Chương 17: Dược hiệu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi? Vương Nhất Bác vừa nghe đến từ này, trong đầu tự nhiên hình dung lại những biểu diễn thấp hèn Vương Nhất thường làm ở trước mặt Phục Luân, Phục Luân ung dung bắt chéo chân ở trên ghế salong tràn ngập hứng thú nhìn Vương Nhất ở trước mặt hắn cởi từng kiện quần áo xuống, mở chân ra làm những động tác đáng xấu hổ.

Vương Nhất vì yêu hắn nên cam tâm tình nguyện trở nên thấp hèn, nhưng Vương Nhất Bác cậu thì không.

Gần như xuất phát từ bản năng, lúc Phục Luân cúi đầu kề môi đến, cậu cấp tốc gỡ tay Phục Luân ra từ trên ghế đứng lên bước ra xa vài bước cùng Phục Luân duy trì khoảng cách hai, ba mét, tràn ngập khúc mắc nhìn Phục Luân.

“Xin lỗi tiên sinh, tôi nghĩ nên nói thật ngay với ngài” Cậu thật lòng mở miệng nói, cậu chợt nghĩ thật ra cậu căn bản chẳng cần thiết phải ở trước mặt tên đàn ông này giả vờ làm Vương Nhất, như vậy sẽ chỉ làm cho cậu rơi vào hiểm cảnh không lường trước được “Thật ra tôi không phải Vương Nhất, ngài nhận lầm người rồi,:

Phục Luân nghe xong cậu nói, chỉ thoáng nhíu nhíu mày “Ý cậu từ lúc vừa bước vào đến giờ cậu chỉ đang giả vờ làm Vương Nhất mà thôi?”

“Phải!” Vương Nhất Bác không hề đổi sắc mặt.

“Ha ha” Phục Luân cười lớn, xoay người ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó chỉ vào vị trí đối diện hờ hững nói “Bảo bối nhi, ngồi xuống đi.’

Vương Nhất Bác bị một tiếng gọi bảo bối nhi này mà toàn thân nổi da gà, có chút phát tởm lướt trên khuôn mặt “Tôi còn có việc, kính xin Phục tiên sinh thả người.”

Nếu như đoán không nhầm, bây giờ cậu có tự tiện đi về phía cửa ra, hai tên bảo tiêu kia của Phục Luân sẽ không dễ dàng để cậu rời khỏi, dĩ nhiên Phục Luân cũng sẽ không tin vào những lời cậu vừa nói, dáng vẻ của cậu với Vương Nhất giống nhau như đúc, cho dù có là anh em sinh đôi cũng không giống nhau đến như thế, muốn thuyết phục Phục Luân tin mình, sợ là đang nằm mơ giữa ban ngày.

“Chỉ mới có mấy tháng, không nghĩ tới em lại trở nên như vậy, là nghe lời ai thế, thật làm cho tôi thất vọng đấy.” Phục Luân lắc đầu một cái, nhìn qua thật giống như là dáng vẻ đang rất thất vọng.

Vương Nhất Bác biết thủ đoạn của Phục Luân so với Tiêu Chiến không hề thua kém, đáy mắt mãnh liệt không bỏ qua cho bất kỳ sự phản kháng nào dù nhỏ như hạt cát, dĩ nhiên càng không thích thứ đã từng thuộc về mình đột nhiên xuất hiện hành vi tương tự như phản bội.

“Cậu đang nghĩ giá trị hiện tại của bản thân bất phàm lắm nên mới muốn rũ sạch quan hệ với tôi à?” Thân hình Phục Luân lười biếng tựa trên ghế, một tay nhàm chán đùa giỡn chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái nhìn cậu, không lộ ra bất kỳ tức giận nào, chỉ là ở trong mắt cậu, vẻ mặt càng bình tĩnh sẽ càng ẩn giấu cơn sóng thần dữ dội.

Phục Luân xác thực không nghĩ tới khi bản thân hắn bỏ rơi Vương Nhất thì quân cờ này lại thuận lợi gây chú ý đến Tiêu Chiến, còn trên danh nghĩa trở thành người yêu của Tiêu Chiến, ngay cả Phục Luân hắn cũng không điều tra ra Vương Nhất lại là cháu trai đích tôn của Vương Trọng Quang, càng không nghĩ tới Tiêu Chiến lại lợi dụng điều này mà từng bước không đánh mà thắng chiếm đoạt tất cả giang sơn Vương Trọng Quang lúc còn sống dốc sức gầy dựng, sau đó lại cùng Vương Nhất dây dưa không rõ, Phục Luân khá hiểu rõ tính tình của Tiêu Chiến, hắn ta đối với tên Vương Nhất này đã động tình.

Phục Luân tuy rằng bỏ rơi Vương Nhất, thế nhưng không hoàn toàn bỏ mặc không cho người dám sát cậu, thế nên khi Vương Nhất bắt đầu cùng Tiêu Chiến tiếp xúc, Phục Luân lần nữa tìm thấy giá trị lợi dụng ở Vương Nhất, Tiêu Chiến mật thiết giám thị Vương Nhất, còn Phục Luân mật thiết giám thị toàn cục, chính là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau.

Bất kể là Tiêu Chiến hay là Vương Thần Tuấn hay là Lạc Tần Thiên vừa mới xuất hiện đều có hứng thú đối với Vương Nhất, Phục Luân làm sao lại không hưng phấn cho được, tên Vương Nhất này đối với hắn răm rắp nghe lời, huống gì hắn còn đang nắm giữ cha ruột của cậu ta, cậu ta có thể không nghe lời hắn sao?

Chỉ là Phục Luân không thể biết được, Vương Nhất này không phải là con người nhu nhược lúc trước, thân thể Vương Nhất đã sớm chứa một linh hồn khác, thế nên Phục Luân không hề biết cậu bức thiết muốn rời xa Tiêu Chiến, chỉ nghĩ rằng cậu ta hiện tại đang coi trọng Lạc Tần Thiên hơn nên mới muốn gạt Tiêu Chiến sang một bên rời khỏi thành phố X.

“Anh nghĩ quá nhiều rồi.” Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói “Tôi biết anh không tin lời của tôi, nhưng đây là sự thật, Vương Nhất yêu anh sâu sắc đã chết rồi, cho dù anh có xem tôi là cậu ta đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không thể giống như Vương Nhất ấy quyến rũ lấy lòng anh được, thế nên anh mau thả tôi ra đi, ngày hôm nay của chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, huống gì Lạc gia không phải dễ trêu vào.”

Lạc gia quả thực không phải dễ trêu, ngay cả Tiêu Chiến có ngứa mắt Lạc Tần Thiên đến cách mấy cũng không dám một đao chặt đứt mối quan hệ hợp tác giữa đôi bên, có thể nhìn ra Lạc gia là một thịt mỡ to đến thế nào, thế lực của Phục Luân đúng là rất lớn, nhưng đối lập với Tiêu Chiến mà nói, thế lực của Phục Luân chủ yếu ẩn hiện trong bóng tối, còn Tiêu Chiến bất luận trắng đen đều ăn thông.

Vương Nhất Bác dùng thế lực của Lạc gia để hù dọa Phục Luân, kỳ thực chỉ là do vô ý, có thể là vì gấp gáp muốn rời đi nên mới không giữ mồm giữ miệng phạm vào điều tối kỵ, cũng giống như Tiêu Chiến, loại đàn ông như Phục Luân ghét nhất người khác dùng thế lực khác ra trấn áp dù dọa mình, đối với họ đây là vũ nhục cùng miệt thị.

Khuôn mặt Phục Luân vẫn ung dung mỉm cười thong thả từ trên ghế đứng lên, chẳng hiểu vì sao Vương Nhất Bác luôn cảm thấy dưới đáy mắt Phục Luân luôn ẩn giấu một luồng lạnh lẽo tàn nhẫn.

“Xem ra tôi quả thật không thích hợp ôn nhu.” Phục Luân nói thầm như đang lầm bầm lầu bầu, bước tới trước chiếc bàn làm từ bạch ngọc, từ bên trong một cái rương nhỏ màu đen lấy ra một ống chích, bơm vào một chút chất lỏng từ bên trong cái bình nhỏ.

Phục Luân quay lưng lại với cậu vì thế cậu không biết Phục Luân đang làm gì, chẳng qua cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, bỗng nhiên nhớ tới danh xưng bạo quân mọi người đặt cho Phục Luân, trong nháy mắt, Vương Nhất Bác không rét mà run.

Phục Luân thỏa mãn nhìn vào ống chích nhỏ bé trong tay một chút, mặt không biết sắc thu vào tay áo, xoay người nhìn cậu cười cười.

“Cậu vì Lạc Tần Thiên cùng nhau lén lút leo lên du thuyền này, Tiêu Chiến không biết sao?” Phục Luân vừa nói vừa bước về phía cậu.

Vương Nhất Bác vừa nghe, toàn thân liền cảm thấy lạnh lẽo, người đàn ông này không định đi báo với Tiêu Chiến đấy chứ?

“Đêm nay trên du thuyền có một buổi thịnh yến, tới lúc đấy Tiêu Chiến cũng sẽ tham gia, Lạc Tần Thiên không nói cho cậu biết à?” Phục Luân nói nhẹ như mây gió nhưng khiến cho cậu cực kỳ chấn động, hoảng loạn, nếu như thịnh yến đêm nay Tiêu Chiến cũng sẽ tham gia, tại sao Tần Thiên lại không nói cho cậu biết chứ?

Vương Nhất Bác không ngừng tự an ủi mình, có thể là Tần Thiên nghĩ rằng chỗ nguy hiểm nhất định là chỗ an toàn nhất…. hoặc cũng có thể, là anh ấy quên thôi.

Phục Luân ngay lúc cậu đang thất thần đã đi tới trước mặt cậu, đem thân thể gầy nhỏ của cậu bao phủ ở bên trong bóng tối của mình.

“Anh… anh muốn làm gì?” Vương Nhất Bác tràn ngập đề phòng nhìn Phục Luân, người đàn ông này thực sự trông rất anh tuấn mê người, giống như một quý tộc Anh quốc, rất khó khiến cho người khác tưởng tượng được bên trong hắn có bao nhiêu tàn ác “Tôi cho anh biết, trên hành lang có camera, tôi đi vào phòng anh đã được quay lại rồi, chắc chắn Tào Tuấn Tường chẳng mấy chốc sẽ phái người tìm tới nơi này, anh không được làm xằng!”

Lúc trước Tào Tuấn Tường đã đáp ứng Tần Thiên giúp đỡ che giấu cậu, lấy tính cách đầy nghĩa khí của Tào Tuấn Tường, chắc chắn sẽ phụ trách tới cùng sự an toàn của cậu, cậu tin rằng Tào Tuấn Tường biết người đàn ông ở gian phòng này nguy hiểm như thế nào, cậu đi vào lâu như vậy không thấy ra, Tào Tuấn Tường khẳng định đã bắt đầu hoài nghi.

“Lá gan không nhỏ a, Vương Nhất.” Phục Luân trong lúc hàn ý cười đã càng lúc càng tiến sát về phía cậu, lúc cậu định lùi về phía sau thì Phục Luân nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo cậu, bước tới vài bước đem cậu chống đỡ ở trên cửa, lúc cậu đang còn ngơ ngác kinh hoàng, ống chích bé nhỏ từ bên trong ống tay dịch tiến về lòng bàn tay, động tác một mạch không hề dừng lại lấy một giây, Phục Luân đem kim chích vào giữa mạch máu bên trong cổ tay.

Đột nhiên cảm thấy đau nhói khiến Vương Nhất Bác trong nháy mắt hiểu được chuyện gì đã xảy ra, thiên tân vạn khổ giãy giụa cố gắng từ bên trong vòng vây của Phục Luân trốn thoát, một tay ôm lấy nơi vừa bị tiêm vào, ánh mắt căm giận lại khủng hoảng nhìn Phục Luân “Anh tiêm vào cái gì cho tôi vậy?!”

Phục Luân giơ lên ống chích trong tay, tà mị nở nụ cười “Yên tâm, tôi không nỡ để em chết đâu, tác dụng của thuốc chỉ có 12 tiếng thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww