bác ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cảm nhận được người con trai này quan tâm đến hắn.

Có thể nói biệt thự của Tiêu Chiến như một pháo đài của thành phố X, được trang hoàng toàn bộ những phương tiện vật chất cao cấp thế giới, tất cả những người hầu và bảo tiêu ở nơi này đều đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ngoại trừ làm tốt công việc của mình, bọn họ đều rất rõ ràng cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Sống ở nơi này, Vương Nhất Bác có cảm giác chính mình giống như một con chim nhỏ bị Tiêu Chiến nhốt lại nuôi trong lồng son thiếp vàng, có cơm ngon áo đẹp, nhưng giống như xác chết di động, nơi này chẳng một người nào dám nói nhiều với cậu, chẳng ai đồng ý khi cậu nói muốn đi ra ngoài, nếu muốn xông ra, bọn họ đều sẽ ngay lập tức chạy đi báo với Tiêu Chiến, sau đó thì bất kể là hắn đang làm gì cũng đều sẽ cấp tốc chạy về nhà. Hắn sẽ không đánh mắng gì cậu, nhưng hắn sẽ cho người dùng gậy sắt lớn đánh những bảo tiêu vẫn đi theo giám sát cậu, thậm chí đánh cho bọn họ thành ra tàn phế.

Vương Nhất Bác vốn biết Tiêu Chiến là một gã đàn ông độc ác hung tàn máu lạnh, nhưng cậu trước giờ không thể ngờ tới người đàn ông này lại tàn nhẫn vô tình đến mức độ này, trong mắt của hắn, dường như chỉ có hai loại đồ vật, muốn và không muốn, hoặc là hai từ, có được và không có được. Kẻ dám làm trái lời hắn, cho dù là bất kể có đáng cảm thông đến thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không chút lưu tình mà nặng tay trừng phạt.

Địa vị đỉnh cao mà hắn đạt đến là giẫm đạp lên quá nhiều người, hắn thiên tính lãnh khốc tuyệt tình, thủ đoạn lòng dạ không ai bằng, trắng đen hai đạo đều vừa mới nghe thấy danh của hắn đã sợ mất mật, bên trong đầu óc của hắn ẩn giấu quá nhiều dã tính âm ngoan, tựa hồ vừa mới sinh ra đã mang theo bản tính muốn cướp đoạt chiếm lấy, hắn phú khả địch quốc, bao dưỡng qua đủ loại nam nữ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ một thân một mình, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, yêu đương là một loại tình cảm phiền toái, là biểu hiện nhu nhược của một người đàn ông.

Vương Nhất Bác làm sao cũng nghĩ không thông, một kẻ ghê gớm đến mức không giống người thường như Tiêu Chiến vì sao lại đối với cậu chấp nhất không ngừng, hai người không thuộc cùng một thế giới, cho dù có cố chấp dây dưa nhiều như thế nào đi chăng nữa, yêu hận cũng sẽ phân rõ rõ ràng ràng…

Tiêu Chiến cũng giống như lúc trước, mỗi ngày sau khi tan việc liền sẽ lập tức chạy về biệt thự, đầu tiên là để người hầu báo cáo hành vi một ngày của cậu, sau đó thì sẽ không chờ đợi được nữa mà đi lên lầu, mang theo mấy phần mong đợi mở cửa phòng của cậu, nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cậu đứng phía trước cửa sổ, trên khóe miệng sẽ hiện lên nụ cười thư thái hạnh phúc, giống như một cậu nhóc ngây ngô đang chìm trong mối tình đầu, nhẹ nhàng mút vào khí tức trên người cậu, thật giống như chỉ có như vậy, hắn mới chân thực cảm nhận được, người con trai này thuộc về mình.

Thân thể Vương Nhất Bác run lên, tiếp đó nhỏ giọng nói “Anh về rồi.”

Tiêu Chiến giật mình, trong nháy mắt mừng rỡ không thôi, vòng tay ôm chặt hơn, nhiều ngày trôi qua như vậy cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chủ động nói chuyện với hắn, lúc trước, trên mặt cậu đều là mang theo nét ưu tư bi thương nhàn nhạt, đại đa số thời điểm đều sẽ giữ yên lặng, bất kể là hắn có nói cái gì hoặc làm cái gì, cậu cũng đều sẽ bị động đáp lại, giống như cỗ máy vậy.

“Ừm” Tiêu Chiến trầm thấp đáp một tiếng, hôn lên cái cổ trắng nõn của cậu, âm thanh dị thường đê mê “Sao hôm nay em lại ngoan như vậy?”

Vương Nhất Bác xoay người lại, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn mang theo vài phần câu nệ, nhỏ giọng nói “Tôi… tôi chỉ là muốn thông suốt, có thể…. chúng ta có thể… sống chung tốt đẹp.”

Trên mặt Tiêu Chiến xuất hiện kinh hỉ khó có thể tin nổi, hắn ngơ ngác nhìn cậu, tâm tình nhất thời mở rộng tươi sáng long lanh một mảnh, hắn ôm mối tình này bao lâu, lại chờ đợi bao lâu, hắn rốt cuộc đã có thể có được trái tim của người con trai này…

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, khắp khuôn mặt đều là kích động sung sướng vô hạn, ngay cả thanh âm cũng mang theo mấy phần run rẩy “Em nghĩ như vậy thật sao?”

Vương Nhất Bác nở nụ cười trong sáng thuần khiết, nhón chân hôn lên môi Tiêu Chiến, nhẫn nhịn cảm giác căm ghét ghê tởm trong lòng, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, cậu nhất định buộc phải làm như vậy, muốn trở lại bên cạnh Tần Thiên, nhất định phải lợi dụng tình yêu của Tiêu Chiến đối với mình.

Tiêu Chiến kinh ngạc hoàn hồn, giống như bản thân đang chìm ở bên trong thiên đường, hưng phấn đến quên hết mọi thứ, hắn nâng mặt cậu lên, đem nụ hôn này biến nó càng trở nên sâu sắc thêm.

Tối nay Vương Nhất Bác tự mình xuống bếp, chuẩn bị mấy món ăn cho Tiêu Chiến, bảo tất cả những người hầu đều lui đi, giống như người vợ hiền, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi xuống, ở dưới ánh mắt nồng cháy của Tiêu Chiến, đáp trả lại bằng một nụ cười thật xinh đẹp dịu dàng động lòng người.

Đêm đó cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chủ động đáp lại đòi hỏi của Tiêu Chiến, cuối cùng, Tiêu Chiến giống như đứa trẻ con nằm nhoài trên lồng ngực gầy yếu của cậu thở gấp, thanh âm đê mê thấp giọng hỏi “Tiểu Bác, bảo bối của tôi…”

Tiểu Bác, kiểu xưng hô như vậy ở trong mắt Tiêu Chiến từng là cách xưng hô dị thường lập dị, lần đầu tiên khi nghe Lạc Tần Thiên gọi như thế, hắn khịt mũi khinh thường, dưới cái nhìn của hắn, cái điệp từ này quá mức âm nhu, quá mức yếu đuối. Chỉ là khi đã yêu rồi thì không thể kiềm chế được, hắn đột nhiên nhận ra, Tiểu Bác, nghe lại đáng yêu như vậy, phảng phất khinh nhu một tiếng, liền có thể hàm quát hết thảy yêu thương của chính mình.

“Ngày mai… tôi muốn đi đến cạnh biển một chút.” Vương Nhất Bác ngưng thở, cẩn thận mở miệng nói.

“Được, tôi cùng em đi.” Tiêu Chiến vừa xoa xoa thân thể cậu, vừa hồi đáp.

“Không… không cần, buổi tối tôi sẽ về sớm một chút, anh muốn ăn cái gì, tôi sẽ làm cho anh.” Vương Nhất Bác cố gắng nặn ra nụ cười, nhẹ giọng nói.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy như bên tai có một cơn gió nhẹ thổi qua tai một trận tê dại, dường như hết thảy đều hòa tan thành nước, hắn ôm lấy eo cậu, môi mỏng khiêu gợi lưu luyến ở bên tai cậu, thanh âm trầm thấp đầy từ tính chậm rãi nói “Được, cái gì cũng đều nghe lời em…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro