Chương 1: Có nằm vùng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mặt mày nghiêm nghị tàn nhẫn sa sả quát Uông Trác Thành một trận, Uông Trác Thành thức thời, cúi đầu ha ha hướng về Vương Nhất Bác xin lỗi, về sau cho dù gã có bất mãn cỡ nào đi nữa sợ là có cho vàng cũng chả dám mắng Vương Nhất Bác, uy thế của Tiêu Chiến trong lòng tất cả bọn họ không phải chỉ là một hai phần khủng bố.

Biết có đứng đây tiếp thì cũng chỉ là kỳ đà cản mũi, đám người cấp tốc làm bộ như đang có việc gấp mà rời khỏi phòng bệnh, thuận tiện cài cửa lại.

Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, Vu Bân liền gọi Lưu Hải Khoan vào một khúc quanh không người, sắc mặt nghiêm trọng nói chuyện đã xảy ra cho Lưu Hải Khoan nghe.

Lưu Hải Khoan vốn luôn trầm ổn trấn định, nghe xong sắc mặt đột nhiên đại biến, kinh ngạc nói “Làm sao lại thành ra như vậy?”

Vu Bân nhíu lông mày, sắc mặt tương đối khó coi nói “Là vì Tiêu tổng, anh ấy cũng vì vào tình thế cấp bách mới xuống loại mệnh lệnh kia, kết quả…” (Thấy mợ luôn:(()

“Trước hết đừng vội nói cho cậu ta biết.” Lưu Hải Khoan vội vàng nói “Chờ thương thế của cậu ta thuyên giảm rồi, tôi sẽ nói với cậu ta, bây giờ có thể hoãn được mấy ngày thì hãy hoãn, còn lại đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách.” Lưu Hải Khoan nói xong, bổ sung thêm một câu “Tuyệt đối không được để cho Vương Nhất Bác biết, nếu không tất cả sẽ kết thúc.”

……………..

Lúc tất cả mọi người rời đi rồi, trong phòng bệnh đột nhiên trở nên yên ắng vô cùng, Vương Nhất Bác ngồi bên giường không nói một lời, dáng dấp có chút câu nệ, cúi đầu chà chà hai tay, hồi lâu mới thấp giọng nói.

“Anh không cần hung dữ với anh ta như vậy, anh ta cũng là vì muốn tốt cho anh.”

Tiêu Chiến đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cậu, xúc cảm từ bàn tay khiến hắn càng muốn siết chặt nhiều hơn.

“Người Tiêu Chiến anh sủng, ngay cả anh còn không được đánh không được mắng, làm sao có thể để người khác bắt nạt em được.” Tiêu Chiến đường hoàng trịnh trọng nói, Vương Nhất Bác bị chọc cho bật cười.

“Lời này tôi nhận trước, đợi khảo sát lại cái đã.” Vương Nhất Bác cúi đầu, nhưng vô tình trong ánh mắt phát ra những tia tươi đẹp, Tiêu Chiến nhìn vào ánh mắt cậu mà ấm lòng. (sến quá =)))

Không giống như lúc trước, bây giờ, hai người là hoàn toàn thẳng thắn đối mặt với nhau, không có lừa dối cũng không có lời nói dối trá.

“Tiểu Bác, em biết anh vui đến mức nào không?” Tiêu Chiến vẫn nắm chặt bàn tay cậu, một bên ôn nhu nói “Đời anh, chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến như vậy.” (ngưng phát tán tym hường đi =)))))

Ở trước khi Tiêu Chiến tỉnh lại, Vương Nhất Bác đã đặc biệt dặn người hầu trong biệt thự hầm canh gà đưa tới, nghĩ định tẩm bổ cho hắn một chút, nhưng khi hắn nhìn bát canh gà kia thì giả bộ làm bệnh nhân yếu đuối, cậu mới nhận ra bản thân làm như thế là đang dung túng Tiêu Chiến làm nũng với mình.

Đút cho một tên đàn ông thân thể cường tráng to lớn như Tiêu Chiến ăn canh gà, đối với Vương Nhất Bác mà nói là một chuyện cực kỳ buồn nôn, nhưng khi cậu thật sự cầm cái muôi đem canh đưa đến môi hắn, cậu đã vô tình khiến cho Tiêu Chiến càng thêm đắc ý, mặt cười vô cùng bỉ ổi, cậu chỉ có thể im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.

“Lạc Tần Thiên đã rời khỏi thành phố X rồi sao?” Tiêu Chiến vừa uống canh gà, vừa cẩn thận hỏi, hắn cực lực đem khẩu khí biểu đạt làm sao nghe vào không phải giống như đang ghen tuông, tại vì để cho Vương Nhất Bác khỏi khinh bỉ mình. (tội =)))

Tuy rằng hắn vẫn rất chú ý tới sự tồn tại Lạc Tần Thiên.

“Tần Thiên anh ấy về Đức rồi.” Vương Nhất Bác nói, sắc mặt không tự chủ được trở nên nặng nề, vào thời điểm sáng sớm, cậu đã gọi đến điện thoại di động của Lạc Tần Thiên, tối hôm qua khi anh bị đưa đi, cậu đã rất lo lắng cho sự an nguy của anh, chỉ là cú điện thoại này đã bị Lạc Hướng nhận lấy.

Miệng lưỡi Lạc Hướng rất độc, mỗi câu đều ám chỉ cậu đã làm tổn thương Lạc Tần Thiên, tuy rằng không phải quát mắng thẳng mặt, nhưng chỉ mấy câu nhẹ tâng đã khiến cho cậu chẳng còn chút tự tin nào để đối đáp lại.

Thấy sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt, Tiêu Chiến cũng không lầy nữa mà lái sang chuyện khác, đồng thời thầm chửi mình lắm mồm lắm miệng, nếu Vương Nhất Bác đã chủ động lựa chọn hắn, vậy điều hắn nên làm nhất bây giờ đó là dùng hết toàn lực mà tin tưởng cậu.

“Tiểu Bác, ngồi lên giường nè, ngồi ghế lạnh đó.” Tiêu Chiến cười cười, hơi dịch chuyển vào trong giường, mặt đầy tha thiết nhìn cậu.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào khoảng trống trên giường, sắc mặt từ từ chuyển thành một mảnh đen kịt.

Cái thằng cha ác ma này không định sẽ…

“Tuyệt đối không có phải nhá!” Tiêu Chiến như đoán trúng ý nghĩ của cậu, lập tức la làng thanh minh “Anh chỉ muốn lại gần em xíu thôi mà, hơn nữa em coi giờ anh đang thương tích đầy mình thế này, sao làm gì được chớ.”

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên ánh mắt nghi ngờ “Sao tôi biết được anh có thân tàn chí kiên không?”

“…..” (Jian: cạn lời =)))

Tiêu Chiến không còn lời gì để nói, trước đây bởi vì muốn thỏa mãn dục vọng mà hắn đúng là đã dựa vào thủ đoạn ti tiện để hãm hại cậu mấy lần, thế nhưng lần này, tư tưởng của hắn là chân tâm thuần khiết.

Vương Nhất Bác thấy cái mặt Tiêu Chiến tội tội, dáng vẻ lại khúm núm không dám làm gì quá đáng với mình, trong lòng cười khẽ, cuối cùng vẫn là đứng dậy ngồi ở trên giường, nghiêng người dựa lưng vào đầu giường.

Tiêu Chiến vừa thấy, lập tức hưng phấn không thôi, chậm rãi đem đầu gối lên trên bụng cậu, giống như đứa trẻ con đang buồn ngủ, không muốn rời khỏi thân thể làm tấm nệm của mẹ.

Vương Nhất Bác cũng không có phản ứng gì, tùy ý để Tiêu Chiến nằm ở trên người mình, như vậy, khi cậu cúi xuống, liền có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn nhìn cậu thư thái cười.

“Thân thể Tiểu Bác thật mềm.” Tiêu Chiến đứt dây thần kinh xấu hổ nghiêng bên mặt qua, nửa bên mặt kề sát ở bên bụng Vương Nhất Bác, cách lớp vải áo, hắn thậm chí có thể cảm nhận được tiết tấu nhịp thở của cậu cùng hơi ấm da thịt cậu toát ra.

Do dự một chút, Vương Nhất Bác vẫn là đưa tay lên phủ ở trên tóc Tiêu Chiến, tóc Tiêu Chiến ngắn, hoàn toàn là một màu đen kịt, chạm vào không thấy mềm mại, cậu giống như vuốt lông thú cưng, từng ngón tay nhẹ nhàng phủ động mỗi một sợi tóc của hắn.

Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, vẫn cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, hắn nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ thân thể cậu truyền qua, thỉnh thoảng hơi cử động đầu, ma sát bụng dưới cậu, đường nét lạnh lùng tuyệt mĩ nhìn qua tràn ngập an lành, Tiêu Chiến như vậy, bất luận là nhìn ở góc độ nào cũng đều không thể chê vào đâu được, cộng thêm một thân hàn khí hiện tại tan bớt, khiến Vương Nhất Bác nhìn hơi thất thần.

Tiêu Chiến đột nhiên mở mắt, ánh mắt mê muội của cậu đúng lúc đó lại bị hắn bắt lấy, nhìn gò má cậu đột nhiên quẫn bách đỏ ửng, Tiêu Chiến cao hứng nở nụ cười, giơ tay lên xoa xoa mặt cậu, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ đang tăng dần trên mặt cậu.

“Tiểu Bác, anh lớn lên trông thế nào?” Tiêu Chiến có thâm ý khác cười khẽ.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn đi hướng khác, rất không tự nhiên nói quanh co “Thế… thế nào là thế nào chứ.”

Tiêu Chiến quả thực lớn lên nhân thần công phẫn (đại khái là hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh =))) thường ngày hắn đều mang âu phục giày da, càng là một thân nam nhân khí khái, loại uy nghiêm quyết đoán cường hãn bức người, là trải qua những phong ba bão táp mới có thể lưu lại.

“Anh còn tưởng em đột nhiên muốn bổ nhào vào anh chứ.” Tiêu Chiến cười đến đặc biệt hoạt giảo, nhớ đến tình cảnh lúc đó ở trong xe, ngay cả hắn cũng muốn trở nên nhỏ bé trước người con trai này.

“Ai muốn bổ nhào vào anh chứ!!” Vương Nhất Bác tức giận, đột nhiên đưa tay, nắm lấy gò má anh tuấn của Tiêu Chiến, trong nháy mắt ngũ quan tuấn khốc bị nhào nặn biến hình, Vương Nhất Bác không buông tay, mãi đến tận khi Tiêu Chiến mơ hồ không rõ nói rằng “Chỉ cần Tiểu Bác đồng ý, đêm nay anh sẽ nằm dưới em.”

“Anh bị thương như vậy rồi còn muốn loại chuyện đó!!” Vương Nhất Bác giận dữ xấu hổ, nhéo lấy hai má Tiêu Chiến trừng phạt tự dùng sức quơ qua quơ lại “Đừng nói đêm nay, trước khi vết thương của anh khỏi thì anh đừng mơ làm cái gì hết.”

Tiêu Chiến sắc mặt căng thẳng, vội vàng nói “Thân thể anh cực kỳ rắn chắc, sáng mai là có thể xuất viện rồi, lại nói, bị thương ở đầu thôi mà, có phải nguy hiểm gì tới tính mạng đâu…” (Anh bức thiết muốn nằm dưới tới vại hả =)))))))

Vương Nhất Bác hoảng hốt, dùng sức kéo tay, đem miệng Tiêu Chiến xé thành một đường thẳng, ngăn cản lời kế tiếp của hắn.

“Nói chuyện chú ý một chút cho tôi.” Cậu tức giận nói “Thật không hiểu nổi trong đầu anh chứa cái gì nữa.”

Tiêu Chiến toét miệng, càng thêm hàm hồ nói “Tất cả đều là em đó!”

Nhìn vẻ mặt buồn cười của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không nhịn được nở nụ cười, buông tay ra, bĩu môi nói “Đồ ngựa giống!”

Tiêu Chiến gối lên người cậu, cứ như vậy cùng cậu nói giỡn rất nhiều, ôn hòa mà tự nhiên.

Bởi vì chỉ ở lại một đêm này, thế nên Tiêu Chiến cũng không rời khỏi bệnh viện nhỏ ở gần cảng khẩu này, đêm đến, hắn nài nài nỉ nỉ, cuối cùng giữ lại Vương Nhất Bác, hai người cùng ngủ trên một chiếc giường bệnh, hắn ôm Vương Nhất Bác, trên mặt vẫn mang theo nét cười không tiêu tan, không giống như những lần trước, lần này ôm Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không hề có gánh nặng tâm lý nào cả.

Đêm đó, Vương Nhất Bác thuận theo như con cừu nhỏ, yên tĩnh nằm ở trong lồng ngực Tiêu Chiến, cậu phát hiện mình lại say mê loại nhiệt độ ấm áp cùng cảm giác an toàn trong lồng ngực Tiêu Chiến, nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ kia, cơn ác mộng cũng không có cách nào xâm nhập vào cơ thể cậu nữa.

Mà Tiêu Chiến lại là cảm giác tự làm tự chịu, cho dù toàn thân bốc hỏa, cũng không dám làm ra chuyện gì quá giới hạn, nhìn mỹ vị trong lồng ngực, chỉ có thể không ngừng an ủi mình, mai mốt còn nhiều thời gian mà.

Sáng sớm, Tiêu Chiến tỉnh dậy trước Vương Nhất Bác, hắn có nhiều tư vị nhìn chằm chằm dáng vẻ khi ngủ của cậu, rốt cuộc không nhịn được cúi đầu xuống, tà ác thú vị duỗi ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên mi mắt cậu.

Vương Nhất Bác trong mộng, than nhẹ vài tiếng như trẻ con, nắm đấm tựa ở trước ngực Tiêu Chiến, thân thể vô ý thức hướng mấy phần vào sâu trong lồng ngực hắn.

Vương Nhất Bác không phòng bị như vậy khiến cho tâm Tiêu Chiến xúc động, hắn duỗi hai tay ra ôm lấy eo cậu, đem cả người cậu đều tiến vào trong ngực chính mình, chóp mũi tựa ở đỉnh đầu cậu, cảm thụ phần mềm mại thanh tân kia.

Một buổi sáng an lành như vậy, bị Uông Trác Thành không thức thời gõ cửa làm ồn một trận xông vào, vừa vào là Uông Trác Thành liền nhìn thấy gương mặt đen thui đầy sát khí của Tiêu Chiến đang nhìn mình chằm chằm, mà người Tiêu Chiến đang ôm vào trong lồng ngực lim dim chớp mắt, hình như vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm nhỏ nhẹ êm tai.

“Trời sáng vậy rồi, sao không gọi em một tiếng.” Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, khi thấy rõ tình huống trước mắt thì mới ý thức có người đi tới cửa, đang ngu người ra nhìn chằm chằm về phía mình, nhận ra bản thân mình vẫn còn đang cùng một tên đàn ông nào đó quấn chung chăn, Vương Nhất Bác mặt đầy quẫn bách, vội vã xuống giường mặc quần áo tử tế hoảng hồn nói “Tôi đi ra ngoài rửa mặt, các người… các người nói chuyện đi.”

Vương Nhất Bác vừa đi, mặt Tiêu Chiến lập tức lạnh xuống “Tốt nhất là ngươi nên có chuyện quan trọng nói với ta!”

Uông Trác Thành rụt cổ một cái, không khỏi sợ vì sự lỗ mãng vừa nãy của chính mình, liền cố gắng bình tĩnh nói “Tiêu ca, lão cáo già Hạ Hải Long đến thành phố X rồi.”

Uông Trác Thành vừa dứt lời, hai mắt Tiêu Chiến lập tức phát ra sát khí, nguy hiểm nheo lại, gằn giọng nói “Tiếp tục!”

“Đây là nằm vùng của chúng ta từ chỗ Phục Luân nghe trộm được, hơn nữa còn có một tin tình báo quan trọng hơn.” Có vẻ như rất sợ Tiêu Chiến sẽ nổi giận, Uông Trác Thành dừng một chút mới trầm giọng nói “Trong người của chúng ta, có nằm vùng của Phục Luân!” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww