106. Lộ Ngôn Chi, Lâm Kỳ Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Sau khi đáp xuống mặt đất, Lộ Ngôn Chi mang Lâm Kỳ Vũ đi ăn cơm. Dùng bữa xong, trời đã tối sầm, Lộ Ngôn Chi bảo cậu mang khẩu trang để tản bộ trong công viên gần nhà. Dù trời tối nhưng trong công viên có khá nhiều người qua lại, cũng may là đèn trong công viên không quá sáng, lại đeo khẩu trang, thế nên không sợ nhiều người nhận ra, có điều hai người đàn ông nắm tay nhau chắc sẽ bị người ta tò mò nhìn chằm chằm thôi.

"Em sắp phải học diễn xuất rồi nên thời gian chúng ta gặp nhau sẽ giảm đi rất nhiều." Tiêu Chiến giúp Lâm Kỳ Vũ tranh thủ một nhân vật trong bộ phim. Lần đầu tiên Lâm Kỳ Vũ tham gia diễn xuất, nên rất coi trọng, và cũng vì không phải là nhân vật mấu chốt, nên Lâm Kỳ Vũ có nhiều thời gian để học hỏi, sẽ tỉ lệ nghịch với thời gian hai người ở bên nhau.

"Bận trong một thoáng thôi." Đương nhiên Lâm Kỳ Vũ rất hưng phấn, và rất mong chờ.

"Đến lúc đó anh sẽ đi thăm em." Lộ Ngôn Chi nói, trong giọng nói không cho phản bác.

Lâm Kỳ Vũ cười nói: "Không cần phải vậy chứ? Em cũng chẳng ở lâu, nhiều nhất là nửa tháng thôi."

"Lần đầu tiên em đóng phim nên sẽ bối rối lắm. Hơn nữa không gặp em trong một thời gian dài anh sẽ không chịu nổi." Lộ Ngôn Chi nghiêm túc nói, không biết là đang tự cảm thán hay là đang tán tỉnh đây.

"Vậy anh đừng làm khoa trương quá, tự mình tới thôi." Lâm Kỳ Vũ sợ Lộ Ngôn Chi nói đùa thành thật.

"Anh biết mà, sẽ không làm em mất mặt đâu." Nói đùa thì nói đùa, Lộ Ngôn Chi biết thăm ban bình thường sẽ như thế nào, cũng không nghĩ để Lâm Kỳ Vũ trở thành đề tài soi mói trong đoàn phim.

Lâm Kỳ Vũ nhéo nhéo ngón tay Lộ Ngôn Chi, dùng bữa xong đi tản bộ thật là an bình. Khi ở nhà dưỡng lão thời niên thiếu, mỗi ngày ăn xong cơm chiều, thì cậu và Lộ Ngôn Chi đều sẽ đạp xe đạp một lát, với bọn họ lúc ấy, tản bộ thật là nhàm chán, mà bây giờ thì tản bộ tựa hồ như là tận hưởng —— quả nhiên trưởng thành thật tốt quá đi, muốn lãng mạn thì có lãng mạn, không còn ngây ngô lúc nào cũng muốn chơi đùa như lúc nhỏ nữa.

"Tiểu Vũ à, chờ em quay phim xong thì bọn mình về cùng một nhà đi." Lộ Ngôn Chi dừng một chút, bổ sung nói, "Nhà tân hôn."

Lâm Kỳ Vũ nháy mắt nhìn hắn: "Có sớm quá hay không?"

"Không sớm đâu." Lộ Ngôn Chi phân tích nói, "Chọn nhà sẽ mất một khoảng thời gian, rồi còn sửa chữa, mua vật dụng gia đình nữa, nhanh nhất cũng phải hơn nửa năm mới vào ở được."

Lâm Kỳ Vũ suy xét một chút: "Được thôi, anh có yêu cầu gì không?"

Lộ Ngôn Chi quyết đoán nói: "Không có, cho em toàn quyền quyết định."

Lâm Kỳ Vũ cong khóe miệng: "Em cũng chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần không quá xa studio là được." Nửa giờ đồng hồ chạy xe là đủ rồi.

Lộ Ngôn Chi gật đầu, yêu cầu này không có gì quá đáng, đến lúc đó bảo trợ lý tìm nhà thích hợp, rồi đưa Lâm Kỳ Vũ tới xem. Giá cả cũng không thành vấn đề, chỉ cần Lâm Kỳ Vũ thích là được. Nhà ở ấy à, đủ để hắn giấu Tiểu Vũ là được.

Tản bộ xong, Lộ Ngôn Chi đưa người về tới tận cửa nhà.

"Không mời anh vào trong à?" Lộ Ngôn Chi mỉm cười nhìn cậu, như là không có ý đồ bất chính nào, chỉ muốn vào trong ngồi chơi một lát.

Lâm Kỳ Vũ nhìn hắn: "Đã trễ thế này, ngày mai còn đi làm không phải sao?"

"Không ảnh hưởng."

Lâm Kỳ Vũ cười: "Hôm nay không mời anh vào đâu, em cũng có chút mệt mỏi, anh về sớm nghỉ ngơi đi, trưa mai em tới tìm anh dùng bữa."

Lộ Ngôn Chi thở dài, kế hoạch ngủ lại bị lật đổ, chỉ có thể ôm Lâm Kỳ Vũ một cái, nói: "Sau này em phải chủ động một chút, anh chờ lâu lắm rồi."

Lâm Kỳ Vũ rất ít khi chủ động, chừng nào cậu mệt mỏi mới dựa vào người Ngôn Chi một lát, lâu lâu hôn một cái, hay là mua một ly cà phê hai người cùng nhấm nháp, những việc đó làm tim Lộ Ngôn Chi ngứa không chịu nổi, hận không thể ăn sạch sẽ người này ngay lúc đó.

Lâm Kỳ Vũ cố tình móc móc nút áo sơmi của Lộ Ngôn Chi, dí sát người lại, thấp giọng nói: "Xem tâm tình đi......"

Giọng nói lả lướt, hơi thở nóng hổi quanh quẩn bên tai......

Một khoảng thời gian sau, Lâm Kỳ Vũ bắt đầu luyện tập cho bộ phim, mỗi ngày đi sớm về trễ, phân tích nhân vật dài cả mấy trang giấy A4. Lộ Ngôn Chi thấy cậu nghiêm thúc như thế cũng không nghĩ làm phiền, còn thầm nghĩ nếu về sau Lâm Kỳ Vũ nhận vai nam chính, thì có khi nào phần phân tích nhân vật còn dày hơn kịch bản hay không?

Trải qua chuẩn bị kĩ lưỡng, Lâm Kỳ Vũ cuối cùng cũng vào đoàn.

Một ngày trước khi vào đoàn, Lộ Ngôn Chi đi công tác, không đưa cậu đi, mà cậu cũng chẳng để ý. Bây giờ trong đầu óc của Lâm Kỳ Vũ toàn là nhân vật, mà không phải khi nào được gặp lại Lộ Ngôn Chi.

Đoàn phim đãi ngộ tốt lắm, sắp xếp cho cậu phòng đôi như Tiêu Chiến, chẳng khác gì diễn viên nam chính khác trong đoàn cả, chắc là do mức độ nổi tiếng của cậu.

Đạo diễn cho cậu hai ngày để thích ứng với không khí đoàn phim, thật ra là để đến trường quay tìm cảm giác.

Làm một tân binh, Lâm Kỳ Vũ rất khiêm tốn, cậu có hơi xấu hổ vì đã quấy rầy Tiêu Chiến, cũng chẳng thân với Khương Thiên Niên, cho nên hai ngày này cơ bản đều là yên lặng mà ở ngoài xem họ quay, không ngừng cân nhắc mình phải để ý những gì.

Tiêu Chiến giống với Lộ Ngôn Chi, rất ít khi chủ động nói chuyện và luôn giữ khoảng cách với người không thân. Ở trường quay, nếu Lâm Kỳ Vũ chủ động tới nói chuyện, thì khẳng định hắn sẽ không từ chối, có yêu cầu gì thì hắn cũng sẽ hỗ trợ hết khả năng, dù sao cũng là người yêu của anh em mình, nhưng bảo hắn chủ động tìm Lâm Kỳ Vũ để nói chuyện phiếm, cùng Lâm Kỳ Vũ đi ăn cơm, thì không có khả năng. Chiếu cố thì vẫn có, nhưng hắn sẽ không làm mấy chuyện dưa thừa kia, vẫn là câu nói trên, người yêu của anh em, vẫn cần duy trì khoảng cách an toàn.

Nhân lúc nghỉ giải lao, đạo diễn Quách tới tìm Lâm Kỳ Vũ.

"Đừng quá khẩn trương." Đạo diễn Quách vỗ vỗ vai Lâm Kỳ Vũ, "Có Tiêu Chiến hướng dẫn, sẽ không sao đâu."

Lâm Kỳ Vũ cười cười: "Chú đừng hy vọng nhiều quá ạ, cháu chỉ sợ mình không học hỏi được gì từ thầy Tiêu thôi."

"Không thể nào, cậu ta trâu bò lắm." Đạo diễn Quách cười ha ha, hẳn là rất tin tưởng Tiêu Chiến, "Có chuyện này chú muốn hỏi cháu đây."

"Chú nói đi ạ." Chỉ cần không phải chuyện gì khó xử, thì cậu sẽ tận lực phối hợp.

Đạo diễn Quách sờ sờ mặt: "Là chuyện như vầy, bọn chú vẫn chưa xác định được ai hát ca khúc chủ đề cho bộ phim này, chú có nghe ca khúc cổ phong của cháu thấy nó hợp với bộ phim này lắm, không biết là cháu có hứng thú hát ca khúc chủ đề cho bọn chú không?"

Đây là đề nghị từ bên phía nhà sản xuất, ông thấy thích hợp lắm, chỉ là không biết Lâm Kỳ Vũ có chịu hay không.

Lâm Kỳ Vũ lập tức nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần chú không chê thôi ạ."

Có thể tham gia diễn xuất trong bộ phim điện ảnh này là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi, bây giờ còn được mời hát ca khúc chủ đề nữa, còn gì hoàn hảo hơn?

"Sao lại chê được, cháu đồng ý là chú vui rồi. Vậy nhé, lát nữa chú sẽ gửi nhạc phổ cho cháu. Chú vốn nhờ Vương Nhất Bác hát nhạc đệm, nhưng mà tối hôm qua cậu ấy bảo mình bận luyện tập cho concert rồi, cho nên đề cử Ứng Hâm Nguyên với chú, cháu có biết cậu ta không?" Đạo diễn hỏi.

Lâm Kỳ Vũ biết Vương Nhất Bác không nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, theo lý mà nói thì nên đề cử Đinh Tri Nhã sẽ tốt hơn, nhưng đề cử Ứng Hâm Nguyên, không phải là do Vương Nhất Bác thiên vị, mà là phần nhạc đệm phù hợp với giọng nam hơn.

Lâm Kỳ Vũ nói: "Cháu biết rõ Ứng Hâm Nguyên hơn Vương Nhất Bác, tuy cậu ta là tân binh, nhưng kĩ thuật rất ổn, là một ca sĩ có thực lực, chỉ là hồi trước vận may kém, mới không debut sớm."

Nghe cậu nói vậy làm đạo diễn Quách an tâm hơn, gật đầu nói: "Vậy được, để chú liên lạc với cậu ta."

Lâm Kỳ Vũ cười: "Sẽ không làm chú thất vọng đâu ạ."

Nỗi hưng phấn được hát ca khúc chủ đề cũng chẳng đè ép được sự hồi hộp cho buổi quay ngày mai, sau khi khoe tin vui với Lộ Ngôn Chi xong, trong đầu cậu chỉ toàn là khẩn trương. Cậu rất muốn đi tìm Tiêu Chiến để đối diễn, nhưng giờ đã hơn mười giời tối, chỉ sợ Tiêu Chiến đã ngủ. Không có cách nào khác, Lâm Kỳ Vũ lấy ra kịch bản bắt đầu tự luyện tập, hy vọng ngày mai có thể có một khởi đầu tốt đẹp, đừng để tự tin bị lấn át.

Ngày hôm sau, Lâm Kỳ Vũ dậy sớm, ăn sáng xong thì đến trường quay để hóa trang.

Trợ lý mua cà phê tới, Lâm Kỳ Vũ ôm cái ly, thỉnh thoảng lại uống một ngụm, để mình bình tĩnh lại.

"Tối qua không ngủ ngon sao?" Chuyên viên trang điểm nói chuyện phiếm với cậu, ngồi ở trong phòng trang điểm ít nhất một giờ, không nói vài câu thì không khí rất xấu hổ.

"Vâng, có chút hồi hộp." Lâm Kỳ Vũ thừa nhận.

"Không sao đâu, tân binh nào cũng lo lắng lắm, quay được một cảnh là quen ngay thôi." Chuyên viên trang điểm an ủi nói, "Đạo diễn Quách kinh nghiệm đầy mình, cảnh quay đầu tiên hẳn là một cảnh nhỏ ha?"

Lâm Kỳ Vũ gật đầu.

Vai diễn của cậu là em họ, cũng là một trong những thân nhân còn sót lại của Hạng Thiển Hành. Từ nhỏ hai anh em rất thân với nhau, sau đó Hạng Thiển Hành thành thư đồng của Vua Cảnh Quy, hai người rất ít có cơ hội gặp mặt, nhưng Hạng Thiển Hành thỉnh thoảng vẫn sai người đưa chút áo cơm cho em họ, tình cảm thân thích vẫn còn đó.

Sau khi Hạng Thiển Hành tự sát, trong nhà em họ cũng im ắng một thời gian dài, cho đến khi người Vua Cảnh Đế tìm đến nhà, muốn đưa vị em họ tiến cung. Đây là tâm nguyện của Hạng Thiển Hành, khi còn bé Hạng Thiển Hành được gia đình dì dượng chăm sóc, vẫn luôn hy vọng có cơ hội để báo đáp, kết quả cơ hội chưa tới mà người đã đi trước. Vua Cảnh Quy muốn giúp hắn hoàn thành nguyện vọng này, cho nên sau khi ép những người đã hãm hại Hạng Thiển Hành vào đường cùng xong mới đưa em họ vào cung.

Cảnh quay đầu tiên của Lâm Kỳ Vũ là em họ Hạ Luân phụng chỉ tiến cung yết kiến, dọc đường đi có rất nhiều suy nghĩ, không có quá nhiều hành động, chủ yếu là biểu hiện tâm lý của Hạ Luân. Lâm Kỳ Vũ có chút thấp thỏm, nhân vật này đất diễn không nhiều lắm, nhưng cảnh tâm lý rất phức tạp, để biểu hiện đúng tâm lý, thì phải tinh thần phải vững vàng, nếu không, sẽ không diễn ra đúng yêu cầu được.

Lâm Kỳ Vũ thở dài, lại uống một ngụm cà phê —— nếu Lộ Ngôn Chi có ở đây thì tốt rồi, cậu sẽ hôn Lộ Ngôn Chi một cái để phân tán lực chú ý của mình, nói không chừng trạng thái sẽ thả lỏng hơn bây giờ rất nhiều. Đáng tiếc quá đi, Lộ tiên sinh không ở đây, không chiếm được nụ hôn này rồi!

"Lộ tiên sinh" không tới, nhưng có thầy Tiêu tới. Lần đầu tiên Tiêu Chiến chủ động đi tìm cậu, hơn nữa lịch quay của hai người vào lúc mười giờ sáng, bây giờ Tiêu Chiến tới có hơi sớm.

Tiêu Chiến cầm kịch bản trong tay, biểu tình còn tính ôn hòa: "Tôi tới đối diễn với cậu, đề phòng lát nữa cậu diễn không được, Ngôn Chi sẽ lải nhải nói tôi không biết chiếu cố cậu gì hết."

Bình thường mà nói hắn không cần phải tới đối diễn, chỉ cần lúc quay phối hợp dẫn dắt Lâm Kỳ Vũ là được, nhưng đêm qua, Lộ Ngôn Chi gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn giúp đỡ Lâm Kỳ Vũ. Nể mặt anh em, hắn còn dậy sớm hơn bình thường nữa đó.

Lâm Kỳ Vũ cười, anh yêu của hắn đi công tác rồi mà vẫn chu đáo quá cơ, thật sự đáng được thưởng một nụ hôn sâu kiểu Pháp nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro