Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ lỗi cho tôi vì tự ý quyết định, ngầm thừa nhận yêu người.

07

Công việc của nhân viên chữa cháy cũng không chỉ có cứu hỏa.

Mặc dù thời gian này không có gì nguy hiểm, nhưng thành thị cấp một dân cư đông đúc, công việc phòng ngự không thể buông lỏng. Chính phủ yêu cầu đại đội phòng cháy bảo đảm đủ nhân lực xuất cảnh, những người còn lại bị luân phiên phái đi chi viện tình hình bệnh dịch.

Vương Nhất Bác cùng Dư Tử Phái đương nhiên đều không có ngày nghỉ.

Vào đúng lúc mấu chốt, tiểu bảo bảo đột nhiên phát sốt. Không biết là do nhiễm lạnh cảm mạo hay là ngoài ý muốn lây nhiễm bệnh dịch, Trình Giai hoảng sợ đến mất bình tĩnh, sau đó cùng cha mẹ đưa tiểu bảo bảo đi bệnh viện.

Lúc Trình Giai gọi điện thoại cho Dư Tử Phái, Vương Nhất Bác đứng ở một bên. Cậu nghe thấy trong ống nghe truyền đến tiếng khóc thở không ra hơi cùng những lời oán trách của Trình Giai, tựa như là lớp ngụy trang kiên cường độc lập xưa nay bị thủng một lỗ, đã xảy ra thì không thể ngăn cản, đem mọi thứ đã lặng lẽ tiếp nhận trong những năm này đều khóc lên.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy, mình như người ngoài cuộc, đứng ở phía ngoài quan sát sướng vui giận hờn của thế giới này.

Những tình lữ khác tức giận, cãi nhau, dỗ dành là có thể vãn hồi, chỉ có cậu là khác biệt, vững tâm như tảng đá, không ồn ào không quấy phá, cũng không cần đối phương giải thích cùng áy náy, chỉ để ý chính mình, xoay người rời đi.

Xưa nay cũng không dám quay đầu lại nhìn xem, chính mình đã từng có bao nhiêu hạnh phúc.

Đứng trực trong gió lạnh mùa đông, ngón tay đã cóng đến lạnh buốt, thở ra hơi nóng khó chịu bên trong khẩu trang, chỉ có một số nhỏ từ khe hở lén lút chuồn ra ngoài, ở trong không khí tràn ra một chút sương trắng.

Sau đó cậu nghĩ nghĩ, ngày đó thực sự không nên nhất thời kích động gọi điện thoại đến bệnh viện.

Tiêu Chiến theo đội tình nguyện đi Vũ Hán nhưng không nói cho cậu biết, chuyện này cũng đủ để nói rõ tất cả vấn đề.

Ở trong mắt Tiêu Chiến, cậu không cần thiết phải biết chuyện này, đương nhiên anh cũng không cần đặc biệt thông báo. Mà cậu cũng đã sớm chủ động xóa bỏ mọi phương thức liên lạc, chỉ có thể vào lúc nhìn thấy tin tức bệnh viện thành phố phái đội tình nguyện đi Vũ Hán, lập tức lấy điện thoại gọi tới quầy y tá khoa ngoại thần kinh hỏi, lại nhận được đáp án Tiêu Chiến đã sớm rời đi.

Người kia là người luôn luôn xông lên phía trước, chăm sóc người bị thương, chịu đựng mọi gian khổ, đưa chuyện sinh tử ra khỏi tầm suy xét, đem lời thề của bác sĩ mỗi một chữ đều thực hiện đến cực hạn.

Vương Nhất Bác chưa từng hoài nghi sự chuyên nghiệp cùng quyết tâm của Tiêu Chiến.

Chỉ là thỉnh thoảng, cậu cũng sẽ suy nghĩ, nếu như Tiêu Chiến không phải là bác sĩ, giữa bọn họ sẽ như thế nào.

Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên.

“Alo, chị.”

Cậu đang muốn hỏi tình huống kiểm tra của tiểu bảo bảo, lại nghe được đầu bên kia truyền tới một giọng nam: “Là Vương Nhất Bác phải không? Tôi là Hạ Chi Quang, lần trước chúng ta gặp nhau ở tiệm mì đối diện bệnh viện, cậu còn nhớ không?”

Tiệm mì. Vương Nhất Bác ngẩn người, trả lời: “Tôi nhớ. Bác sĩ Hạ, chị tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải, chị của cậu rất tốt.” Hạ Chi Quang hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói, “Là Tiêu Chiến.”

“… Có ý gì?”

“Tiêu Chiến nghi ngờ bị lây nhiễm virus, kết quả kiểm trắc vừa có vào sáng hôm nay.”

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân giống như đã đánh mất năng lực suy tính.

Thân thể bị gió lạnh thổi đến cứng ngắc kinh ngạc đứng giữa đồng trống, giấu trong lòng một chút may mắn còn sót lại, nỗ lực bảo hộ linh hồn không chịu nổi dù chỉ một kích động bên trong thể xác.

Một giây sau, tan tành.

“Là dương tính.”

. . .

Mười giờ tối.

Vương Nhất Bác bàn giao xong ca trực bước lên xe buýt được sắp xếp đưa về căn cứ, ngồi xuống vị trí sau cùng cạnh cửa sổ.

Trong xe mở điều hoà không khí, bên trên cửa sổ thủy tinh rất nhanh hiện lên một tầng sương mù, đem xe cộ qua lại không dứt trên đường phố hư ảo thành chấm đỏ lấm ta lấm tấm. Tầm mắt Vương Nhất Bác dừng bên trên điểm sáng Thành Hải ngoài cửa sổ, lại cảm giác đôi mắt bị đâm đến đau nhức, tựa như một giây sau lập tức muốn rơi nước mắt.

“Cậu còn nhớ ngày đó tôi từng hỏi cậu, có phải đã từng đạt được giải quán quân thi đấu gì hay không?”

Bên tai vang lên âm thanh vừa giãy dụa vừa bất đắc dĩ của Hạ Chi Quang, “Trong ví tiền của Tiêu Chiến có một tấm hình, những năm này vẫn luôn kẹp trong đó. Tấm hình kia tôi đã từng thấy rất nhiều lần, từ đại học cho đến bây giờ, trên bàn ký túc xá của anh ấy, trên bàn làm việc, kẹp bên trong sách giáo khoa… Là bóng lưng một thiếu niên đứng lãnh giải trên sân khấu.”

“Vương Nhất Bác, tôi nghĩ đó là cậu.”

“Chuyện này, tôi vốn là cảm thấy không nên do tôi nói, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi chỉ có thể tới tìm cậu.”

“Ngày ấy Tiêu Chiến lần đầu tiên trơ mắt nhìn bệnh nhân qua đời ngay trước mặt anh ấy, trưởng khoa phê duyệt cho anh ấy về nghỉ, nhưng rạng sáng anh ấy đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện, cầm đi tấm hình đặt trên bàn làm việc kia. Khi đó tôi hỏi anh ấy làm sao vậy, anh ấy dùng một loại ngữ khí rất bình tĩnh, yên bình đến mức làm cho người ta sợ hãi, nói với tôi, không có việc gì.”

“Nhưng hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh ấy, hỏi anh ấy cảm thấy như thế nào, anh ấy lại dùng ngữ khí giống như đúc nói với tôi, không có việc gì.”

“Ca bệnh nhiễm virus chủng loại mới được chữa khỏi cho đến nay đại khái vẫn như cũ gần bằng không, anh ấy là bác sĩ, anh ấy ở tuyến đầu, anh ấy so với ai khác đều hiểu rõ, nhưng anh ấy cũng là người, anh ấy cũng sẽ chống đỡ không nổi, anh ấy đã cứu nhiều người như vậy, lại đơn độc không cứu được chính mình.”

“Tôi rất xin lỗi nếu cuộc điện thoại này quấy rầy đến cuộc sống yên tĩnh của cậu, nhưng coi như là tôi làm một người bạn ích kỷ một lần, tôi vô cùng thành khẩn cầu xin cậu —— ”

“Vương Nhất Bác, cậu mau cứu anh ấy.”

. . .

Bấm số điện thoại của người kia trong nháy mắt, lại như là trên cổ đỡ một chuôi đao sắp đem cậu đi lăng trì.

Ánh mắt mơ hồ tựa như bị sương mù che kín, cái gì cũng nhìn không rõ, giống như trên toàn thế giới chỉ nghe thấy âm thanh nhắc nhở máy móc lạnh buốt truyền đến bên tai, mỗi một âm thanh cũng như mang theo lưỡi đao róc lấy máu thịt trong lòng cậu.

Tút… Tút… Tút…

“Alo.”

Thời gian giống như bất động.

Rõ ràng chỉ là một âm tiết đơn giản, lại như thiên lý chi đê, cảm xúc trong nháy mắt rợp trời kín đất cuộn trào mãnh liệt mà đến, cuốn lên làn sóng thật lớn nuốt trọn cậu vào giữa đại dương mênh mông

Cậu kỳ thật rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cảm xúc đã sớm thay thế lý trí khống chế mọi thứ, cậu chỉ có thể co quắp ngồi tại chỗ, liều chết nhịn xuống nóng bỏng treo trong hốc mắt, gắt gao cắn răng không chịu phát ra một chút âm thanh nào.

Dù là đối phương không biết người gọi đến là ai, dù chỉ là để cho cậu nghe được một chút tiếng thở của người kia.

Lại nghe được người kia tại trong không khí an tĩnh thở dài thườn thượt một hơi, không thể làm gì khác hơn, dùng âm thanh ôn nhu đến cực điểm nói với cậu.

Tựa như vô số lần chủ động nhượng bộ lúc cậu cáu kỉnh trong quá khứ.

“Vương Nhất Bác, em đừng khóc.”

Một giọt nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, tước vũ khí đầu hàng.

Một giây sau, cậu rốt cuộc cũng không kiềm nén được nữa, nội tâm sụp đổ, khóc lên thành tiếng.

08

Ngày đó, Vương Nhất Bác đặt một bó hoa.

Hoa hướng dương cùng hoa hồng màu cam đem trọn thể sắc thái định nghĩa đến sáng ngời mà ấm áp, xung quanh là lá cây khuynh diệp cùng ngôi sao ôn nhu đầy trời, dùng lụa mỏng màu ngà sữa cùng giấy gói màu cam nhạt tỉ mỉ bọc lại.

Cậu nghĩ, người kia hẳn là sẽ thích.

Chuông báo động đột nhiên kêu lên vang dội, Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện bỏ bó hoa trong ngực xuống, cùng các đội viên xông vào phòng thay quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất đeo lên trang phục phòng cháy, xếp hàng tập hợp ngoài cửa gara, dựa theo chỉ thị của chỉ huy viên bước lên xe cứu hỏa, đi tới nơi phát sinh hỏa hoạn.

Ánh lửa tận trời chiếu sáng màn đêm âm trầm, tựa như ác ma dữ tợn.

Là một nhà kho vận chuyển vật nguy hiểm đột ngột bốc cháy, tình huống cực kỳ nghiêm trọng, đại đội phòng cháy khẩn cấp điều khiển 23 trung đội phòng cháy, 93 xe cứu hỏa, 600 nhân viên chữa cháy chạy tới hiện trường, yêu cầu toàn lực khống chế hiện trường, đề phòng tái phát sinh sự cố, hơn nữa toàn lực tìm kiếm cùng cứu chữa người bị thương.

Nghe theo chỉ huy viên sắp xếp, Vương Nhất Bác theo đại đội đi đến nhà kho trợ giúp đã có mặt ở hiện trường cùng nhân viên chữa cháy.

Mới vừa đi về phía trước chưa được mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy oanh một tiếng vang cực lớn, giống như hàng ngàn hàng vạn tấn TNT nổ mạnh bên tai, Vương Nhất Bác hô to “Nằm xuống”, một tay nắm lấy Dư Tử Phái nằm rạp trên mặt đất bảo vệ đầu.

Mặt đất đều đang rung động.

Sau tiếng nổ mãnh liệt, khói hình nấm màu trắng xám cao mấy chục mét dâng trên không trung, nổ mạnh đến mức khoảng không bị ánh lửa nhuộm đỏ tươi, ngọn lửa văng khắp nơi đem thế lửa vốn đã khó khống chế lan tràn đến nhà kho khác cùng nhà dân lân cận.

Hình như là do chút di chứng nổ mạnh gần sát, Vương Nhất Bác cảm thấy tai mình chỉ có thể nghe thấy âm thanh ông ông, thân thể đang không ngừng run rẩy.

Trong tầm mắt của cậu đều là phế tích tàn viên nhìn mà giật mình, cậu đưa mắt nhìn từng thi thể đã bị đốt cháy khét được khiêng ra, trong lòng bi thương tựa như biển động, trong đầu lại gắt gao kéo căng một dây cung, chống đỡ bản thân cất bước đi vào trong biển lửa, đi dập tắt ngọn lửa vô tình này, dốc hết sức lực cứu vớt những sinh mệnh chưa thể chạy trốn.

Cậu không chỉ muốn cứu chính mình, cậu vẫn là ánh sáng của vô số người trong tuyệt cảnh.

Trận hỏa hoạn kia cực kỳ lâu, lâu đến hôm sau lúc mặt trời dâng lên từ trên mặt biển, chân trời màu đỏ vẫn như cũ mãi mãi vụn vặt không đi, giống như màu đỏ của ánh bình minh.

Đón ánh sáng, sau lưng Vương Nhất Bác cõng một công nhân bị nổ bỏng chân đi tới, đem người thả lên giường cứu hộ mà nhân viên y tế đã sớm chuẩn bị tốt.

Xe cứu thương đêm qua đã tới. Bởi vì lo lắng nổ mạnh lần nữa nảy sinh thương vong không cần thiết, cho nên vẫn dừng ở bên ngoài tuyến an toàn, lập tức chữa trị cho người bị thương được cứu ra.

Công nhân nằm trên giường cứu hộ kéo lấy tay Vương Nhất Bác liên tục nói cám ơn, Vương Nhất Bác nhẹ giọng an ủi hai câu, lập tức xoay người chuẩn bị trở về.

Giữa lúc xoay người, lại đột nhiên dừng bước chân.

Hồng quang nơi chân trời rắc vào trang phục phòng cháy bẩn đến nhìn không ra màu sắc của cậu, Vương Nhất Bác ngốc ngốc đứng tại chỗ, khó có thể tin nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng sạch sẽ từ đằng xa từng bước một đi tới chỗ mình, vạt áo blouse trắng theo gió bay lên, tựa như chim bồ câu trắng mở rộng cánh.

Cho đến khi người kia đi đến trước mặt, Vương Nhất Bác vẫn như cũ mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào anh, giống như một giây sau lập tức sẽ biến mất không còn thấy gì nữa.

Mũi bỗng nhiên đau xót. Lại nghe được người kia cười hỏi cậu:

“1005, sao mắt lại đỏ như vậy?”

Vương Nhất Bác chớp mắt mấy cái: “Anh. . . Làm sao anh biết số hiệu của em là 1005?”

Tiêu Chiến cúi đầu xuống, mỉm cười trả lời: “Thì anh biết vậy đó.”

Khi đó, Trình Giai còn ở bệnh viện thành phố chờ sinh. Có một lần Tiêu Chiến đi kiểm tra phòng, đúng lúc gặp được Dư Tử Phái, hai người đứng ở hành lang trò chuyện vài câu, điện thoại Dư Tử Phái đột nhiên vang lên.

Tiêu Chiến lơ đãng nhìn thấy, người gọi đến là “1005”.

Một con số rất trùng hợp, Tiêu Chiến lơ đễnh cong cong khóe môi, lại nghe thấy Dư Tử Phái sau khi nhận điện thoại, câu đầu tiên chính là:

“Alo, Nhất Bác, làm sao vậy?”

Chờ Dư Tử Phái cúp điện thoại, Tiêu Chiến mới kinh ngạc hỏi: “1005. . . Là Vương Nhất Bác?”

“Là Nhất Bác đó.” Dư Tử Phái trả lời, “Số hiệu của cậu ấy trong đại đội chúng tôi là 1005.”

. . .

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ đầy bụi đất trước mặt, ý cười trên bờ môi càng sâu.

“Anh. . . Em, em ban đầu vốn là muốn đi đón anh.” Bạn nhỏ đột ngột nhớ ra cái gì đó, lo lắng vội vàng hoảng sợ giải thích, “Nhưng mà, nhưng mà đột ngột tập hợp khẩn cấp, cho nên em —— ”

Tiêu Chiến lại cắt ngang cậu nói năng lộn xộn, gằn từng chữ nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói:

“Không sao, Vương Nhất Bác.”

Không sao đâu. Anh biết, đây là sứ mệnh của em.

Lúc này, đầu bên kia đột nhiên có người hướng về phía này hô lên: “Nhất Bác, nhanh lên một chút! Bên này còn có lửa chưa dập tắt!"

Suốt cả đêm lửa lớn giống như là một trận ác mộng vĩnh viễn không muốn gặp lại, Vương Nhất Bác vừa nghe thấy có lửa, lập tức phản xạ có điều kiện chạy về phía bên kia.

“Chờ một chút.”

Cậu một lần nữa dừng bước lại.

Tiêu Chiến bước nhanh đi đến trước mặt cậu, đột ngột ngồi xổm xuống, dọa đến cậu lập tức lui về sau một bước.

Nhìn thấy người kia dùng bàn tay của bác sĩ khoa ngoại thần kinh đã từng làm vô số phẫu thuật, dừng bên trên chân phải dính đầy bụi bẩn của cậu, lấy xuống một khối vải rách chẳng biết từ lúc nào quấn bên trên chiếc ủng phòng cháy.

Sau đó đứng lên, cười yếu ớt nói với cậu.

“Đi đi, bạn nhỏ.”

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ dùng sức gật đầu, sau đó xoay người nhanh chân chạy về phía đồng đội.

Chạy chạy, cậu đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Cậu trông thấy Tiêu Chiến đứng sau lưng cậu cách đó không xa, bên trên áo blouse trắng thánh khiết ánh lên một tầng sáng, đang cười nhàn nhạt vẫy tay với cậu.

Tựa như năm đó, cậu đứng lãnh giải trên sân khấu, quay đầu lại, người kia nâng máy ảnh DSL đứng ở phía sau đài, trong nháy mắt đối diện với tầm mắt của cậu, nhìn về phía cậu sáng sủa cười một tiếng.

Một tiếng cười kia, sáng cả một đời người.

END.

Lời cuối truyện của tác giả:

Nếu như Vương Nhất Bác hỏi, vì sao ngày đó ở hiện trường hoả hoạn, rõ ràng cậu mặc trang phục phòng cháy chặt chẽ nặng nề như vậy, bên trong ánh lửa ngút trời khói đen cuồn cuộn, Tiêu Chiến lại có thể nhìn một cái là nhận ra cậu.

Vậy thì nói cho cậu ấy biết như thế này:

Anh ấy đã nhìn bóng lưng của cậu nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nhận ra? (tấm hình)

«Ngầm thừa nhận», chỉ là bọn họ một người dùng sinh nhật của đối phương làm số hiệu của chính mình, một người khác vẫn đem tấm hình lần đầu tiên gặp nhau kẹp bên trong ví tiền. Kỳ thật ai cũng không biểu hiện ra bộ dáng không phải là người kia thì không được, lại đều là tự ý quyết định ngầm thừa nhận yêu người.

Nếu như không có lần gặp gỡ ngẫu nhiên tại bệnh viện, nếu như Tiêu Chiến không kéo tay Vương Nhất Bác ở hiện trường hoả hoạn, nếu như không có cuộc điện thoại của Hạ Chi Quang. . .

Có thể bọn họ đã bỏ qua nhau.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro