00(fall)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đó Tiêu Chiến vẫn về nhà, cả hai vẫn cùng nằm trên một chiếc giường. Và Vương Nhất Bác thật sự đã hiểu được cả giác bị bóp nghẹn nơi lồng ngực, nó không đơn thuần như những cơn đau thắt nơi tim mà ngày bé cậu vẫn phải chịu. Mà là một cơn đau hoàn toàn khác, không đau theo đúng nghĩa đen nhưng lại đau vô cùng.

Không khí xung quanh cứ từ từ cô đặc, chẳng rõ qua bao lâu, đến khi khứu giác cảm thấy chúng đặc sếnh, ộc vào khoang mũi, xộc cả trong khoang miệng, đâm xuống đến buồng phổi rồi như một đám dây leo quái thai không ngừng len lỏi, thắt cuốn bóp siết lấy từng nhịp thở yếu ớt, mơn trớn đến nơi đầu tim yếu ớt sau khi đã chạy cả một quãng ái tình uể oải.

"Chiến, anh ngủ rồi?"

Chớp mắt hai cái như muốn dung nạp lấy bóng tối xung quanh, phải, họ thậm chí không hề quay lưng vào nhau trên một chiếc giường. Tiêu Chiến không lên tiếng, có thể là đã ngủ và phần nhiều có lẽ lại là không muốn tiếp lời cậu. Vương Nhất Bác khẽ cười, khoé môi cong cong chẳng rõ tư vị gì cứ chằm chằm hướng đến khuôn mặt lờ mờ trong bóng tối kia.

Lại đánh mắt nhìn qua ô cửa ổ sau lưng người kia, trời đêm trơ trọi màn mây, không sao cũng không trăng, trống hoác như trái tim cậu lúc này. Vương Nhất Bác chợt hiểu, bản thân mình đã suy sụp đến mức không thể đứng vững nữa rồi.

Thế nhưng, cậu lại ngoảnh về vị trí cũ, nơi bóng tối vẫn đang ngậm nuốt lấy khuôn mặt nhắm nghiền của Tiêu Chiến.

Cậu biết anh biết, biết tất cả. Và chính vì đã biết tất cả lên bọn họ lại không tài nào dừng lại được. Tiêu Chiến hình như nghĩ, tất cả không thể cùng sụp đổ.

Chúng ta đã ở bên nhau hơn sáu năm...

Nhưng Nhất Bác lại thấy, bọn họ rồi cũng sẽ sụp đổ, giống như một ngôi nhà được xếp thành từ những thẻ bài. Bất kỳ ai cũng sẽ thấy ấy chứ, rằng chúng sẽ sụp đổ, bao gồm cả Tiêu Chiến.

Bất quá, Tiêu Chiến lại là một kẻ quá đỗi dịu dàng. Dịu dàng cả trong những trận cãi vã của cả hai, chưa một chiếc ly hay bình hoa nào bị đập vỡ, chưa có lời lẽ nào vượt qua những âm vực cao, cũng chưa có từ ngữ nào xúc phạm đến bản thân cậu.

Chỉ có mệt mỏi cùng đau đớn đến tuột cùng.

Chính là vì, quá dịu dàng khiến người tham luyến, càng hãm sâu càng nếm gai nhọn vùi kín, không đâm toạc thình lình mà là từ từ găm xuống, đào khoét.

"Chiến à..."

"Anh ơi."

Nhất Bác gọi, tiếng ngân nga như những ngày nào cậu vẫn gọi anh. Đôi mắt rời khỏi phương nghiêng mà rời lên trần nhà đặc quánh màu đen. Hai tay ngay ngắn xếp lên bụng, đầu ngón tay này gõ trên mu bàn tay kia nhịp nhịp như đang gõ ra một âm thanh bình thản nào đó.

"Chúng ta bên nhau sáu năm, bảy tháng lẻ mười hai ngày, hai mươi hai giờ.."

Hơi thở người bên cạnh tự như ngưng đọng trong một tích tắc, khoé môi cậu lại cong lên.

"Nhưng anh ơi..."

"...mình yêu mà."

Âm điệu tựa như đứa trẻ đang thắc mắc với người lớn một điều lạ lẫm.

Mình yêu mà, yêu thì một, hai, ba hay sáu năm, mười năm đâu có nghĩa lý gì.

Giống như ngôi nhà được xếp bằng thẻ bài, thời gian trôi đi bao nhiêu rồi nó cũng sẽ sụp đổ, một lần rồi lại một lần.

----


*Khi ở đây chẳng thấy được tương lai

Sẽ chẳng thể thấy được khoảng thời gian tiếp theo sẽ như thế nào

Tất cả những gì em làm trước mắt anh, mọi thứ giờ chỉ còn là một màu đen

Nói như em hiểu chúng ấy

Nhưng cuối cùng chúng ta cũng chẳng thể làm được gì

Nên vì thế có phải anh vẫn luôn hi vọng

Mặc dù tất cả chấm dứt nhưng anh sẽ ổn nếu có em bên cạnh

Anh đã biết tất cả

Nên anh không muốn chúng ta dừng lại

Không thể nào tất cả đều sụp đổ

Thời gian cứ trôi đi

Nhưng không thể nào, nó sẽ lại sụp đổ một lần nữa

Giống như một ngôi nhà làm bằng những thẻ bài và chúng ta ở trong đó...


----




*House of cards (BTS)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro