Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi vẫn chưa chào hỏi em gái anh mà."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trở về ngay trong đêm. Kì thực em vẫn không quá quen với lối sinh hoạt ngày ngủ đêm bay như thế này, hai người bọn họ y như giặc trộm chạy về, Vương Nhất Bác còn chưa kịp chào hỏi vị muội muội đang kinh ngạc đến mức ngây người kia thì Tiêu Chiến đã nhanh chóng dang cánh ra ôm người trở về phòng.

"Anh làm gì vậy, tôi còn chưa giới thiệu mà."

"Em gái ta không phải người tốt."

Tiêu Chiến không chút lưu tình hạ một phán quyết cho muội muội của mình, rõ ràng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra nhưng khi hắn ôm người trong lòng vẫn thấy hơi sợ.

"Sao anh lại nói em mình như vậy được?"

"Con bé từ trước đến nay yêu đương cả mấy chục lần rồi, cứ thấy nam nhân trông đẹp mắt một tí là u mê, thậm chí trong lâu đài này còn nuôi tận bảy tám tiểu bạch kiểm."

Tiêu Chiến tựa như công khai chủ quyền, ôm người càng ngày càng chặt, "Điềm Điềm của ta quá xinh đẹp, ta không muốn cho người khác nhìn."

Vương Nhất Bác có chút cạn lời.

"Nam nữ gì anh đều muốn phòng bị, sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ?"

Không để em nói hết cánh môi liền bị người kia chặn lại. Tiêu Chiến thẳng tay cởi quần áo trên người Vương Nhất Bác, động tác nhanh gọn đến nỗi không cho người ta kịp thời phản ứng.

"Hẹp hòi, nhanh để ca ca yêu thương nào."

Vương Nhất Bác có chút khó hiểu, rõ ràng tên quỷ hút máu này mang dáng vẻ vô cùng ưu nhã, thế mà không hiểu sao bản chất lại háo sắc đến vậy.

Em đỏ mặt khẽ đánh vào người hắn một cái.

"Anh gấp cái gì, tôi cũng không nói là không đồng ý."

Tiêu Chiến bị mùi hương trên người Vương Nhất Bác hun đến mức thần trí mơ hồ nhưng câu nói này của em lại làm hắn thanh tỉnh đôi chút, bàn tay ý vị vuốt ve eo thịt mềm mại.

"Bảo bảo, chúng ta đổi tư thế đi được không?"

"Tùy... Tùy anh..."

Một câu này vừa dứt cũng không biết Tiêu Chiến định làm gì mà cứ đi ra đi vào, mỗi một lần như vậy còn mang về vài thứ. Vương Nhất Bác không dám nhìn đến mấy đồ vật đủ kiểu dáng Tiêu Chiến mang về liền dứt khoát ghé đầu vào giường nghịch cái chuông gió nhỏ treo trên đầu.

"Bảo bảo, xong rồi."

Hắn tràn đầy phấn khởi kéo Vương Nhất Bác dậy rồi nghiêng đầu nhìn lên đồ vật trên cửa hồi lâu, nhưng em nhìn mãi cũng không nhận ra thứ này dùng để làm gì.

Trên cửa treo rất nhiều mảnh vải đen, Vương Nhất Bác nhìn thật lâu mới hiểu được, trong nháy mắt mặt liền đỏ lựng hết cả lên, hàm răng trắng bóng cắn nhẹ lên bờ môi hồng hào.

"Đừng ở đây được không, bên ngoài sẽ nghe thấy mất..."

"Sẽ không đâu."

Tiêu Chiến vỗ về hôn hôn lên khóe miệng người nhỏ hơn, bàn tay của hắn đã lần xuống phía dưới ngoại bào xoa xoa lên khe mông yếu ớt.

"Tin ca ca đi, bảo bảo sẽ rất thích đó."

Vương Nhất Bác cắn răng suy nghĩ cả nửa ngày, đỏ tai đỏ thấu thấy rõ mới nhẹ nhàng gật gật cái đầu nhỏ.

Cả người Vương Nhất Bác bị treo lơ lửng cột trên cửa, sau lưng áp sát vào cửa gỗ, hai chân dài nhỏ xinh đẹp bị tách ra thật rộng, vị trí cổ chân và đầu gối bị sợi dây cố định lơ lửng giữa không trung tạo ra hình chữ M xinh đẹp, bởi vì tác dụng của trọng lực nên nơi tư mật thẳng tắp hướng về phía Tiêu Chiến, đôi tay cũng bị dây lưng màu đen buộc lại, nhìn thoáng qua khiến em trong thật giống một món đồ chơi ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc dù Tiêu Chiến trói quả thực không nhẹ nhưng cảm giác xấu hổ và sự lo lắng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vẫn làm cho em cảm thấy thật khẩn trương.

"Điềm Điềm, có thoải mái không?"

"Tôi không muốn nói chuyện..."

Em cảm thấy thẹn thùng đến cực điểm khi tầng áo choàng cuối cùng bị kéo lên, bên trong em vốn dĩ không mặc gì nên tấm áo ngoại bào chính là vật che chắn duy nhất, thế mà đến cả nó cũng bị kéo lên... vậy thì... em chính là đang hướng tấm thân trần trụi đến trước mặt Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhẹ nghiêng đầu đi, tựa như em xấu hổ vì trạng thái phóng túng của mình, lỗ tai đỏ chót như có thể nhỏ ra máu.

"Bảo bảo đừng ngại, rất đẹp mà."

Thân người trắng như tuyết bị sợi dây buộc thật chặt trói trên cửa, vị trí riêng tư nhất không chút phòng bị phơi bày ra, em trưng ra bộ dạng mặc người ức hiếp. Mặc dù hơi thở của em vẫn mang theo vài phần cấm dục nên cho dù em đang ở trong trạng thái bị vây trói phóng túng thì vẫn toát lên sự thuần khiết cao quý.

Nhưng chính bộ dạng này lại vô tình làm kích phát ham muốn chiếm giữ và làm nhục, khiến người ta muốn đem con người này ra vấy bẩn đến hỏng bét, thậm chí còn có ý nghĩ muốn biến em thành của riêng mình.

Ánh mắt kia của Tiêu Chiến làm cả người Vương Nhất Bác không được tự nhiên, cuối cùng em không nhịn được lên tiếng thúc giục.

"Anh có làm không vậy? Nhanh lên một chút."

Tiêu Chiến mê mẩn đưa tay phủ lên thân thể người bị trói, hài lòng nhìn em run lên một trận.

"Điềm Điềm đẹp quá, ca ca nhìn đến ngây người luôn."

Hắn thuần thục vuốt ve di chuyển, so với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến dường như còn am hiểu cơ thể này hơn cả em, một tay khác của hắn cũng không hề nhàn rỗi chạm đến cửa huyệt vì khẩn trương mà không ngừng tiết ra ái dịch.

"Bảo bảo đang lo lắng phải không? Cái miệng nhỏ phái dưới đã thèm đến nhỏ nước rồi này."

Vương Nhất Bác bị trói không thể nhúc nhích trở nên ngoan đến cực hạn, em không thể làm gì khác nên chỉ có thể mặc hắn đùa giỡn.

"Anh... làm thì làm đi... đừng nhìn như vậy..."

Người nhỏ hơn xấu hổ đến mức khóe mắt đỏ lên, em bin ánh nhìn thẳng thắn của hắn làm cho cả người đều mất tự nhiên, đầu tiên là nơi tư mật cứ thoải mái bại lộ dưới tầm mắt Tiêu Chiến khiến em thời thời khắc khắc đều có cảm giác bị thị gian.

"Được, ta không nói nữa, làm là được."

Thân thể Vương Nhất Bác quá mức mẫn cảm nên không cần khuếch trương phiền phức, hậu huyệt căng mịn chậm rãi bị tách ra, những nếp gấp xinh đẹp cũng bị ép đến gần như trong suốt, cỗ dâm thủy mãnh liệt cuộn trào nhỏ ra mấy giọt ở vị trí giao hợp tạo ra vài sợi tơ bạc trên mặt đất.

"A... chậm một chút... lớn quá..."

Tiêu Chiến thỏa mãn thở ra một hơi dài rồi lại tựa như trêu chọc vỗ lên mông thịt tuyết trắng.

"Bảo bảo, bên trong em thật chặt."

Loại tán thưởng này tất nhiên không thể làm cho người da mặt mỏng như Vương Nhất Bác cao hứng. Em không dám nhìn đến nơi giao hợp của mình và hắn, xấu hổ đến nỗi gần như sắp khóc đến nơi.

Người này rõ ràng đã xấu hổ đến cực điểm nhưng vẫn chỉ có thể lặng lẽ tiếp nhận sự khiêu khích cực lớn của Tiêu Chiến, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn khi dễ ngòi ta nên liền nắm lấy chiếc eo tinh tế mà luật động.

"Bảo bảo? Sao không nói chuyện? Có phải không thoải mái không?"

Hắn cảm nhận được rõ ràng ruột thịt mềm mại đang nịnh nọt nghênh hợp với cự vật bên trong, Tiêu Chiến biết người dưới thân chắc chắn có cảm giác nhưng vẫn làm bộ ta đây không biết gì, hắn bắt đầu tìm kiếm điểm mẫn cảm bên trong tiểu huyệt không ngừng nghỉ.

"Anh... chậm một chút... có tiếng..."

Thiếu niên đang xấu hổ bị người khác thao lộng, bởi vì động tác của hắn mà cánh cửa vang lên vài tiếng vang dội liền hoảng hốt. Nếu như có người nào đó đi ngang qua chắc chắn sẽ dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ lay động một cách dị thường này.

"Sao vậy? Ta thao phu quân của ta chứ có phải đi gặp người khác đâu."

Tiêu Chiến tựa như cố ý đối nghịch với da mặt mỏng của Vương nhất Bác, hắn gia tăng thêm lực đạo, động tác lớn đến mức làm cho cánh cửa kia chấn động không ngừng.

"Đừng... đừng như vậy... người khác sẽ biết..."

Người bị khi dễ vô cùng đáng thương lắc lắc đầu không cẩn thận liền nhìn thấy nơi giao hợp chặt chẽ bên dưới, huyệt động ngày thường chặt chẽ nay đột nhiên căng ra đến độ khó mà tin nổi làm em nhìn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng.

"Điềm Điềm sợ người khác biết em bị ca ca đè lên cửa thao sao?"

Hắn cố ý cọ xát qua nơi mẫn cảm nhất của em, Tiêu Chiến vuốt lên mông thịt trắng nõn, cảm nhận xúc cảm thật tuyệt trên tay và từng trận sảng khoái ập đến làm đầu óc hắn tê dại.

"Mông nhỏ của Điềm Điềm lớn lên thật tốt, vừa tròn vừa to, có muốn sinh con trai cho ca ca không nào?"

"A... anh nhẹ chút... hỏng mất..."

Vương Nhất Bác bị hạn chế hành động chỉ có thể tiếp nhận từng động tác của Tiêu Chiến, em bị làm đến mức nước mắt sinh lí chảy ra đầy mặt, bởi vì vừa xấu hổ vừa khẩn trương nên khoái cảm dưới thân khiến em thất thần quá đỗi.

"Điềm Điềm kêu thật lớn, nếu có người đi ngang qua chắc chắn sẽ nghe thấy em dựa trên cửa rên rỉ."

Hắn hung hăng xâm phạm trên cỗ thân thể xinh đẹp mẫn cảm nhưng ngoài miệng vẫn không quên khi dễ người ta, Vương Nhất Bác xấu hổ nhanh chóng tự cắn môi mình, thủy quang lưu chuyển trong đáy mắt thật khiến người ta phải đau lòng.

"Bảo bảo, em thật nhiều nước."

Nơi giao hợp phát ra tiếng nước dinh dính tựa như đang không ngừng nhắc nhở Vương Nhất Bác thân thể em có bao nhiêu dâm đãng, em khó nhịn nghiêng đầu tránh thoát lại bị hắn ôn nhu xoay lại.

"Bảo bảo tự nhìn bên dưới mình đi, nhìn ca ca thao cái mông nhỏ của em như thế nào."

Thiếu niên không thể phản kháng hai lỗ tai đỏ bừng, em buông thõng hai mắt nhìn thân mình run rẩy bị Tiêu Chiến từng trận ngoan lệ đâm vào rút ra, cơ thể em tựa như một đào kĩ phóng đãng va vãn lấy cự vật trong cơ thể.

Chiếc em mềm mại của em bị Tiêu Chiến liên tục thay đổi phương thức đùa bỡn cũng không cảm thấy quá nặng nề, phần thịt đùi bị đụng chạm đỏ lên một mảng, em không chịu được từng dòng khoái cảm dưới thân như muốn bùng nổ liền lắc đầu khóc thành tiếng.

"Anh đừng khi dễ tôi... a... sắp bị ca ca thao hỏng rồi..."

Hậu huyệt mềm mại như bị ngâm nước đặc biệt chặt chẽ, Tiêu Chiến cắn một cái lên phần cổ người nhỏ hơn, huyết dịch đặc biệt thơm ngon khiến tâm trí hắn khao khát mê mẩn.

"Chậm một chút... đừng như vậy... bên ngoài sẽ nghe được..."

Người nhỏ hơn vừa bị hút máu vừa bị thao làm hung ác đến thất thần, tròng mắt ngập nước cầu xin tha thứ.

"Để ca ca tùy ý thao em được không... a... đừng để bọn họ nghe mà..."

Tiêu Chiến bị dáng vẻ đáng yêu của người nhỏ hơn khi vừa bị khi dễ vừa cầu xin tha thứ làm cho bật cười ra tiếng, hắn nặng nề thúc lên một cái, cánh cửa phái sau liền lộp cộp một tiếng.

"A! Nhẹ một chút... sẽ hỏng mất... a..."

"Ta đã phân phó họ đi từ trước rồi, không ngại."

Vương Nhất Bác lúc này mới yên tâm một chút, nhưng trái tim còn chưa kịp đặt xuống đã bị khoái cảm bởi Tiêu Chiến đột nhiên gia tăng lực đạo cuộn trào mãnh liệt làm cho khóc thét lên thành tiếng, em cảm thấy mình dường như thật sự sẽ bị Tiêu Chiến thao đến chết đi mất.

Người bình thường càng ôn nhu thì lên giường sẽ càng hóa thú.

"Điềm Điềm, gọi lão công."

"A... lão công... dừng lại một chút được không... sẽ chết mất..."

Thiếu niên bị Tiêu Chiến làm đến thất điên bát đảo chỉ có thể lắc đầu xin tha thứ, từ góc độ này khiến hắn đâm vào cực kì sâu, Vương Nhất Bác cảm thấy bên trong em dường như bị hắn lấp đầy cả rồi.

"Sao lại ngoan vậy nhỉ?"

Tiêu Chiến ngoài miệng thì ôn nhu nhưng động tác lại ngày một hung ác, nhiệt độ trong thân thể Vương Nhất Bác ngày một tăng cao, thân thể cũng gần như co rút run rẩy, hắn biết người nhỏ hơn sắp đạt cao trào nên động tác liền dùng càng nhiều kĩ xảo trêu chọc lên điểm mẫn cảm.

"Dáng vẻ Điềm Điềm bị trói thao trên cửa thật dễ nhìn."

Lời nói của hắn tựa như một nút công tắc, người nhỏ hơn bỗng giật mình một cái, khoái cảm dưới thân trong nháy mắt liền xông ra, toàn thân dưới tác dụng của ngoại lực cũng tiết ra tinh dịch trắng đục.

Hậu huyệt co rút xoắn lấy phân thân Tiêu Chiến, hắn thoải mái ngâm nga một tiếng rồi châm rãi lui ra ngoài quan sát Vương Nhất Bác sau khi lên cao triều, em thất thần bị trói trên cửa, thỉnh thoảng lại co rút mấy cái, xinh đẹp tựa như một thiên sứ trong bức tranh sơn dầu bị vấy bẩn.

Hắn thương tiếc vỗ lên mông thịt run run, hôn lên khóe miệng người trên cửa.

"Bảo bảo, thoải mái không?"

Người kia bị thao lộng đến thất điên bát đảo mờ mịt nhìn hắn, trong mắt em ngậm đầy những nước, nhu nhu thuận thuận nhẹ nhàng gật đầu.

Tiêu Chiến một lần nữa đâm thẳng vào hậu huyệt sau cao triều đặc biệt mềm mại, người nhỏ hơn vô cùng đáng thương trợn tròn hai mắt, một bộ dáng vẻ bị người khi dễ đến khóc nấc lên.

"Điềm Điềm thoải mái rồi nhưng ca ca còn chưa bắn nha."

Tiêu Chiến tựa như ác ma nói nhỏ bên tai Vương Nhất Bác, hắn ôm lấy thân thể sau khi phóng thích mềm nhũn không xương của em tiếp tục luật động.

Cánh cửa cũng bị động đến mức sắp gãy thành từng mảnh rồi.



Suzie

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Toát hết cả mồ hôi các cô ạ :)))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro