Chương 20: Tình yêu vỡ nát!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lại phải đi một chuyến đến Đông Nam Á, từng bởi vì Vương Nhất Bác nên hắn không thể xử lý tốt công việc ở bộ phận Đông Nam Á, thực ra cũng không nhất thiết cần hắn tự mình đi đến, chỉ là nhiều ngày trôi qua như vậy, đối mặt với sự lạnh lùng của Vương Nhất Bác, hắn sắp bị ép đến phát điên, tuy rằng bề ngoài hắn vẫn ôn nhu dịu dàng bảo bọc cậu.

Tiêu Chiến cảm giác rằng hắn và cậu cần tách nhau ra một khoảng thời gian, hắn bức thiết hy vọng rằng, khi không có hắn bên cạnh, có thể khiến cho cậu nảy sinh nỗi nhớ nhung, có thể làm cho cậu nhận ra được rằng, trong cuộc sống của cậu không thể không có sự tồn tại của hắn, cho dù chỉ là một phần nhỏ.

Đêm trước ngày đi, Tiêu Chiến nói cho Vương Nhất Bác biết mình phải đi công tác, lúc đó cậu đang dựa vào đầu giường chăm chú đọc sách, sau khi nghe Tiêu Chiến nói xong thì không có bất kỳ phản ứng nào.

Lúc Tiêu Chiến đi tắm, cậu mở điện thoại hắn ra lén lút xem hết toàn bộ hành trình chuyến đi đến Đông Nam Á lần này của hắn.

Thế nhưng cậu không hề hay biết, khi cậu đang vội vội vàng vàng sao chép lại toàn bộ lịch trình của hắn sang điện thoại, thì Tiêu Chiến đang yên lặng đứng nghiêng ở cửa phòng, ánh mắt thương tuyệt nhìn tình cảnh này, hỗn độn thống khổ trong lòng càng lúc càng sâu.

Hắn không tin, không tin người con trai này lại đích thân đưa hắn vào tuyệt lộ.

…………………….

“Lần này anh đi, có lẽ là khoảng chừng mười ngày nửa tháng.” Tiêu Chiến ôn nhu nhìn cậu, nhẹ giong nói “Thế nên đêm nay chúng ta….”

Hắn nói, tay chậm rãi hướng về phía vai cậu, Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu, đáy mắt trước sau như một đều lạnh băng “Chẳng phải anh nói làm tình là chuyện đương nhiên, còn cần có sự đồng ý của tôi sao?”

Tay hắn đột nhiên dừng lại, trong đầu lướt qua hành vi thô bạo của chính mình khi ấy, sắc mặt khó coi thu tay về, áy náy nói “Ngày đó chỉ là do bất ngờ, về sau anh chắc chắn sẽ không ép buộc em làm bất cứ chuyện gì.”

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm hắn, cười lạnh một tiếng “Được! Vậy hiện tại tôi không đồng ý làm, về sau cũng không đồng ý, chờ đến khi tôi chết rồi thì có thể sẽ đồng ý, đến lúc đó anh có thể làm với một cái xác.”

Từ khi Vương Nhã chết đi, từng câu từng chữ của Vương Nhất Bác nói với hắn, đều chứa sự thù hận nghiến răng nghiến lợi, độc ác, lạnh lẽo, như một xô nước đá dội vào người hắn khi đang ở ngoài trời lạnh giá.

Cậu nói xong, nhìn mặt Tiêu Chiến càng lúc càng tối sầm lại, cậu xem như không có chuyện gì xảy ra lãnh đạm đặt sách xuống trên bàn bên cạnh, quay lưng lại về phía hắn nằm xuống bắt đầu ngủ.

Tiêu Chiến ngồi xuống, vì tức giận mà phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, một hồi lâu mới chậm rãi biến mất, sắc mặt hắn có chút tang thương vén chăn lên nằm tiến vào, hai tay duỗi ra ôm lấy eo cậu, đem mặt chôn ở phía sau lưng cậu, nhẹ giọng nói “Anh nghe lời em, sẽ không làm gì cả, đêm nay để anh ôm em là tốt rồi.”

Tiêu Chiến rất nhanh liền ngủ, thân thể mềm mại trong lòng làm hắn có cảm giác thư thái, còn Vương Nhất Bác mắt vẫn mở thao láo, trong màn đêm yên tĩnh, khóe mắt chậm rãi rơi xuống giọt nước mắt.

Cậu không biết tại sao mình lại khóc, mỗi đêm trôi qua, cả người cậu đều như trôi nổi bên trong một vùng tăm tối, lạnh giá, cô tịch.

Cậu bức thiết hy vọng Tiêu Chiến có thể chết đi để đền mạng cho em gái mình, nhưng đồng thời lại cảm thấy sợ hãi, nếu như thế giới của cậu không có Tiêu Chiến thì sẽ trở nên như thế nào.

Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác soạn một tin nhắn tỉ mỉ liệt kê tất cả những địa điểm dừng chân của Tiêu Chiến ở Đông Nam Á cùng với từng con đường mà hắn sẽ đi qua, chuẩn bị gửi qua cho Phục Luân, thế nhưng khi ngón tay định nhấn vào nút “gửi đi”, cậu lại do dự rất lâu.

Cậu biết, chỉ cần hết thảy mọi hoạt động của Tiêu Chiến bị bại lộ dưới mắt Phục Luân, rất có thể, sẽ cửu tử nhất sinh.

Cuối cùng tin nhắn vẫn là gửi đi, cậu hụt hẫng dựa vào ghế salông, trầm mặc một ngày.

Đêm đâu tiên khi Tiêu Chiến rời đi, liền đã gọi điện thoại cho cậu, cậu nhìn điện thoại di động không ngừng vang lên, cuối cùng dứ khoát vứt chiếc điện thoại lên bàn.

Hắn sẽ không trở về lại nữa đâu, chút tình cảm này, nên sớm phế bỏ đi thôi!

Ngày thứ ba, Vu Bân vội vội vàng vàng chạy tới biệt thự, Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vu Bân, lập tức hiểu ra, Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện rồi.

Tiêu Chiến thật sự đã xảy ra chuyện, vừa mới xuống máy bay chưa được hai tiếng, ở trong khách sạn gặp phải sát thủ phục kích, nếu không phải nhờ thủ hạ bán mạng yểm hộ cùng với năng lực chiến đấu hung hãn của hắn, vụ ám sát này rất có thể đã lấy mạng hắn rồi, chỉ là trong lúc không kịp đề phòng, hắn bị đối phương đánh lén, bị thương rất nặng, sau khi thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, liền trở về lại thành phố X.

Ở Đông Nam Á, người muốn lấy mạng Tiêu Chiến rất nhiều, vì phân tranh lợi ích, Tiêu Chiến thực sự đã lũng đoạn ở quá nhiều thị trường, gần như là một tay che trời. Nhưng kẻ muốn tranh với hắn lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu cẩn thận mà suy xét ra thì kẻ có thực lực và can đảm cùng hắn đối kháng, tựa hồ cũng chỉ có duy nhất một mình Phục Luân.

Phục Luân cũng giống như Tiêu Chiến, thế lực hắc ám tràn khắp Đông Nam Á, tuyệt đối sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào để kẻ thù có cơ hội đâm sau lưng.

Thế nên hành trình lần này của Tiêu Chiến bị bại lộ chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn bị ám sát đến trọng thương.

Mà hung thủ, chính là Vương Nhất Bác!

Biểu hiện của Vương Nhất Bác cũng không quá nhiều kinh ngạc, chỉ là ánh mắt lạnh lùng trở nên có chút yếu đuối, cuối cùng lái xe đi tới bệnh viện Tiêu Chiến đang ở.

Cậu còn chưa đẩy cửa phòng ra, xuyên qua tấm kính cửa sổ nhìn thấy Tiêu Chiến đang nằm trên giường bệnh, tim, nhất thời bị ai đó đâm đau nhói một hồi.

Tiêu Chiến trên đầu bao bọc một tầng băng gạc, cánh tay bó bột, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan lãnh khốc lộ ra một tầng xanh xao mệt mỏi dày đặc, không hung hãn ác liệt như trước, yên tĩnh nằm ở trên giường, nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ bên cạnh, trong đôi mắt kia, lóe lên màu sắc phức tạp, cậu đọc không hiểu, đó là bi thương, và cả thất vọng.

Cậu đẩy cửa phòng ra, mặt không chút cảm xúc đi tới bên giường Tiêu Chiến ngồi xuống, thấy người đi tới là Vương Nhất Bác, trên mặt hắn lập tức hiện lên nụ cười ôn nhu, chỉ là nhìn qua vẫn rất tiều tụy. Hắn duỗi cánh tay bó một tầng băng gạc dày, khó nhọc nắm chặt lấy tay cậu, nhẹ giọng nói “Đừng lo, anh sẽ sớm xuất viện mà.”

Vương Nhất Bác đẩy tay Tiêu Chiến ra, ánh mắt thương trầm, quay đầu vô thức nhìn đầu giường, lạnh nhạt nói “Anh đừng tưởng bở, tôi chỉ muốn tới xem thử xem anh đã chết chưa.”

Cánh tay hụt hẫng giơ ở trên không trung, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nụ cười trên mặt hóa thành bi thương “Rốt cuộc anh phải phối hợp thế nào với kế hoạch của em, mới có thể làm em bớt hận anh đây?”

Vương Nhất Bác sững sờ, giật mình nhìn Tiêu Chiến “Anh…. anh biết?”

“Phải, anh biết” Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, trong thanh âm tràn đầy thống khổ “Vẫn luôn biết”

Cậu đột nhiên từ trên ghế đứng lên, không duy trì được giả vờ trầm tĩnh nữa, ánh mắt hừng hực trừng trừng nhìn hắn “Nếu anh biết hành trình đã bị tôi tiết lộ vậy tại sao còn không thay đổi?”

Tiêu Chiến lần thứ hai đưa tay cầm lấy bàn tay cậu, chăm chú nắm ở trong lòng bàn tay, thấp giọng nói “Anh nghĩ, nếu anh bị thương thì em sẽ dễ chịu hơn một chút

Cậu hất mạnh tay hắn ra, toàn thân đều kịch liệt đau đớn, cậu nhìn Tiêu Chiến trên giường khuôn mặt vẫn tràn đầy nhu tình, lại có kích động muốn khóc.

“Ai cần anh thương hại! Tiêu Chiến! Là anh tự làm tự chịu!!” Cậu giận dữ lớn tiếng quát xong, liền xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cậu không cách nào giải thích loại cảm giác đột nhiên nghẹt thở này, khóe mắt nóng lên, nước mắt khiến tầm mắt gần như trở nên mơ hồ, ở cuối hành lang không người, cậu đưa tay lén lau nước mắt, nhẹ nhàng khóc lên nức nở.

.........................

Vương Nhất Bác đưa tin tình báo chính xác cho Phục Luân, còn Phục Luân dùng hành động thực tế nói cho Vương Nhất Bác biết, hắn có năng lực giúp cậu báo thù, một lần hợp tác như vậy, triệt để khiến Phục Luân tín nhiệm cậu, đồng thời chân chính xem cậu là một quân cờ trí mạng dể đối phó Tiêu Chiến.

“Tiêu Chiến ở Đông Nam Á có một căn cứ bí mật, nơi đó cất giấu một nửa gia sản của hắn, vào tháng này hàng năm là thời điểm hắn chuẩn bị bí mật đi vận chuyển hàng, hàng hóa nơi đó cực kỳ phong phú.”

“Anh muốn tôi tra ra trụ sở bí mật của Tiêu Chiến đặt ở đâu?” Vương Nhất Bác trào phúng cười một tiếng “Sau đó bóng tối nuốt bóng đêm?”

Phục Luân thỏa mãn cười gian hai tiếng “Muốn cầu sinh trên lưỡi đao đều phải trải qua những chuyện như vậy, Tiêu Chiến đã chơi tôi nhiều lần rồi, tôi chỉ là muốn một lần đoạt lại tất cả, chỉ cần em có thể thành công, thế lực của Tiêu Chiến ở Đông Nam Á sẽ sụp đổ một nửa, tới thời điểm đó tôi thừa lúc hắn suy yếu mà tấn công, khiến toàn bộ thế lực của hắn tan rã, còn giang sơn trong giới kinh doanh hắn dốc sức tạo ra, có người như em ở bên cạnh, để thâu tóm cũng không phải là việc khó khăn gì.”

Thấy ánh mắt Vương Nhất Bác thâm trầm không đáp lại, hai mắt Phục Luân từ từ nheo lại, nguy hiểm nói “Đây không phải là điều em muốn sao? Đừng nói với tôi hiện tại em đã hối hận rồi đấy. Đừng quên, em gái em là do hắn giết, còn Lạc Tần Thiên, sống hay chết, quyết định đều nằm trong tay em. Điều cuối cùng, tôi nhắc nhở em một câu, em đã lấy nửa cái mạng của Tiêu Chiến rồi, hiện tại, đã không thể quay đầu lại.”

Phải, cậu biết rất rõ, cậu đã không thể quay đầu lại được nữa, Tiêu Chiến chỉ biết cậu đã tiết lộ hành trình của hắn, nhưng hắn không biết, cậu đã liên thủ với Phục Luân kẻ thù lớn nhất của hắn.

Nếu như Tiêu Chiến biết tất cả, tình yêu này dù có kiên cố đến đâu, cũng đều sẽ vỡ nát!

Hoặc là, sự phản bội của cậu, sẽ lưu lại một vết nứt sâu hoắc nơi đáy lòng hắn.

“Thứ anh muốn tôi sẽ giúp anh tìm” Vương Nhất Bác thấp giọng nói “Nhưng đây là lần cuối cùng tôi hợp tác với anh, phải, tôi thừa nhận, tôi là một thằng đàn ông nhu nhược vô năng, thời gian càng kéo dài, quyết tâm của tôi càng không kiên định, thế nên sau khi bắt được thứ anh muốn, tôi sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giết Tiêu Chiến, nếu hắn không chết, tôi chết, tôi và hắn đều là hung thủ, thế nên giữa tôi và hắn, chung quy phải có một người chôn cùng Vương Nhã.”

Chung quy phải có người.

Thương thế của Tiêu Chiến rất nặng, căn bản là không có cách chuyển về biệt thự để điều trị. Trong thời gian này, Lưu Hải Khoan thường sẽ đến bệnh viện cùng Tiêu Chiến thương nghị vài việc trọng yếu, nhưng vấn đề nói nhiều nhất, chính là khuyên hắn từ bỏ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến ra lệnh cho thủ hạ không cần phải truy ra nguyên nhân bị đánh lén lần này, Lưu Hải Khoan đã làm trợ tá cho Tiêu Chiến mười mấy năm rồi, hiểu rất rõ nguyên nhân hắn từ bỏ điều tra.

Nếu không phải bởi vì hung thủ là người hắn không thể xuống tay, lấy tính cách tàn nhẫn của hắn, tuyệt đối sẽ xới ba tấc đất tìm cho ra bằng được thủ phạm phía sau chém thành muôn mảnh.

Kỳ thực ai cũng muốn khuyên Tiêu Chiến từ bỏ Vương Nhất Bác nhưng không ai dám nói, chỉ bởi vì lần này vì Vương Nhất Bác mà thiếu chút nữa Tiêu Chiến đã mất mạng nên Lưu Hải Khoan mới lựa chọn mạo hiểm đi can gián.

Tiêu Chiến vẫn là trầm mặc không nói gì, Lưu Hải Khoan cũng không tiếp tục can ngăn nữa, bởi đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhắc tới Vương Nhất Bác, không quả quyết gạt phăng đi, mà lại duy trì thái độ trấn định như vậy.

Bởi vì hắn, quả thực, đã do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww