Chương 19: Tiêu lão ba, ba hết cứu nổi rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Bác, anh thiệt là hoài niệm cái đêm ở trên thuyền đó nha, em ở trên người anh..."

"Anh đừng có mơ!" Vương Nhất Bác không chút khách khí ngắt lời nói, hôm đó cậu đúng là điên rồi, lại đi chủ động đưa ra loại tư thế mất mặt kia để thỏa mãn Tiêu Chiến, về sau cứ nhớ tới là lại muốn đập đầu vô tường.

Thực sự là quá mất mặt mà! Lúc đó cậu nghĩ cái gì mà lại đưa ra cái tư thế kia chứ!

"Trên người anh giờ đang thương tích đầy mình mà, không thể dùng sức quá nhiều" Tiêu Chiến không ngừng léo nhéo kì kèo đòi hỏi Vương Nhất Bác "Làm sao bây giờ Tiểu Bác? Hả? Hay mình làm lần nữa nha? Lần này em có thể động chậm một chút"

"Anh tránh ra một bên đi!" Vương Nhất Bác tức giận nói "Anh có muốn hay không mặc kệ anh, có đánh chết em cũng không dùng loại tư thế kia lần nào nữa đâu!"

Tiêu Chiến oan ức nhìn cậu, mắt đối mắt hết mười giây đồng hồ, cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ quật cường đến cùng.

Cuối cùng.....

....................

"ba ba, ba sao thế?" Tỏa Nhi thấy Vương Nhất Bác hơi khom người, khó nhọc từ trên lầu đi xuống, liền vội vàng tiến đến dắt tay cậu, chớp mắt một cái "Có phải Tiêu ba ba bắt nạt ba ba không?"

Vương Nhất Bác rốt cuộc đi tới sopha, ngồi xuống, một tay vẫn xoa xoa sau lưng mình, nhìn Tỏa Nhi, cười khổ nói "Đương nhiên không phải, Tiêu ba ba làm sao có thể bắt nạt ba ba được"

Vương Nhất Bác ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, đồng thời cùng ở đáy lòng thầm mắng mình không đủ kiên định! Tối hôm qua... bị vò nghiến sắp chết luôn!

"Con giúp ba ba xoa xoa eo" Tỏa Nhi tháo giày bò lên trên ghế sopha, cái tay nhỏ xoa xoa dưới thắt lưng cậu một hồi "Tối nay con muốn ngủ với ba ba được không?" Tỏa Nhi vừa xoa xoa vừa lên tiếng nói "Tiểu Phong ca ca nói ngủ ở trong lòng ba ba rất thoải mái, hơn nữa còn được ba ba kể chuyện cổ tích cho nghe...." Nói rồi, thanh âm bé con từ từ nhỏ xuống "Tiêu ba ba chưa bao giờ kể chuyện cổ tích cho con nghe hết"

"Tỏa Nhi đừng buồn" Vương Nhất Bác ôm Tỏa Nhi vào trong lòng mình, mỉm cười an ủi "Tối nay ngủ chung với ba ba nhé, để Tiểu Phong ca ca qua chỗ Tiêu ba ba ngủ"

Tỏa Nhi cười cực kỳ xán lạn "Dạ!"

Những trận vận động dữ dội lại không ảnh hưởng đến vết thương đến người Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền bắt đầu mỗi đêm oán giận Tiêu Chiến đòi hỏi vô độ, hai thằng nhóc thì ngủ ở phòng bên cạnh, cậu lo lắng sẽ làm ô nhiễm đến tâm hồn trong sáng của trẻ nhỏ nên không dám rên thành tiếng, nhưng Tiêu Chiến giống như cố tình, biến hóa đủ các loại tư thế, muốn nghe được thanh âm mềm nhũn xin tha của cậu cho bằng được.

Không có cách nào tận hứng hưởng thụ cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, người hầu thì không dám tùy tiện đi vào không gian riêng của Tiêu Chiến với cậu rồi, nhưng hai thằng nhóc nghịch ngợm kia thì tự nhiên như ruồi bay ra bay vô, có lúc Tiêu Chiến vừa đem Vương Nhất Bác chống đỡ trên tường, Tỏa Nhi hoặc Tiểu Phong tự nhiên chạy vô, cậu lúc này vội đẩy mạnh Tiêu Chiến ra, làm như không có chuyện gì ngồi xổm xuống hỏi đứa nhóc có chuyện gì, sau đó dẫn đứa nhóc cùng đi ra ngoài, cuối cùng để lại Tiêu Chiến đứng tại chỗ bắt đầu ấm ức đi áp chế tà hỏa vừa mới được nhóm lên trong người.

Sau khi kết hôn, mọi chuyện Tiêu Chiến đều nghe theo Vương Nhất Bác, bất kể đúng sai, ở trong lòng hắn, chỉ cần là cậu quyết định thì auto đúng.

Vương Nhất Bác không muốn để cho mình quá rảnh rỗi, thường thường ở trong thư phòng xử lý giúp Tiêu Chiến một vài văn kiện ở Hoàng Sát, có điều tinh lực chủ yếu vẫn dành để chăm sóc hai thằng tiểu quỷ kia.

Tỏa Nhi tuy thông minh giỏi giang, nhưng giao tiếp bạn bè rất kém, còn Tiểu Phong lại hoàn toàn ngược lại, cậu muốn thay đổi tính cách khiếp nhược của Tỏa Nhi, vì thế không mời gia sư đến nhà dạy kèm cho Tỏa Nhi nữa mà bảo mật kỹ thân phận thật của Tỏa Nhi để Tỏa Nhi đến trường học như bao đứa trẻ khác, đồng thời cũng sắp xếp Tiểu Phong đến học cùng chung một trường.

Ở trường không có ai biết bối cảnh gia đình của Tiểu Phong với Tỏa Nhi nên tốc độ hòa nhập vào môi trường tập thể của hai thằng nhóc rất nhanh, chỉ là trái ngược với tính cách mạnh mẽ của Tiểu Phong, Tỏa Nhi hiền lành hướng nội rất hay bị người ta bắt nạt.

"Tiêu Chiến, xem anh dạy được một đứa con ngoan chưa kìa, ngày đầu tiên đến trường đã đánh bị thương ba bạn cùng lớp" Vương Nhất Bác khoanh tay ngồi trên ghế salong, nóng giận đùng đùng nhìn ba người đang khoanh tay đứng trước mặt, một ông ba với hai thằng con.

"Tiểu Bác, em đừng giận, Tiểu Phong còn nhỏ mà" Tiêu Chiến cười rạng rỡ an ủi "Lại nói anh dạy Tiểu Phong võ công hoàn toàn là để thân thể Tiểu Phong được khỏe mạnh, ai mà biết thằng nhóc này lại đi đánh nhau với bạn học"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng "Lão Tiêu, anh còn nói lý cái gì nữa. Hiện tại lão sư của Tiểu Phong muốn gặp phụ huynh, anh nói phải làm sao bây giờ?"

"Hay là để anh cho người đến trường học nói chuyện với hiệu trưởng một chút, xem ai còn dám...."

Tiêu Chiến còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác liền nhanh chóng ngắt lời nói "Anh biết nghĩ cho con quá nhỉ! Nếu để người ta biết Tiểu Phong với Tỏa Nhi là con trai Tiêu Chiến anh thì thử hỏi còn trường học nào dám nhận chúng nó!"

"Phải phải phải! Tiểu Bác nói gì cũng đúng hết!" Tiêu Chiến vội vã lên tiếng trả lời.

"Ba ba" Tỏa Nhi chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác, nhíu đôi mày thanh tú lại, nhỏ giọng nói "Là tại vì có người bắt nạt con nên Tiểu Phong ca ca mới đánh bọn họ"

Vương Nhất Bác sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiểu Phong "Như vậy có đúng không?"

Tiểu Phong gật đầu "Dạ, ai bảo bọn họ gọi Tỏa Nhi là đồ ngốc, chỉ có con mới được gọi thế thôi!"

Tiêu Chiến "............."

Vương Nhất Bác "............."

Vương Nhất Bác cạn lời không biết nên nói gì, còn Tiêu Chiến thì âm thầm giơ ngón cái like cho Tiểu Phong một cái!

Sau bữa cơm chiều, cậu giúp Tiểu Phong thoa một chút rượu thuốc, sau đó mang theo Tỏa Nhi đi lên lầu ngủ.

"Tiểu Bác, tối nay vẫn ngủ cùng tụi nhỏ sao?" Tiêu Chiến cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

"Tỏa Nhi thích nghe em kể chuyện cổ tích, chờ em kể xong đã, anh về ngủ trước đi! Xem như em phạt anh tội dám qua mặt em dạy Tiểu Phong võ công" Vương Nhất Bác nói nhẹ như không.

Thật ra nguyên nhân chính là do mấy ngày trước cả ngày đều bị Tiêu Chiến nghiền ép đến tứ chi vô lực nên cậu chỉ có thể dùng cách này để Tiêu Chiến cho cậu được nghỉ ngơi hai ngày, nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến bức bối bất mãn, cậu cảm thấy rất thoải mái.

"Tiêu lão ba, sao ba lại thích ngủ trên giường của ba ba ? Giường của ba ba rất thoải mái sao?" Tiếu Phong nghi hoặc hỏi.

Tiêu Chiến chẳng biết nên giải thích thế nào với Tiểu Phong nữa, chả nhẽ hắn lại nói với thằng bé là giường của Tiểu Bác, đối với hắn chính là Thiên Đường sao?

"Ba không phải vẫn dạy con phải làm một nam tử hán có cốt khí sao?" Tiểu Phong kéo Tiêu Chiến chuẩn bị lên lầu với Vương Nhất Bác, vẻ mặt nghiêm túc nói "Tiêu lão ba, rốt cuộc là giường của ba ba quan trọng, hay là cốt khí nam tử hán quan trọng?"

Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn Tiểu Phong vẻ mặt thanh niên nghiêm túc đầy cốt khí, nhe răng nham nhở cười nói "Còn phải hỏi nữa hả con? Đương nhiên là giường Nhất Bác ba ba của con quan trọng rồi!" ( =))))))))))

Tiêu Chiến nói xong, cấp tốc phóng lên lầu, tung tăng vui vẻ nói "Tiểu Bác, anh tới nè...."

Tiểu Phong nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, phi thường bất đắc dĩ thở dài "Tiêu lão ba, ba hết cứu chữa nổi rồi...."

................Xong quyển thứ 5..............

Lời tác giả: Câu chuyện "Lao tù ác ma" đã đi đến kết thúc hoàn mỹ, mọi người có thể sẽ cảm thấy kết thúc quá mức đường đột, thật ra là.... đúng là đường đột thiệt. Ở đây, Tiểu Cáp chỉ có thể nói, phần này xong xuôi, chỉ muốn để cho Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác được trải qua những ngày thật hạnh phúc! Về sau, bọn họ sẽ có một vài đoạn nữa, chỉ là sẽ tương đối ít! Bởi vì nhân vật chính biến thành Phục Luân và Lăng Nghị! Phục Luân thì mọi người đều biết cả rồi, là địch thủ đối đầu với Tiêu Chiến, sẽ có đoạn tranh đấu tàn nhẫn giữa hai người này!

Tiểu thụ so với Vương Nhất Bác còn cứng cỏi quật cường hơn, tiểu công so với Tiêu Chiến còn biến thái vô tình hơn, nhất định câu chuyện sẽ càng ngược hơn nhiều, đương nhiên, mọi người cứ yên tâm! Cách ngược tuyệt đối sẽ không giống như Nhất Bác!

Ghi chú: Tiểu Cáp sẽ trực tiếp chiếu lại đoạn Lăng Nghị cùng Tả Kiêm Thứ đối kháng ở rừng cây nhỏ kia, tuyệt đối đặc sắc! Nếu như mọi người cảm giác câu chuyện đã rất dài rồi, đi đến được kết thúc của Nhất Bác và Tiêu Chiến rồi, đã mãn nguyện rồi, vậy hãy đọc thử chương tiếp theo xem, nếu như chương tiếp theo cảm thấy cũng bình thường thôi, vậy mọi người có thể chia tay với "Lao tù ác ma", nhưng nếu cảm thấy chương mới thật mới mẻ, độc đáo, đặc sắc! Vậy xin hãy tiếp tục theo đuổi truyện, dù sao đã theo đuổi lâu như vậy, từ bỏ đại khái sẽ khá là đáng tiếc.

(Nói chung là quyển 6 là quyển cuối và nhân vật chính sẽ là Phục Luân và Lăng Nghị, có một ít phần tranh đấu giữa Tiêu Chiến, Nhất Bác và Phục Luân như đã tiết lộ trước ở chương 58 quyển 3, nếu như mọi người thích cặp phụ này thì mình sẽ làm tiếp quyển 6 còn nếu không thích thì mình sẽ chỉ viết mấy chương nói về Chiến vs Bác thôi ạ. Mọi người cho quyết định nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro