Chương 9: Ý gì vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tiêu Chiến, anh là tên khốn khiếp! Cầm thú! Mẹ nó, sao anh không chết quách đi cho rồi!” Miệng Vương Nhất Bác đầy kem đánh răng, mạnh mẽ dùng hết sức hét lớn vào tấm gương “Tôi bây giờ là Vương Nhất, không phải là đồ vật để anh độc chiếm, ông đây sẽ không khuất phục anh đâu!”

Sau khi Vương Nhất Bác hét xong, cảm thấy khoan khoái nhẹ nhõm hơn nhiều, súc miệng rửa mặt xong, cậu đỡ cái eo đau nhức từng bước từng bước một gian nan đi tới nhà bếp bắt đầu làm chút điểm tâm sáng, hai quầng thâm gấu trúc dưới mắt càng khiến cho khuôn mặt nhỏ gầy thêm phần tiều tụy. Chỉ là ánh sáng trong trẻo trong mắt tăng thêm mấy phần cứng cỏi.

Bước ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhắm mắt hít vào ngụm không khí trong lành mới mẻ, trên gương mặt thanh tú miễn cưỡng mỉm cười, cậu nhất định phải kiên cường, nếu đã không chết được thì cậu chỉ có thể kiên cường mà sống, nếu phải dây dưa mãi không kết thúc với Tiêu Chiến như thế này, cậu nhất định phải không ngừng củng cố tường tâm mình thật kiên cố vững chắc.

Cậu nên cảm thấy vui mừng, việc hợp tác với tập đoàn MY hoàn toàn là vì cậu…

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế làm việc, đầu óc lơ đãng nhớ tới câu nói này của Tiêu Chiến, hợp tác với Hoàng Sát thật sự mang lại lợi nhuận khổng lồ cho công ty, là người phụ trách hạng mục hợp tác lần này, cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, dù cuộc giao dịch này ngầm có ý nguy hiểm, nhưng cũng tỉ lệ thuận với khả năng sinh lời, cuộc giao dịch này đã không dừng lại được nữa rồi, cậu chỉ có thể cẩn thận mà cảnh giác, nam nhân như Tiêu Chiến thường thường sẽ đột ngột đưa ra thủ đoạn rồi khiến đối thủ bất ngờ thất thủ, vạn kiếp bất phục. Công ty Hạ Hải Long chính là bị hắn trong một lần hợp tác nhỏ mà từng bước từng bước đưa ông vào trong rồi cuối cùng tung một đòn triệt để tiêu diệt.

Khi đó Tiêu Chiến là vì muốn lật đổ Hạ Hải Long, còn lúc này hắn là vì muốn đùa giỡn cậu. Vương Nhất Bác rơi vào trầm tư, quay đầu nhìn sang bầu trời sáng sủa bên ngoài cửa sổ, cây bút linh hoạt chuyển động trong những ngón tay, chỉ là cả gương mặt một mảnh u ám.

Mặc dù hiện tại đã khác kiếp trước rồi, nhưng loại cảm giác bất an này cùng với thủ đoạn mà Tiêu Chiến dùng với cậu đều mang đến cảm giác ngột ngạt y như đúc. Cậu thậm chí không thể tin được chính mình lại trở thành lý do để Tiêu Chiến hợp tác với MY, nếu như đã vậy thì cậu chỉ có thể liều mạng mà chống đỡ lại.

Vương Nhất Bác ngồi không yên, lần thứ hai tập hợp những người phụ trách hạng mục hợp tác lần này lại mở ra cuộc họp, yêu cầu bất kỳ chi tiết nhỏ nào trong hạng mục hợp tác cũng phải được cậu phê duyệt kỹ càng rồi có thể mới thực hiện. Mọi người đối với trạng thái quá lo lắng này của cậu thì chỉ cho là thần kinh cậu quá nhạy cảm thôi, ai cũng biết loại cơ hội hợp tác ngàn năm có một này sẽ mang đến cho công ty bước nhảy vọt lớn cỡ nào, mà đây là đôi bên đều có lợi, Hoàng Sát như thế nào lại vì một chi tiết nhỏ mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của đôi bên.

Để đảm bảo mọi thứ đều được diễn ra trôi chảy, Vương Nhất Bác càng thêm ra sức làm việc, từ ngoài vào trong, Vương Nhất Bác hoàn toàn đem công ty này của Vương Thần Tuấn làm sào huyệt hậu thuẫn cho cậu, tướng tài trí cùng tinh lực hào đều dốc hết ra không lưu giữ lại chút nào.

Vương Thần Tuấn đối với cậu đang trong giai đoạn làm việc điên cuồng tới mức tự ngược thì cảm nhận rất sâu sắc nhưng không nói gì, chỉ là vừa cảm động lại vừa thấy đau lòng, nghĩ đến chuyện nam nhân nhỏ bé này vì anh mà dốc sức làm việc tìm kiếm lợi nhuận về cho công ty anh, người ngoài nhìn vào sợ là sẽ chỉ trích anh không biết thương yêu cậu.

Mà khuyên bảo cỡ nào cũng không được, Vương Thần Tuấn chỉ có thể không ngừng quan tâm cậu ở từng chi tiết nhỏ, tặng hoa gây bất ngờ đủ các loại cách thức theo đuổi người yêu, chỉ là sẽ không quá lộ rõ ràng ra, Vương Nhất Bác căn bản không phản ứng kịp. Cứ cho là cậu đã kịp nhận ra Thần ca đang chăm sóc quan tâm đến cậu thì cậu cũng sẽ không suy nghĩ sâu xa đến mục đích của Vương Thần Tuấn, đầu óc cậu đang còn bận suy nghĩ làm sao để phòng bị Tiêu Chiến, căn bản chả có thời gian đi suy đoán tâm tư của người bên cạnh đối với mình.

Mặc dù Vương Nhất Bác ngốc manh, nhưng chút quan tâm nhạy cảm này đã bị các nhân viên trong công ty sớm nhận ra tổng giám đốc của mình đang theo đuổi một cách nhiệt tình mà ám muội, chỉ là Vương Thần Tuấn không có công khai mà tất cả mọi người cũng chỉ dám lén lút bàn tán say sưa, chả ai dại dám nói ở trước mặt cả, đối với cậu, mọi người tự nhiên cũng đã xem cậu là Tổng tài phu nhân mà thái độ bình thường cứ thành kính rồi khen ngợi lấy lòng.

Hết giờ làm việc, Vương Thần Tuấn gọi cậu vào văn phòng, chủ yếu là muốn hỏi tại sao cậu lại… à ừ… không đeo cái đồng hồ anh tặng lên cổ tay ấy mà, Vương Nhất Bác giải thích tại vì nó quá đắt với quý giá, cậu sợ ra đường bị cướp giật, thế nên đã tháo ra để ở nhà. Vương Thần Tuấn nghe xong liền đỡ trán thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười, anh đưa cái đồng hồ ấy cho cậu ngoài việc che đi vết cứa dao còn có ý khác là khi cậu nhìn đồng hồ sẽ nghĩ đến anh, chả ngờ tên nhóc này lại thật thà như thế.

Vương Thần Tuấn tháo đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình xuống, nắm chặt lấy tay cậu, đem đồng hồ đeo vào cho cậu.

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn cái đồng hồ trên cổ tay “Cái đồng hồ này… sao Thần ca lại cho em mượn cái đồng hồ này thế a?”

“Đây là đồng hồ tình nhân!” Vương Thần Tuấn thỏa mãn nhìn cái đồng hồ lấp lánh rạng rỡ, ánh mắt chậm rãi rơi trên mu bàn tay trắng nõn của cậu, nhẹ giọng nói “Tiểu Nhất, làn da em bảo dưỡng sao tốt như vậy.”

Vương Thần Tuấn nói chuyện mà cậu lại trì độn đem trọng điểm lời nói đặt ở nửa câu sau “Em không có bảo dưỡng a!” Vương Nhất Bác nở nụ cười “Đại khái da em trời sinh nó tốt sẵn rồi, toàn thân em đều trắng như vậy á.” Vương Nhất Bác ngây ngốc nói một câu nhưng mang theo chút hài hước trêu chọc khiến Vương Thần Tuấn nghe mà không nhịn được cười.

“Vậy lúc nào thì cho Thần ca nhìn?” Vương Thần Tuấn là vì trêu chọc lại cậu ngốc ngốc, nhưng da mặt cậu mỏng, sắc mặt không khỏi đỏ ửng lên, lúng túng cười nói “Thần ca thật hài hước a.”

Vương Thần Tuấn thấy cậu đỏ mặt đáng yêu, bất đắc dĩ cười nhẹ, biểu hiện vô cùng rung động lòng người, không nhịn được nắm lấy bàn tay cậu, cúi đầu thất thần hôn lên mu bàn tay cậu.

Sau khi nụ hôn nho nhã phong độ của Vương Thần Tuấn vừa kết thúc, Vương Nhất Bác lúng túng lộ ra vẻ mặt tươi cười miễn cưỡng mà không biết nên nói cái gì, còn Vương Thần Tuấn lại phi thường vui sướng vỗ vỗ vai cậu, khẽ cười không rõ ý tứ “Được rồi Tiểu Nhất, đi làm việc đi. Chờ em ngày mai đi làm mang theo đồng hồ của em thì cái đồng hồ này trả lại cho anh.”

Vương Nhất Bác vừa ra khỏi văn phòng của Vương Thần Tuấn, theo bản năng sờ sờ nơi mu bàn tay bị hôn, nhất thời đại não không hoạt động linh hoạt lắm, Thần ca… đây là ý gì vậy?

………………..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro