Chương 30: Mất khống chế sau tan vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí ấm áp an lành một khắc trước trong nháy mắt biến đổi khiến người ta phải nghẹt thở, Tiêu Chiến ngồi ở đối diện Vương Nhất Bác, ngũ quan lãnh khốc lộ ra khí tức tiêu điều dọa người, không mất đi khống chế, chỉ là hắn bình tĩnh âm u đến quỷ dị.

Cho dù hắn có muốn tự gạt mình đến thế nào đi chăng nữa, giờ khắc này cũng nên tỉnh táo lại rồi.

Tiêu Chiến vung tay lên, người hầu trong phòng ăn tự động rời đi, chỉ còn lại mỗi hai người Vương Nhất Bác và hắn.

“Bên trong USB là gì?” Tiêu Chiến cầm muỗng nĩa lên, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, một lần nữa tiếp tục ăn, không ngẩng đầu lên lãnh đạm hỏi.

“Là địa điểm trữ hàng của anh ở Đông Nam Á cùng với tuyến đường tốt nhất đi vào.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nhẹ giọng mở miệng, trong đôi con ngươi là đau thương mà ai đọc cũng không hiểu được.

Động tác của Tiêu Chiến dừng lại, thoáng kinh ngạc, bên trong chiếc USB kia chứa cơ mật có giá trị khổng lồ, chợt cười một tiếng, giống như đang tự cười nhạo mình, thanh âm có chút thống khổ.

“Em biết đám hàng kia quan trọng đối với anh nhiều thế nào không?”

“Biết, thế nên tôi mới lấy cắp.”

“Cho Phục Luân?”

“Phải.” Vương Nhất Bác cúi đầu, Tiêu Chiến không nhìn rõ được tâm tình giấu trong đáy mắt ấy của cậu.

“Em đang muốn nói với tôi rằng sự tha thứ của em là giả, nói yêu tôi cũng là giả, nhiều ngày qua em ngoan ngoãn lấy lòng tôi như vậy con mẹ nó chỉ là để trả thù tôi?” Tiêu Chiến căng người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, thanh âm càng lúc càng cao, cuối cùng trực tiếp bạo hống lên.

Cậu nghiêm chỉnh ngồi ở trên ghế, nhìn người đàn ông trước mắt trên trán tức giận nổi gân xanh, hồi lâu bình tĩnh đáp lại một tiếng “Phải.”

“A….” Tiêu Chiến đột nhiên nở nụ cười, dùng tay bứt tóc của chính mình, sụp đổ ầm ầm kéo đến trên mặt khiến hắn nhìn qua cực kỳ khủng bố, hắn dựa về phía sau, nhắm mắt lại, lớn tiếng cười ha ha.

Hắn chẳng thà Vương Nhất Bác vẫn lạnh lùng như trước cứ thế mà phản bội hắn, còn hơn là em ấy mỗi ngày mỗi đêm dùng ôn nhu mê hoặc hắn, lừa gạt hắn, bởi vì hắn sẽ tin rằng tất cả những ngọt ngào này là thật, bởi vì hắn sẽ vì những ôn nhu của cậu mà cảm thấy thỏa mãn, chìm đắm trong đấy, tưởng rằng bản thân là tên đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Hắn không thể nào chấp nhận nổi, những thứ này đều chỉ là vỏ bọc ngụy trang để lừa dối hắn.

“Con mẹ nó em đủ tàn nhẫn rồi, tôi khâm phục em Vương Nhất Bác, em là người duy nhất trên đời này mà Tiêu Chiến tôi khâm phục!” Tiêu Chiến vừa lớn tiếng cười nói vừa đứng dậy đi lên lầu như bị điên rồi.

Vương Nhất Bác yên lặng ngồi trên ghế, ảm đạm nặng nề trên nét mặt tiều tụy trắng xám, cậu khó nhọc cầm lấy bộ đồ ăn tiếp tục ăn, nước mắt bắt đầu từng giọt một nhỏ vào bên trong chén canh kia.

Cậu không hối hận vì đã làm thế, một chút cũng không hối hận.

Phải chịu đựng những điều này thì có đáng là gì.

Cậu không thể để cho Lạc Tần Thiên hay Tiêu Chiến chết được, đời này của cậu đều là được bọn họ bảo vệ mà vượt qua, đến kết thúc, phải để một kẻ nhu nhược như cậu vì bọn họ mà nỗ lực một lần.

(Giải thích một chút cho mọi người là Tiểu Bác muốn bảo vệ cả Lạc Tần Thiên lẫn Tiêu Chiến, cơ mật trong USB nhìn qua cứ tưởng là thật, cơ mà trong USB đó có 2 nội dung, địa điểm và con đường tốt nhất lọt vào bên trong, địa điểm là đúng, nhưng con đường đi vào không phải an toàn nhất mà là nguy hiểm nhất, đi theo hướng dẫn của cậu là Phục Luân chết:(((( cậu dùng cơ mật giả này để lừa Phục Luân, bảo vệ cho Lạc Tần Thiên, cậu lại lừa Phục Luân không bỏ thuốc cho Tiêu Chiến mà lại bỏ thuốc cho chính mình, canh Tiêu Chiến uống là canh bổ, Vương Nhất Bác uống mới là canh độc:((((( Tiểu Bác không có lỗi, lý do cậu không nói với Tiêu Chiến vì lộ ra sẽ ảnh hưởng đến Lạc Tần Thiên, cuối cùng là tự mình chịu đựng. Tiêu Chiến cũng không có lỗi, anh đã học được cách yêu một người:(((( lỗi là ở bà tác giả í:(((( Hai đứa mau ngọt lại cho tui nhờ đi mà:(((()

Vương Nhất Bác dùng cơm xong liền để người hầu dọn ra một gian phòng cho khách ở, Tiêu Chiến đã tuyệt vọng đối với cậu rồi, hiện tại tới gần hắn chỉ khiến hắn cảm thấy căm ghét mà thôi.

Vương Nhất Bác tắm xong, mới ngồi vào giường trong phòng vừa được dọn ra, đột nhiên cánh cửa bị Tiêu Chiến đứng bên ngoài một cước đá văng, có lẽ hắn đã dùng sức quá mạnh khiến cánh cửa trực tiếp nằm ngay đơ trên mặt đất, tiếng nổ vang kia cũng dường như khiến vách tường căn biệt thự rung bần bật một hồi.

Tiêu Chiến đứng trước cửa, mặc một áo choàng tắm màu trắng, ánh mắt như dã thú hung tàn nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường lúc này hai mắt bàng hoàng.

“Anh…” Vương Nhất Bác bị cỗ hàn khí trên người Tiêu Chiến làm cho trong lòng sợ hãi, cậu biết Tiêu Chiến đã bị cậu kích thích đến cực hạn.

Đời này của cậu đã từng quá nhiều lần chạm đến cực hạn của Tiêu Chiến, thế nhưng lần này hắn đã thực sự triệt để tan vỡ.

Tiêu Chiến nhấc chân đi vào, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra hàn ý dày đặc nhìn cậu phảng phất như đang nhìn một con rắn độc.

Đi theo phía sau Tiêu Chiến là ba thủ hạ mặc trang phục màu đen, trong tay một tên cầm theo một cái rương nhỏ màu đen, cậu vừa nhìn thấy đã kinh hãi hoảng sợ, trong nháy mắt mặt cậu biến thành trắng xám.

Đó chính là gã đàn ông mà kiếp trước đã tiêm ma túy vào thân thể cậu.

“Tiêu…. Tiêu Chiến anh…. anh muốn làm gì?” Vương Nhất Bác run rẩy mở miệng, cảm giác bất an mạnh mẽ trùng kích đại não cậu.

“Làm gì sao?” Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng “Tôi muốn để em mãi mãi nghe lời của tôi, không dám phản bội tôi nữa” Nói xong lạnh lùng ra lệnh một tiếng “Động thủ!”

Vừa dứt lời, hai người đàn ông phía sau lập tức tiến đến, Vương Nhất Bác sợ hãi vội vàng chạy hướng về phía cửa phòng, cậu không thể chấp nhận được chuyện bản thân lại bị tiêm vào ma túy, cho dù cậu chết đi cũng muốn khi rời đi bản thân còn giữ lại được một chút tôn nghiêm.

Gã đàn ông nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu, không nói hai lời đẩy ngã cậu lên giường, một người đàn ông khác cũng tiến tới hợp lực đem cậu nhấn chặt ở trên giường.

“Đừng mà! Buông tay!” Cậu phát điên mà giãy giụa “Tiêu Chiến, đừng đối xử với tôi như vậy!”

Tiếng gào thét cuồng loạn của Vương Nhất Bác tràn ngập khắp căn biệt thự, những người hầu ở dưới lầu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, bọn họ làm sao cũng không thể nghĩ tới vừa mới cách đây không lâu hai người còn ôn nhu tình cảm với nhau, sao hiện giờ lại trở nên như vậy?

Gã đàn ông cầm cái rương màu đen đặt cái rương lên bàn, mở ra từ bên trong lấy ra một cái ống chích, hấp thụ chất lỏng từ bên trong một cái lọ nhỏ.

Vương Nhất Bác mở to hai mắt, nhìn cái ống chích này giống như nhìn thứ đồ vật khủng khiếp nhất trên đời.

“Tiêu Chiến…. tôi cầu xin anh…. nếu như anh hận tôi lừa gạt anh…. vậy hãy lấy súng bắn chết tôi đi!”

Vương Nhất Bác khóc lóc van xin, thân thể bị hai người đàn ông dùng lực nhấn trụ, một cánh tay bị một người đàn ông đặt ở trên giường, một bên ống tay áo ngủ bị vén lên lộ ra da thịt trắng nõn.

Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh giường, nhìn tình cảnh này, nghe tiếng Vương Nhất Bác tuyệt vọng cầu xin, phảng phất huyết dịch toàn thân đều đông lạnh lại.

Hắn làm sao có thể đối với cậu như vậy được?

Gã đàn ông cầm ống chích đang dùng bông thấm cồn khử độc trên cánh tay cậu, sau đó mặt không hề cảm xúc đem kim tiêm nhắm ngay da thịt đâm vào, vẫn còn chưa đẩy chất lỏng vào đột nhiên bị Tiêu Chiến một cước đạp ra, ống chích cũng thuận theo mà rơi trên mặt đất.

Tiêu Chiến bỗng nhiên như vậy khiến cho tất cả đều nơm nớp lo sợ nhìn hắn.

Trong cơ thể tựa hồ như đang bốc lên một cơn thịnh nộ cực lớn, Tiêu Chiến hai mắt đỏ sẫm gầm lên một tiếng “Cút!”

Ba người đàn ông liên lục lăn lộn rời khỏi phòng, Tiêu Chiến quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, cậu bị dọa cho sợ hãi không ít, sắc mặt tái nhợt bò dậy ngồi ở trên giường nhìn vẻ mặt âm lãnh của Tiêu Chiến, run rẩy lùi lại về phía trong giường hơi co người lại.

“Em hẳn là đang cao hứng lắm đúng không?” Tiêu Chiến âm u cười nói “Con mẹ nó em hết lần này đến lần khác lừa dối tôi, kết quả tôi vẫn không thể nào ra tay với em được.”

Vương Nhất Bác cúi đầu không nói gì, vẫn nhỏ giọng khóc thút thít, Tiêu Chiến thấy cậu đối với mình hờ hững, khuôn mặt đanh lên giận dữ, quỳ một gối xuống ở trên giường, bàn tay lớn kéo lấy cổ áo cậu lôi đến trước mặt.

“Mẹ nó đừng giả vờ đáng thương nữa, hiện tại em có cái gì là thật đây?” Tiêu Chiến gầm lên, ngũ quan lạnh lùng vì phẫn nộ cực độ mà biến đổi vặn vẹo, hắn thật sự rất muốn khóc, muốn điên cuồng rơi lên, muốn ôm người con trai trước mắt này thật chặt, nói cho em ấy biết hắn đang đau đớn biết bao nhiêu.

Hắn chỉ cầu người con trai này cho hắn một giới hạn, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể buông tha cho hắn đây.

“Anh đã tuyệt vọng với tôi như thế, vậy chỉ còn cách…. ly hôn” Vương Nhất Bác cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Ly hôn?! Con mẹ nó lại là ly hôn!!”

Tiêu Chiến thật sự đã hoàn toàn mất khống chế, hắn bóp mạnh hai vai cậu hét lên giận dữ, tiếp đó trực tiếp trèo lên giường quỳ thẳng người, không nói một lời đẩy mạnh cậu xuống giường.

“Khốn khiếp mẹ nó!!”

Hắn mất đi lý trí dữ tợn quát lớn vài tiếng, như người bị bệnh thần kinh có chút không thể hiểu nổi nữa.

Một Tiêu Chiến kinh khủng như vậy, Vương Nhất Bác từ trước đến nay chưa từng thấy qua, giống như một tên ác ma giết người điên cuồng.

Không chờ cậu mở miệng, hắn đột nhiên nắm hai gò má cậu, đem hạ thân nóng rực đang cuồng nộ của mình cấp tốc bức tiến đến bên môi cậu.

“Tôi thao chết em!!” Tiêu Chiến trừng hai mắt điên cuồng rống lên một tiếng, đem dâng trào giữa hai chân hướng về đôi môi cậu chen vào bên trong.

Tiêu Chiến hiện tại mất đi lý tính, hay là căn bản không ý thức được chính mình đang làm gì, lửa giận thiêu đốt khiến hắn chỉ muốn mạnh mẽ làm nhục người con trai dưới thân này một trận.

Hắn không thể làm tổn thương em ấy, hắn chỉ có thể lấy phương thức thuần túy này để trả thù sự lừa dối của em ấy.

Chỉ là còn chưa thành công thẳng tiến vào, Tiêu Chiến liền trợn mắt ngã vào trên người cậu.

Vương Nhất Bác cấp tốc từ dưới thân Tiêu Chiến bò dậy, nhìn hắn bất tỉnh nhân sự, trong lòng hoảng hốt, vội vã gọi bác sĩ tư nhân của hắn tới.

Trải qua chẩn đoán bệnh, nguyên nhân là do quá tức giận mà máu dồn lên não gây ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww