Chương 7: Quay lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác chẳng dám báo cảnh sát, thậm chí chỉ có thể nuốt nhục mà cố mặc kệ chuyện xảy ra tối hôm qua, vẫn như mọi buổi sáng khác cậu dậy sớm đi làm, chỉ là bộ dạng khi bước đi rõ ràng mang vẻ khổ sở, những đồng nghiệp trong công ty quan tâm đến hỏi han an ủi, Vương Nhất Bác chỉ có thể gượng cười nói là do cái bụng không được thoải mái.

Tối hôm qua, Vương Nhất Bác bị mất ngủ, tận cho đến khi trời đã sáng mà cậu vẫn chẳng thấy buồn ngủ một chút nào cả, bây giờ ngồi trong phòng làm việc, cậu uể oải nằm dài tựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi, trên gương mặt thanh tú ưa nhìn lộ ra sắc thái giống như bị bệnh khiến người khác nhìn phải thương tâm, có lẽ là do tối qua Tiêu Chiến thô bạo không lưu tình, khiến hiện tại cậu cứ nhắm mắt lại là vẻ mặt hung ác lạnh lùng của Tiêu Chiến lại hiện lên.

Vương Nhất Bác biết, dây dưa giữa cậu với Tiêu Chiến vẫn chưa kết thúc, có thể, có thể là sẽ còn phức tạp rối rắm hơn cả kiếp trước… Bất luận là Tiêu Chiến yêu thích cái gì, kiếp trước của cậu đều bị cái thứ tình yêu điên rồ này của hắn khiến cho từng mảnh trên thân thể đầy những vết thương, hiện tại… tuyệt đối không thể.

…..

“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Vương Thần Tuấn nhìn cậu trước mắt vẻ mặt đang buồn ngủ, khẽ cười nói “Đừng nói với anh là tối qua em không đến tiệc rượu là bởi vì ở bên ngoài chơi bời suốt đêm đấy nhé, anh sẽ không tin lời giải thích vì đau bụng của em đâu.”

“Thần ca” Vương Nhất Bác giả vờ tức giận kêu lên một tiếng “Anh xem em là loại người như thế hả?”

Vương Thần Tuấn cười càng xán lạn “Tiểu Nhất, hình như đây là lần thứ nhất anh thấy em làm nũng với anh.”

“Cái gì… làm nũng á?” Vương Nhất Bác quẫn bách “Ai làm nũng chứ, em là…”

“Nam nhân?” Vương Thần Tuấn cười nói tiếp, lại nở nụ cười “Tiểu Nhất của anh thật đáng yêu.”

Mặt cậu ửng đỏ lên, bĩu môi “Thần ca bắt nạt em”

“….”

Vương Nhất Bác luôn có thể vui vẻ chuyện trò cùng Vương Thần Tuấn ngay cả trong lúc u ám chán chường nhất, thật giống như là cứ ở trước mặt Vương Thần Tuấn, giá trị của cậu sẽ hiện lên rõ ràng, tất cả mọi oan ức cũng đều tan theo mây khói.

Tiêu Chiến là cái thá gì, thương tổn mà hắn gây ra là cái thá gì, cậu lẽ ra không nên sợ Tiêu Chiến làm gì cả, nhu nhược yếu ớt quen rồi làm Vương Nhất Bác suýt nữa thì quên, kiếp này cậu không phải là Vương Nhất Bác của kiếp trước nữa…

“Tối nay có rảnh không?” Vương Thần Tuấn ôn hòa cười, nho nhã lịch sự đưa ra lời mời “Có thể mời Vương tiên sinh cùng anh dùng bữa tối không?”

Cậu thấy dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của Vương Thần Tuấn, cố nhịn không cười ra tiếng “Thần ca, tối nay em muốn tăng ca” Hạng mục hợp tác với Hoàng Sát là do Vương Nhất Bác phụ trách, cậu rất sợ Tiêu Chiến sẽ giở thủ đoạn gì nên một phút cũng không dám lười biếng.

Vương Thần Tuấn thật sự không muốn giao trách nhiệm nặng nề như vậy cho cậu, chỉ vì cậu cứ cực kỳ cố chấp muốn ôm đồm nhận lấy tất cả, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng đều tự mình đích thân hỏi kỹ rõ ràng, Vương Thần Tuấn đối với hành vi mẫn cảm quá khích này của cậu chỉ im lặng không nói gì cả, ngăn cản cậu chẳng được, lại không muốn cậu cứ thế mà tàn phá bản thân, thế nên Vương Thần Tuấn chỉ có thể thỉnh thoảng hẹn cậu đi ra ngoài thư giãn, huống gì, Vương Thần Tuấn rất muốn tìm cơ hội để bày tỏ với cậu…. Nếu như có thể, anh rất muốn đem chàng trai nhỏ bé này ôm về nhà…..

“Biết chứ.” Vương Thần Tuấn không buông tha tiếp tục nói, nghĩ nhất định anh phải làm cho mối quan hệ giữa mình với Tiểu Nhất tiến sâu hơn một bước nữa, Vương Thần Tuấn giây phút này thậm chí hoài nghi nam nhân đầu óc đơn thuần trước mắt này có phải là đến bây giờ vẫn còn chẳng biết tình cảm của anh đối với cậu đúng không.

“Biết rõ rồi còn hỏi em có rảnh không.” Vương Nhất Bác cười hắc hắc.

“Vậy thì tối ngày mốt đi Tiểu Nhất, ngày mai là cuối tuần rồi, đừng nói tới chuyện tăng ca nữa.”

“….”

…………….

Màn đêm lặng lẽ phủ lên thành phố X, thành phố phồn hoa rộn rã tràn ngập ánh đèn neon đỏ chiếu rọi sáng bừng, Tiêu Chiến một thân tây trang màu đen yên tĩnh ngồi bên trong xe, ánh mắt thâm thúy nhìn ra bên ngoài cửa sẽ, ngũ quan hoàn mỹ như được điêu khắc tỉ mỉ ẩn chứa sức mạnh nghiêm nghị lạnh lẽo không thể xâm phạm, ánh mắt uy nghiêm, có một loại hơi thở của bậc vua chúa trị vì thiên hạ.

“Quay lại” Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa xe, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm trầm “Đi đến chỗ ở của tên nam nhân kia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro