Phiên ngoại (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng phải thực hiện mấy ca đại phẫu liền, thân thể Tiêu Chiến rốt cục chống đỡ không nổi, vừa đụng phải một trận mưa thu liền trở bệnh, giữa đêm đột nhiên sốt cao, cả người giống như một dòng suối nóng tuôn vào người Vương Nhất Bác, làm cậu giật mình tỉnh giấc.

Vương Nhất Bác nhìn đuôi mắt đỏ bừng vì sốt của Tiêu Chiến, đau lòng không thôi, sau khi cho anh uống thuốc hạ sốt thì bắt đầu làm giảm nhiệt cơ thể bằng các phương pháp vật lý.

Khăn mặt lướt qua cái trán no đủ, sống mũi thẳng tắp, lại khó khăn dừng ở trên môi, sau khi Vương Nhất Bác đau lòng lại có chút cảm giác tâm viên ý mã không dễ phát giác.

Mà loại "tâm viên ý mã" này trực tiếp thăng hoa đến cấp độ cao hơn khi cậu cởi áo ngủ của Tiêu Chiến. Lúc lấy lại tinh thần, Vương Nhất Bác mới phát hiện bản thân đang ngậm lấy một vòng nâu nhạt trước ngực anh.

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn cậu, đuôi mắt đỏ lừ uốn thành độ cong động lòng người, trong mắt sóng nước lấp loáng.

Vương Nhất Bác hắng giọng thu môi trở về, đứng dậy đi đổi một ít nước nóng, lúc trở lại bản thân cũng đã cởi áo.

Cậu vừa mới mở cửa sổ đứng ở ngoài kia một hồi, toàn thân lạnh toát.

Thiếu niên nhéo nhéo khăn mặt, lại bò lên giường hôn môi Tiêu Chiến. Anh sợ lây bệnh nên vội vàng nghiêng đầu không cho hôn, lại nhịn không được mà ghé mắt nhìn cậu một cái.

Vương Nhất Bác trời sinh làn da cực trắng, lúc này đang đỏ mắt nhìn anh, tròng mắt mang theo hơi nước, cực kỳ giống tinh quái chập chờn xuất hiện trong một bức hoạ cổ, khiến cho người ta hận không thể dâng hết ba hồn bảy phách.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: trong bệnh viện chắc không phải chỉ có mỗi một vị bác sĩ khoa nhi.

Thế là anh lập tức xoay người đi hôn Vương Nhất Bác, mặc dù cũng không dám hôn quá sâu, nhẹ nhàng triền miên một chút liền buông ra, còn làm cho chính mình mệt mỏi đến mức thở hồng hộc.

Đến lúc này Tiêu Chiến mới hậu tri hậu giác phát hiện trên người Vương Nhất Bác rất lạnh, lập tức nhíu mày đem người bọc ở trong chăn.

Cậu ngoan ngoãn bò vào ngực anh: "Lau rất nhiều lần rồi cũng không thấy hạ nhiệt cho nên em mới...làm lạnh người một chút rồi ôm anh. Lát nữa nóng lên thì em lại xuống dưới phơi."

Cổ nhân nói, không ngại băng tuyết, vì khanh nóng.

Lúc trước Tiêu Chiến đọc đến câu này chỉ cảm thấy đây là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, thế nhân thâm tình được mấy phần, phải yêu sâu bao nhiêu mới làm được đến trình độ như vậy?

Nhưng rồi anh gặp được một người, ngôn ngữ ngay thẳng nhưng hành động lại triền miên như chiếc kén, ôn nhu giam giữ cả đời, khiến cho người ta không nghĩ đến việc phá kén thành bướm.

Đầu óc lại bắt đầu u ám, Tiêu Chiến nhịn không được mà ngủ thiếp đi, một giọt nước nóng hổi ngay đuôi mắt rơi vào chóp mũi Vương Nhất Bác, lưu thành lạc ấn.

Cậu ngửa đầu lên nhìn, lại lặng lẽ hôn Tiêu Chiến một cái, nhẹ giọng nói ngủ ngon.

-

Ngô đồng nhất dạ mà thiên hạ biết thu.

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác vẫn nhảy nhót tưng bừng như thường, lúc Tiêu Chiến tỉnh lại liền thấy thiếu niên mặc áo màu cam, tay bưng chén cháo, vừa tiến vào phòng đã cười ranh mãnh.

"Chiến ca~ Chiến ca thân ái của em, trời ạ, tại sao đầu em lại không đau chút nào ấy nhỉ?"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa dùng ánh mắt "anh có ổn không đấy?" mà ra sức ám hiệu.

Tiêu Chiến cầm lấy chén cháo, trong lòng mài dao xoèn xoẹt, cảm thấy sau khi khỏi bệnh phải để Vương Nhất Bác nhận thức sâu sắc vấn đề anh có "ổn" hay không.

Trời thu khó được một ngày nắng đẹp, Tiêu Chiến lười biếng ngồi xem sách trên ghế bành cạnh cửa sổ, đọc một lát đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt. Nhưng anh không quen ngồi ì một chỗ, quyết định đứng dậy dọn dẹp phòng ốc.

Vương Nhất Bác thông cảm Tiêu Chiến vất vả nỗ lực, không bao giờ phá hư bài trí trong nhà, cho nên anh đoán chỗ bừa bộn nhất chắc là căn phòng mà mình ở hồi còn bé. Cũng may bây giờ không ở đó nữa, cùng lắm là phủ một ít tro bụi mà thôi.

Nam nhân đẩy cửa đi vào, động tác cực kỳ nhẹ, giống như là không đành lòng quấy nhiễu đoạn ký ức thuộc về thiếu niên nhỏ yếu bất lực ở bên trong.

Ra ngoài dự liệu, căn phòng cực kỳ sạch sẽ, có chút cố chấp duy trì bộ dáng của nhiều năm trước. Tiêu Chiến sửng sốt thật lâu mới thể hội được điều mà bạn nhỏ trân trọng trong lòng, cảm thấy nội tâm mềm đến rối tinh rối mù.

Anh chậm rãi ngồi xuống bàn học của mình, ngoài cửa sổ ve thu kêu sầu không ngớt.

Một trận gió lên, có lá rì rào rơi, Tiêu Chiến lơ đãng trông thấy quyển sổ có khoá mật mã nằm trên ngăn tủ, dáng dấp ban đầu ra sao đã không còn nhìn ra, bên ngoài dán đầy giấy ghi chú hình SpongeBob.

Anh đưa tay rút nó ra từ trong khe hẹp, tiện tay nhập vào ngày sinh của mình.

Một khắc ổ khoá quyển vở lách cách mở ra, Tiêu Chiến cảm giác giống như có chiếc đuôi cá nhẹ nhàng ung dung tiến nhập cõi lòng.

Bút tích bên trong từ non nớt cho đến càng lúc càng giống anh, nội dung quả thực chính là một bản "Tiêu Chiến bách khoa toàn thư" kết hợp "Thư tình gửi Tiêu Chiến".

Trang thứ nhất viết [Tiêu Chiến ca ca thích ăn chocolate đắng, ăn lẩu thì phải rất cay], cho đến gần cuối chính là [Tiêu Chiến tán thưởng mùa xuân ở Heidelberg, nhưng trong mắt tôi, những phong cảnh đó đều không đẹp bằng anh]

Tiêu Chiến gian nan bỏ bữa cơm trưa, sau khi đọc xong liền thả quyển sổ về chỗ cũ. Thời điểm anh đang đỏ mắt ngồi ngẩn người trên ghế, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác gọi mình.

Hoảng hốt tưởng đâu là ảo giác, Tiêu Chiến kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, trời thu se lạnh mà trên mặt cậu lại rịn một tầng mồ hôi mỏng.

"Tiêu Chiến, tại sao không nghe điện thoại? Em còn tưởng là anh ngất rồi."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa đi tới, bị anh kéo tay đặt ở trên đùi, nồng nhiệt hôn.

Từ trước tới nay, mỗi lần Tiêu Chiến hôn sâu đều có cảm giác như muốn đem cậu vò tiến vào trong cốt nhục.

Nhưng lần này Vương Nhất Bác ôm anh rất chặt, cảm thấy đối phương thật sự muốn hôn cho đến khi thân thể hai người hoà lẫn vào nhau.

-

Buổi chiều quay lại bệnh viện, lúc đưa kẹo dỗ một bạn nhỏ khóc vì sợ tiêm Vương Nhất Bác đã cười lên rất ngọt, trong mắt là xuân quang bốn mùa không đổi, ngọt đến mức cô bé quên luôn khóc, trên đường về nhà còn đòi ăn kem ly.

"Mùa thu mà ăn kem cái gì hả Niếp Niếp? Đợi khỏi bệnh rồi mẹ mua cho ăn."

"Bác sĩ ca ca ban nãy giống kem ly lắm đó mẹ!"

Mà bên này, Vương Nhất Bác đang duỗi cái lưng mỏi nhừ, vừa cúi xuống đã nghe điện thoại chấn động.

Nhìn thấy người gửi là Tiêu Chiến, cậu lập tức mở ra xem, xem xong còn trượt tay đánh đổ nửa ly nước nóng, vậy mà không hề ý thức được cảm giác bỏng.

Người nào đó không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh mà lại gửi cho cậu xem một đống nguyên liệu nấu ăn, còn nhắn: Nhất Bảo, đêm nay nấu đồ ngon cho em ăn!

Cậu đột nhiên nhớ lại buổi trưa lúc hai người hôn nhau, Tiêu Chiến đã nói:

"Vương Nhất Bác, vừa nhìn thấy em, anh cảm thấy thời gian này quá mức mỹ hảo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww