Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lăng Phong cầm tài liệu đi vào, Vương Nhất Bác đang ngồi ngay ngắn liền quấn lấy  Lăng Phong làm đồ ăn cho cậu 

"Tiểu đầu bếp, tiểu đầu bếp, tôi muốn ăn món canh buổi sáng hôm đó anh nấu" 

Lăng Phong nhìn Lâm Linh đang đen mặt làm anh có nỗi khổ không thể nói được "Chị dâu, tôi thật sự không phải tiểu đầu bếp, hay cậu tìm quản gia giúp cậu có được hay không?"

"Anh còn dỗ dành cậu ấy, hừ" Lâm Linh hất bàn tay đang nắm lấy tay của mình ra đi đến ghế sa lon ngồi xuống, Lăng Phong liếc nhìn Vương Nhất Bác, " Chị dâu, cậu tha cho tôi đi" 

". . . Được rồi" Vương Nhất Bác vỗ vỗ tay, đi qua ngồi cùng một chỗ với y " Cho nên tôi mới nói anh tuyệt đối không đáng yêu"

"Cậu" Lâm Linh vốn đang rất tức giận, bị cậu  nói như vậy y càng tức giận hơn, y giơ tay lên muốn đánh cậu liền thấy đứa nhỏ run rẩy, nước mắt tuôn rơi.

Lâm Linh thấy vậy run lên một hồi lâu, bàn tay của y dừng ở giữa không trung, y quay đầu nhìn Lăng Phong có chút luống cuống, " Em không có" 

Lăng Phong lập tức kinh ngạc, không biết làm sao: Thảm rồi, thảm rồi, mình tới thật không đúng lúc

Vương Nhất Bác hít hít mũi, nhìn thấy Lăng Phong đứng ở cửa ra vào cậu liền chạy tới cáo trạng, " Phong ca ca, anh ấy khi dễ em,  còn muốn đánh em, oa oa oa" 

Lâm Linh ". . ."

Lăng Phong ". . ." Tôi không hề làm gì a

Lăng Phong ". . ." Chị dâu thật đáng thương, lão đại không có ở đây liền bị khi dễ

Anh ngồi xổm người xuống đem cậu ôm vào trong ngực "Được rồi, được rồi, bảo bảo không khóc a, ca ca ôm một cái "

Vương Nhất Bác gật gật đầu "Ừ"

Lâm Linh & Lăng Phong ". . ." anh không sợ lão đại trở về liền chặt anh ra sao?

Khi Tiêu Chiến trở về, trực giác mách bảo anh có điều bất thường, phòng khách an tĩnh đến đáng sợ, " Làm sao vậy? Đây là...."

Lăng Phong lại ngạc nhiên thêm một lần nữa, người vừa mới được dỗ dành khi thấy Tiêu Chiến trở về nước mắt liền rơi xuống, muốn đáng thương có đáng thương, muốn ủy khuất có ủy khuất hướng về phía hứa gọi, " Ca ca" 

Tiêu Chiến nghe được âm thanh nghẹn ngào của tiểu bằng hữu nhà mình thì trong lòng liền trở nên căng thẳng, hắn cũng không quan tâm tới người ngoài, hắn không muốn duy trì hình tượng lãnh khốc của mình, nghĩ vậy hắn liền xoay người đi đến ôm bạn nhỏ trước mặt vào trong ngực " Làm sao vậy?" 

Vương Nhất Bác hít hít mũi, nhẹ nhàng lắc đầu, ở trước mặt của ca ca phải làm một đứa trẻ ngoan, phải hiểu chuyện 

"Bảo bảo sao lại khóc?"

"Nhớ anh"

Tiêu Chiến cười cười, đặt một nụ hôn lên đầu của đứa nhỏ, " Bây giờ mới trưa a, tiểu gia hỏa càng ngày càng dính người"

Lăng Phong: Tôi cũng nhớ vợ tôi mặc dù chúng tôi vừa mới xa nhau.

Lâm Linh có chút xấu hổ, giật giật tay áo của Lăng Phong, nhỏ giọng hỏi "Lúc đó em hung dữ như vậy sao?" 

Y không muốn thừa nhận rằng bắt đầu từ lúc đứa nhỏ rơi nước mắt thì tất cả dũng khí của y cũng bị mất, lúc đó y chỉ muốn ôm người vào trong ngực mà dỗ dành, đây là lần đầu tiên y đối với một Omega giống như mình có ý nghĩ muốn bảo vệ...

Ý nghĩ bảo vệ

Y cảm thấy chính mình quá mức ấu trĩ đi, y đã 22 tuổi cùng với một tiểu bằng hữu 18 tuổi.... Biết rõ cậu là người của lão đại nhưng cậu vừa quấn lấy Lăng Phong thì y không có cách nào khống chế tính tình của mình 

Có đôi lúc y cũng rất muốn biết, cuối cùng là do bản thân của Omega ham muốn chiếm giữ quá mạnh hay do ham muốn chiếm giữ của y quá mạnh

Lăng Phong vỗ vỗ tay của y, ôn nhu đụng đụng vào trán của y, ra hiệu y đừng sợ, chính anh sẽ ở lại với y

Lâm Linh hướng anh nở nụ cười rất khó thấy được, tiến đến bên tai anh nói nhỏ bên tai anh, khiến cho hai người đang nháo bên kia không hẹn mà đỏ mặt " Em ăn dấm là bởi vì em quá quan tâm anh, sợ mất anh, sợ anh không còn cần em nữa...... "

30/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro