Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh thần mười bảy tuổi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến viết thư về nói rằng mình không trở lại được. Trước đó cũng vậy, y mười lăm, mười sáu tuổi ca ca cũng không về.

Thiếu niên trải qua nhiều sự việc cũng không còn giống như đứa nhỏ mười tuổi năm đó ngây ngốc ngồi trước cổng lớn chờ đợi ca ca nhà bên cạnh. Bởi vì y đã biết trước, hậu quả của nói dối, chính là ca ca đã thật sự nổi giận rồi.

Chờ đợi một người mà trong lòng cũng không nhớ đến mình, cỡ nào đáng thương. Y cảm thấy mình sắp không đợi được nữa rồi. Bốn năm, năm năm, bảy năm, chỉ còn một năm nữa, nhưng sao y thấy mình giống như đang chờ đợi một người sẽ không bao giờ quay lại với mình như vậy?

Vương Nhất Bác nói với Vương phụ mẫu đừng tổ chức sinh thần cho mình nữa, chỉ muốn đi đến Yên Giao thành tìm Vũ công tử học hỏi cùng tìm hiểu những thứ mới lạ.

Vương lão gia mơ hồ nhận ra giữa y và Tiêu Chiến có khúc mắc, hai đứa nhỏ này lúc nào cũng quấn lấy nhau không rời, Vương Nhất Bác năm nào cũng nói chờ ca ca quay lại thành thân, nhưng năm nay sao lại đòi đi tìm một người chỉ mới quen biết không lâu? Hơn nữa, đứa nhỏ nhà mình một năm gần đây không còn thường xuyên nhắc tới Tiêu Chiến nữa, mỗi lần Vương phu nhân nhắc đến đều ậm ừ cho qua, cũng không cảm thấy có tinh thần hào hứng gì.

Biết con trai có tâm sự, Vương lão gia cũng không cứng rắn như năm trước nữa, lại sợ con trai lần nữa bỏ trốn bất chấp nguy hiểm đi một mình, ông đành cho người chuẩn bị một chút đồ để y mang theo bên người lúc gấp gáp cần dùng, dặn dò đến nơi phải viết thư báo bình an cho ông. Đứa nhỏ này là miếng thịt trên đầu quả tim của ông, ra ngoài chịu khổ như vậy, làm thế nào cũng không khiến ông yên tâm.

.

"Cho nên, Vương tiểu công tử trước ngày sinh thần đến tìm ta, là có ý tứ gì đây?"

Vũ công tử vẫn nho nhã trong tà áo trắng phiêu phiêu quen thuộc của mình, chiếc quạt giấy vẫn ung dung phe phẩy không khác gì một năm trước, nụ cười treo bên khóe môi lại là kiểu thư sinh ôn hòa đến vô hại.

Nhưng Vương Nhất Bác lúc nguy hiểm nhất từng thấy qua người này giết khỉ chết gà như thế nào, tuyệt đối sẽ không tin tưởng đây chỉ là một thư sinh yếu ớt vô hại. Mỗi một chiêu xuất ra đều đem kẻ địch đi đến chỗ bỏ mạng, lại còn có thể dẫn dụ kẻ địch tự mình sa lưới, đến chết đi cũng không biết nguyên do.

À, mấy trò vô lại thì ngược lại có một chút đi?

Vũ công tử này nhìn vào là một quân tử chính xác không sai, nhưng đó là cái mà hắn phô bày ra cho người nhìn thấy. Người này kỳ thực rất quái, nước trà chỉ uống nước thứ hai, không biết thổi sáo nhưng bên người luôn có một cây, sau này Vương Nhất Bác mới biết trong ruột cây sáo tàn tạ đó cất chứa hàng chục loại kịch độc, hàng trăm loại kim châm mảnh nhỏ. Hắn rất thích sưu tầm quạt giấy, sưu tập đến hết tiền phải đi ăn xin.

Không thể không lau mắt mà nhìn, y thừa nhận, kẻ này giả làm ăn xin còn nhiều tiền hơn người trong nghề lâu năm. Cái bát mẻ cùng y phục rách rưới mặc vào liền hóa trang được ngay, lừa không biêt bao nhiêu người.

Vương Nhất Bác bĩu môi không phục, đưa tay gom một nắm đậu phộng trong dĩa được mang lên trên bàn, tất cả đều bỏ hết vào miệng nhai rộp rộp mấy cái, hoàn toàn không có một chút bộ dáng của tiểu công tử nhã nhặn điềm đạm. Sau đó, y đem hai bàn tay bị dính đầy muối và vỏ đậu phộng đều lau sạch vào khăn tay trắng tinh, cuối cùng mới chìa ra, chớp chớp mắt hai cái tỏ vẻ vô tội.

"Đến trả khăn cho Vũ công tử."

Vũ công tử thu vào tầm mắt một loạt hành động ấu trĩ của y, cũng không có chút nào tức giận, chỉ bất đắc dĩ nhận lại khăn tay, không chê mà bỏ luôn vào ngực. Đứa nhỏ này không gặp một năm, hiện tại cũng không biết học xấu từ ai.

"Thật không nhìn ra thành ý của ngươi, đứa nhỏ này."

"Mặc Khanh, ta muốn chơi rối."

Vũ công tử mỉm cười, gấp quạt giấy gõ nhẹ hai cái lên hai bên má phồng phồng của Vương Nhất Bác, cảm thấy rất có nhã hứng liền đưa tay sang nhéo nhéo mấy cái nữa mới buông ra, khiến Vương tiểu thiếu gia lại theo bản năng muốn há miệng cắn một cái.

Tiêu Chiến trước đây nhìn thấy loại hành động hung hăng cắn người này của mèo con, nhất định sẽ không tránh né mà chỉ để yên cho y cắn, thỉnh thoảng lại cầm lấy mấy khối bánh ngọt do gia nhân mang đến nhét vào cái miệng nhỏ không ngoan ngoãn để y đỡ chán.

Có điều, Vũ công tử cũng không phải ca ca tên Tiêu Chiến của y, càng không dùng hành động dung túng đối với đứa nhỏ nghịch ngợm này. Hắn vừa thấy y nhếch miệng liền nhìn thấu ý đồ, thủ pháp nhanh gọn trở tay, khống chế hai bên má mềm mềm, còn thuận tay bóp niết mấy cái, khiến gương mặt nhỏ thoáng chốc biến dạng, trở thành một con mèo nhỏ bị người khống chế móng vuốt.

Vương Nhất Bác lần đầu tiên bị người chế trụ, cảm thấy chơi vui liền không chịu đầu hàng, đưa tay đến muốn tóm lấy người hắn đánh trả. Thế nhưng móng vuốt còn chưa chạm đến áo ngoài của người ta, đã bị Vũ công tử linh hoạt gấp quạt giấy khẽ mấy cái vào mu bàn tay. Hắn hạ lực rất nhẹ, chỉ là do da Vương Nhất Bác so với người khác trắng hơn một chút, một quạt chạm vào liền đỏ lên một mảng, bàn tay vì giật mình mà nhanh chóng rụt lại.

Ánh mắt không vui kết hợp với hai má phồng lên giận dỗi còn rất có ý tứ, chỉ là hình như lần đầu tiên có người đối nghịch với y, Vương Nhất Bác chỉ hung hăng mím môi một chút, lại không tự nhiên quay mặt đi nơi khác, né tránh ánh mắt của Vũ công tử.

Vũ công tử năm nay đã hai mươi bảy, so với Tiêu Chiến còn lớn tuổi hơn, miễn cưỡng cũng có thể xem là tiểu trưởng bối của Vương Nhất Bác.

Nhưng y nhìn bộ dáng của hắn lại có cảm giác rất giống bằng hữu, dung mạo lại không mang vẻ cứng rắn gì của nam nhân sắp ba mươi, liền không kêu ca ca mà chỉ kêu tên, thật sự xem người ta là bằng hữu thân thiết của mình.

Vũ công tử cũng không bắt bẽ, hắn ngược lại rất có hứng thú với tiểu bằng hữu này. Hắn đi qua khắp nơi, biết đến nhiều người, nhiều điều, cũng biết rất nhiều loại người, dã tâm lớn có, ngu ngốc đần độn có, không biết suy nghĩ nhưng vẫn muốn tỏ ra nguy hiểm vẫn có. Nhưng chưa bao giờ gặp một thiếu niên ngây ngô lại hay suy nghĩ rất nhiều như thế này. Tâm địa thuần lương không một chút tạp niệm, đối với người vô tình cứu mình một lần cũng không quản tốt xấu đã tin tưởng người ta.

Nếu trả khăn chỉ là cái cớ, hắn muốn bắt người thì sao?

Ôi, Tiêu tướng quân trong nhà y cũng không dễ đối phó gì.

Xem tình hình trước đã.

"Ngày mai đưa ngươi đi xem."

"Vì sao hôm nay không thể đi?"

"Vội vàng cái gì? Không phải ngươi muốn ăn thử Phật Nhảy Tường sao? Đi, trước tiên đưa ngươi đi ăn."

Đôi môi đang mất hứng dẩu lên của Vương Nhất Bác đột nhiên lại cong cong làm rõ hai má phúng phính, món ăn này y đã nghe qua lâu lắm rồi, nhưng lần trước... lần trước bị Tiêu Chiến đột nhiên xuất hiện bắt về còn chưa nhìn được hình hài nó ra làm sao.

"Vì sao lại gọi như thế? Do người làm trông giống Phật đang nhảy qua tường sao??"

"Thực ra món này tên Phúc Thọ Toàn. Đi, vừa đi vừa kể cho ngươi nghe..."

Thanh toán tiền trà xong, Vũ công tử lại gọi hai phần đậu phộng rang muối mang đi, bỏ vào cái tay nải không có cũng không sao của Vương Nhất Bác rồi mới mang y rời đi.

Hai thân ảnh màu trắng một lớn một nhỏ song song cùng nhau đi ra khỏi trà quán.

Nam nhân cao lớn, mi mục nho nhã mỉm cười ôn nhuận, cầm một cây quạt giấy trên tay, bên hông treo ngọc bội màu xanh ngọc càng tăng thêm phần thanh thoát cho khí chất tựa thiên tiên.

Đi cạnh hắn là một thiếu niên dung mạo tươi sáng, ngũ quan tinh xảo, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời tỏa ra vẻ dương quan sáng lạn, giọng nói êm ái khiến người người đều muốn bắt chuyện với y. Thiếu niên vui vẻ kéo tay nam nhân rời khỏi trà quán, tiếng nói cười vang vọng đến tai nam nhân đang sững người ngồi trong một góc khuất của trà quán, trong lòng đều là chua xót không nói nên lời.

"Mặc Khanh, dây rối phải làm như thế nào?"

"Ta cũng chưa thấy qua, chỉ thấy người ta nắm dây điều khiển."

"Vì sao xem rối sẽ gặp ác mộng?"

"Nhìn xa tuy đẹp mắt, nhưng nhìn gần lại tự nhiên sinh ra sợ hãi, chuyên để dọa mấy đứa nhỏ như ngươi."

"Ta mới không phải đứa nhỏ!!"

"Vậy buổi tối đừng chạy theo ta."

"Ngươi lại bắt nạt ta..."

.

"Tiêu tướng quân, làm sao vậy?"

Không sai, nam nhân ngồi trong góc khuất chính là Tiêu Chiến đã hai năm không về nhà.

Bên cạnh y là một nữ nhân dung mạo như hoa, khí chất thanh thuần cùng cử chỉ nhã nhặn, đây quả thực chính là một tiểu thư con nhà khuê các, động thái đều khiến các cô nương trong thành phải ngưỡng mộ mà nhìn.

Huống hồ, đối diện nàng còn là một nam nhân khí chất vô cùng lẫm liệt.

Nhưng nữ nhân nhanh chóng nhận ra, có vẻ Tiêu Chiến đang nhìn theo một sự việc gì đó đang diễn ra bên ngoài cửa trà quán, sắc mặt theo đó cũng từ đang lãnh đạm trực tiếp biến thành mất hứng, hoặc đúng hơn là nói y có chút tức giận mơ hồ trong đôi mắt đỏ ngầu kia.

.

Ngày đó, sau khi Vương Nhất Bác nói muốn xuống bếp ăn cánh gà, Tiêu Chiến liền ngồi tại soái trướng vuốt ve áo choàng vương lại mùi hương hoa lan nhè nhẹ, nghĩ rằng y đã hết giận rồi, còn nghĩ lát nữa đứa nhỏ kia quay lại sẽ dỗ dành y như thế nào. Có lẽ sẽ không dễ dàng gì, bởi trước đây Vương Nhất Bác chưa bao giờ giận dỗi cái gì, cũng không hay tỏ ra bất mãn.

Nhưng ngồi chờ thật lâu, Vương Nhất Bác cũng không quay lại.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ rằng đứa nhỏ này cho dù có bao nhiêu tuổi, vẫn là một tiểu đông tây thích chạy nhảy, không thể nào đứng yên một chỗ.

Cho đến khi Hoài An báo lại rằng Vương Nhất Bác chỉ đến đây lấy cánh gà rồi rời đi ngay, y mới biết được người vừa mang về bên cạnh lại rời đi, hơn nữa còn trốn đi ngay trong quân doanh của y. Vương Nhất Bác thế mà lại không cân nhắc lợi hại, rời đi ngay trong đêm, còn không cho y có cơ hội nói một câu nào, đừng nói để đích thân y đưa về nhà.

Tiêu Chiến cho người tìm kiếm trong quân doanh, mọi người tất bật cả buổi tối, nơi nào cũng tìm đến sợ quân doanh rộng Vương Nhất Bác sẽ đi lạc. Nhưng sau mấy canh giờ truy tìm tung tích, rốt cuộc chỉ tìm ra một túi cánh gà nướng treo trên gốc cây lớn gần soái trướng, bên cạnh còn có một bức thư, nét chữ viết rất gấp.

'Ca ca, xin lỗi. Đừng tìm ta.'

Tiêu Chiến trầm mặc, cả người bao phủ một luồng khí lạnh suốt mấy ngày, không nói với ai một chữ nào, cũng không ai dám mở miệng nói chuyện với y. Nét chữ này của ai đương nhiên y là người rõ nhất, mỗi năm một tiến bộ, chữ của Vương Nhất Bác rèn luyện ra y đều thấy được, cũng ghi nhớ từng bét chữ thay đổi trong lòng.

Vậy mà hôm nay, những nét chữ nhu thuận này lại giống như gai nhọn đâm vào lòng y, tuyệt tình cắt đứt mọi lời giải thích tâm tình trong lòng y, khiến đại tướng quân nam chinh bắc chiến cũng không kịp trở tay.

Mấy tháng sau đó, tất cả mọi người đều không biết vì sao mà Tiêu tướng quân lại dứt khoát hoàn trả tất cả lương thực, ngân lượng mà Dư viên ngoại đã chu cấp. Bọn họ đều biết tướng quân là người lý trí suy nghĩ cho đại cuộc, nhưng vì sao lại bất ngờ cắt giảm lượng thức ăn để trả lại lương thực trời cho như vậy.

Tất cả mọi người đều không biết, nhưng Tiêu Chiến lại biết, không chỉ vậy mà còn biết vô cùng rõ ràng. Qua Hoài Thanh tình cờ nhắc về Vương Nhất Bác, y biết được ngày đầu tiên đứa nhỏ kia tới đây đã nhìn thấy cảnh tượng gì gây hiểu lầm, lại vội vàng rời đi làm rơi con thỏ gỗ mà y làm cho.

Sau khi Vương Nhất Bác tới đây, lại diễn ra một loạt sự việc diễn ra trước mắt mà y thậm chí không hề hay biết gì. Những lời bàn tán vô căn cứ giữa y và Dư Hoa rơi vào tai Vương Nhất Bác, không những vậy mà còn rất nhiều phiên bản khác nhau, chỉ có càng ngày càng nâng cao mức độ tình cảm. Tiêu Chiến thật sự nghĩ không ra, bản thân y từ khi nào đã nhìn Dư Hoa bằng loại ánh mắt thâm tình mà người khác nói?

Trước khi bữa cơm ngày hôm đó diễn ra, Vương Nhất Bác thế nhưng lại tận mắt nhìn thấy Dư Hoa cầm dao chặt nát con thỏ gỗ vẫn luôn mang bên người vô ý làm rơi. Nữ nhân ngoài mặt dịu dàng kia vậy mà tâm địa lại quá cay nghiệt, vừa đem con thỏ phế đi vừa nguyền rủa cả chủ nhân của nó. Tiêu Chiến mới nghe qua còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng tướng sĩ của y lại khẳng định Dư tiểu thư quả thực có xuống bếp mượn một con dao, khi trả lại vòn dính chút vụn gỗ.

Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, điều Tiêu Chiến không ngờ tới chính là bức thư mà ngay cả y cũng không phát hiện, thế nhưng lại rơi vào tầm mắt Vương Nhất Bác trước. Càng không ngờ tới, đứa nhỏ kia thế nhưng lại đọc qua rồi không lặng lẽ hủy đi, mà còn giúp y kẹo vào trang sách đang đọc dở trên bàn, cố tình khiến y không muốn thấy cũng không xong. Tiêu Chiến mơ hồ hiểu ra, nguyên nhân Vương Nhất Bác lạnh nhạt với y và sự cố chấp bỏ trốn khỏi quân doanh truốc mắt y những hai lần, hình như đều có liên quan đến Dư Hoa.

Sự việc khiến Tiêu Chiến nổi cơn thịnh nộ nhất chính là lúc nhìn thấy Dư Hoa kia lại dám dùng kéo cắt nát đi mấy nụ hoa lan nhỏ mà mất không biết bao lâu y mới nuôi dưỡng được. Chứng cứ bày ra trước mắt, nàng ta lại không chịu hối lỗi mà còn vô cùng không biết điều chất vấn y.

"Một thiếu niên cái gì cũng không biết kia, ta có gì không bằng y?"

Tiêu Chiến không có ý định muốn đôi co với nàng ta. Đối với y, Vương Nhất Bác cho dù là lúc nhỏ hay khi lớn lên, vẫn là một góc riêng tư mà y không muốn chia sẻ với bất kỳ ai, cũng không muốn ai chạm đến. Dư Hoa càng không đủ tư cách so sánh với Vương Nhất Bác, vô luận là tính cách hay khí chất.

Y đoán, lần Dư Hoa bị ngã trước cổng quân doanh được mình đỡ, Vương Nhất Bác thực sự đã nhìn thấy.

Tiêu Chiến thừa nhận, những ngày đầu gặp Dư Hoa, liền khiến y có những cảm xúc mới mẻ, đại khái là lần đầu có người lạ chủ động chuyện trò cùng y. Bởi vì trong tiềm thức của y, chỉ duy nhất có một hình ảnh thân thiết không rời chính là đứa nhỏ nhà bên cạnh. Dư Hoa biết nhìn mặt người đoán ý, cũng có vài phần nhu thuận khiến nam nhân yêu thích. Nhưng suy cho cùng, cái bóng của Vương Nhất Bác trong lòng y quá lớn, cuối cùng vẫn chỉ xem Dư Hoa là bằng hữu ra tay tương trợ lúc khó khăn. Không ngờ nàng ta thế nhưng lại có tư tâm, không những vậy còn ý đồ đánh chủ ý lên người tâm can của y, Tiêu Chiến phiền toái liền không cần khách khí nữa.

"Mời Dư tiểu thư mang theo tất cả đồ đạc, đi khỏi Ưng Doanh. Từ nay Ưng Doanh quân không cần chu cấp nữa"

Lương thực của Ưng Doanh sau đó được một viên quan khác trong triều đình trợ cấp, gọi là Liễu đại nhân. Dưới gối ông có hai nhi nữ, một cường thế một nhu thuận, Liễu Thanh là tỷ tỷ, tính khí so với muội muội nhiều hơn một phần thanh nhã, ít đi một chút uy hùng. Bởi vì Liễu nhị tiểu thư muốn đi tòng quân, nên mỗi tháng Liễu Thanh sẽ đến thăm hỏi muội muội, cũng kiểm tra xem lương thực đến quân doanh có đủ hay không.

Liễu Thanh khác với Dư Hoa, nàng đối với Tiêu Chiến đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ khí phách của y, tuyệt đối không phải loại yêu thích kia, bởi nàng vốn đã có người trong lòng.

.

Cho đến hôm nay Tiêu Chiến muốn rời quân doanh, nói muốn mua một ít gỗ về khắc, Liễu Thanh tiện đường liền cùng y đi qua thành chỉ nơi mua gỗ tốt, ngồi nghỉ chân ở trà quán một chút. Không nghĩ tới Tiêu Chiến đang uống trà đột nhiên lại im lặng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra phía cửa, cũng không biết là bị cái gì chọc không vui. Nhiều người ra vào như vậy, nàng cũng không biết là người nào chọc đến y.

"Không có gì."

Tiêu Chiến nắm chặt chén trà trong tay, suýt chút dùng lực bóp nát. Bởi vì ngồi xoay mặt ra cửa chính, nên hình ảnh vừa rồi đều lọt vào tầm mắt y không sót một cảnh nào. Mặc Khanh ở Yên Giao thành có thể có nhiều, nhưng Vương Nhất Bác thì làm sao lại trùng hợp có một người giống hệt như vậy?

Nắm tay lôi lôi kéo kéo, cảnh tượng này quả thực chướng mắt không thôi. Tâm tình nhớ nhung muốn quay lại thăm đứa nhỏ kia nhất thời bị dập tắt lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww