111 End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một ngày trước hôn lễ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lần lượt mở tiệc độc thân. Bên Vương Nhất Bác có Lâm Kỳ Vũ, Khương Thiên Niên, Ứng Hâm Nguyên, Ngải Trừng, Vu Dĩnh, Từ Du Dao, Đinh Tri Nhã và một số cô gái trong ekip, địa điểm ở hội quán mà Tiêu Chiến hẹn gặp Vương Nhất Bác lần đầu tiên, căn phòng rộng, thức ăn và đồ uống tràn ngập đầy bàn, hy vọng mọi người có thể vui vẻ chơi đến cùng. Mà bên Tiêu Chiến chỉ có hắn và Lộ Ngôn Chi thôi, hai người tìm một quán trà yên tịnh để hàn huyên, không ai quấy rầy.

Bên Vương Nhất Bác ăn uống no say, hát Karaoke vui ngất trời, mà mọi người cũng có chừng mực, gọi rượu có độ cồn thấp, để tránh uống say sẽ ảnh hưởng đến hôn lễ vào ngày mai.

Vương Nhất Bác nâng chén: "Tôi là người đầu tiên trong nhóm này kết hôn, buổi tụ tập hôm nay xem như là lời chúc phúc của tôi dành cho mọi người, chờ đến người kế tiếp mở tiệc nhớ mời tôi đó, cụng ly!"

"Cụng ly!" Mọi người đáp lời, cùng nhau giơ lên ly rượu, nơi này không có người ngoài nên rất sảng khoái.

Khương Thiên Niên ôm microphone hỏi: "Nhất Bác, cậu có chứng sợ hãi tiền hôn nhân không đó?"

Vương Nhất Bác bởi vì quá thích kĩ thuật diễn của Khương Thiên Niên, và cũng vì Khương Thiên Niên đầu quân vào Tinh Lộ, hai người gặp gỡ thường xuyên hơn, nên đã trở thành bạn tốt. Khương Thiên Niên là người cẩn thận, nhưng nghịch ngầm, lúc thân quen sẽ chơi rất high, như hôm nay vậy, hắn vẫn luôn cầm micro, bài hát nào cũng có thể chêm vào một, hai câu góp vui.

Bởi vì Vương Nhất Bác có tiền sử bị chứng sợ sân khấu, cho nên hôm nay mọi người sợ là Vương Nhất Bác sẽ mắc thêm chứng sợ tiền hôn nhân nữa thì khổ.

Từ Du Dao nghe được, vội nói: "Nhất Bác ơi, nếu anh không giữ được cảm xúc thì nói với em nghen, đừng giấu trong lòng, em sẽ giúp anh khai thông."

Trong số những người ở đây, cô là dân chuyên nghiệp đó.

Vương Nhất Bác cười: "Không có đâu, kết hôn rồi mà, có gì phải lo lắng đâu."

Mọi người yên tâm khi nghe hắn nói.

Ngải Trừng cẩn thận nhắc nhở hắn: "Hôm nay em uống ít thôi, mai còn chụp hình nữa, coi chừng mặt sưng lên đấy."

"Em biết mà." Vương Nhất Bác cười đáp, "Mấy người về nhà nhớ đặt báo thức hết nha, ngày mai đừng đến muộn."

Bọn họ không những mời ekip quay hình chụp ảnh thân quen, còn mời thêm mấy hãng truyền thông tin cậy đến, khẳng định ai cũng sẽ bị lôi vào khung hình cho xem.

Những ai không phải là ngôi sao thì không lo lắng quá nhiều, còn đám nghệ sĩ thì khác, lỡ như sắc mặt khó coi, sẽ bị người ta viết bậy, không tốt tí nào.

Lâm Kỳ Vũ hỏi: "Chừng nào hai người đăng ảnh mặc đồ cưới vậy?"

Ảnh kết hôn của họ là do ekip chuyên nghiệp chụp, trang phục được may đo theo số đo riêng, từ tây trang cho đến kiểu Trung Quốc lại đến trang phục ngày thường, tổng cộng hai mươi mấy bộ quần áo, chụp suốt một tuần liên tục. Mà số tiền này do Tiêu Giản Thành bỏ hầu bao, vì để thỏa mãn dục vọng tiêu tiền của ba mình, nên lần này Tiêu Chiến không từ chối, thu vào hết, kết quả là làm mệt bản thân, mệt đến mức tối đi ngủ hai người chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm mà thôi, Tiêu Chiến sợ mình là người đàn ông ba giây thì sao còn mặt mũi đối diện với Nhất Bác nữa đây?

"Ngày mai đó." Vương Nhất Bác nói.

Bọn họ không tính sẽ đăng toàn bộ ảnh chụp, mỗi người đăng khoảng chín tấm lên Weibo của mình là cùng.

"Ekip chụp ảnh này xịn sò quá chừng, không khoe thì uổng lắm." Đinh Tri Nhã vốn là fan của Vương Nhất Bác, đương nhiên muốn xem ảnh cưới rồi.

"Khoe khoang quá mức sẽ bị người ta dị nghị, kín đáo một chút vẫn hay hơn." Thật ra Vương Nhất Bác rất thích bộ ảnh đó, không hổ là tiêu một số tiền lớn, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ lấy ra xem. Nhưng thích thì thích, vẫn là nên khắc chế một chút, khó khăn lắm hắn mới lấy lại được duyên người qua đường, nên muốn quý trọng.

"Chờ chị kết hôn, cậu nhớ giới thiệu ekip đó cho chị nhé." Đinh Tri Nhã cười nói.

Vương Nhất Bác cười: "Chị tìm được bạn trai rồi hãy nói ha."

Đinh Tri Nhã bị đả kích, không thèm để ý tới hắn nữa.

Bên Tiêu Chiến và Lộ Ngôn Chi không ầm ĩ như bên kia, hai chai bia, một dĩa chân giò hun khói, dưa Hami cắt lát, rất đơn giản.

Bình thường mà nói, nếu Tiêu Chiến mở party, thì muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu người tham gia, nhưng hắn chỉ muốn trải qua bữa tiệc độc thân quan trọng với Lộ Ngôn Chi mà thôi, cả hai cũng đẩy đi không ít công việc mới có ngày tụ hội này —— tiền có thể kiếm lại, nhưng anh em thì chỉ có một.

"Chừng nào cậu tổ chức hôn lễ đây?" Tiêu Chiến hỏi Ngôn Chi, chờ thêm một ngày nữa, hắn sẽ thành người từng trải, có thể chỉ dẫn Lộ Ngôn Chi rồi.

Lộ Ngôn Chi cắn miếng mồi: "Không vội, chờ sửa xong nhà mới thì tính tiếp."

Hắn và Lâm Kỳ mất kha khá thời gian để chọn nhà mới, rồi thiết kế nội thất. Bây giờ căn nhà đang trong quá trình sửa chữa, còn phải tốn thêm một chút thời gian nữa. Dù sao hắn và Lâm Kỳ Vũ đã ra mắt và dùng cơm với gia đình hai bên rồi, không có trở ngại gì hết, kết hôn chỉ là chuyện nay mai thôi.

"Hình ảnh đi học còn ngay trước mắt mà giờ tôi sắp kết hôn, mà cậu cũng thế." Tiêu Chiến cảm khái, "Tốt thật đất, có sự nghiệp, có tình yêu, chúng ta không sống uổng phí tí nào."

Lộ Ngôn Chi cười: "Nói thêm tí nữa là nói đến chuyện dưỡng già luôn ha?"

Tiêu Chiến cười nhạo: "Hây da, dưỡng già phải trông vào hai người đó kìa, còn bọn mình bị ra rìa là cái chắc."

Lộ Ngôn Chi cười đầy thâm ý: "Tuần trăng mật chuẩn bị hết chưa?"

Chuyện này khẳng định đã lên lịch hết rồi, có điều Lộ Ngôn Chi không hỏi tới.

Tiêu Chiến gật đầu: "Định rồi, hình như hai người cũng tính đi du lịch mà phải không?"

"Ừ, đặt vé máy bay rồi."

"Ừ, đừng nói đi đâu để tránh cho hai người kia đòi đi du lịch bốn người." Tuy xác suất chạm mặt nhau khá nhỏ, nhưng với kinh nghiệm thăm ban lần trước, Tiêu Chiến không hy vọng tuần trăng mật có thêm hai người nữa.

Lộ Ngôn Chi cũng tán đồng, chuyển đề tài.

Uống đến mười giờ, hai người mới tính tiền rời đi. Cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu, ra về lúc này còn quá sớm, nhưng với một người ngày mai sẽ kết hôn, thì bây giờ đã rất trễ rồi, Tiêu Chiến muốn đón Vương Nhất Bác về nhà, nghỉ ngơi sớm một chút thì ngày mai mới có tinh thần.

Về đến nhà, hai người thay phiên nhau tắm rửa rồi lên giường, tạm thời không buồn ngủ.

Vương Nhất Bác nhắc tới hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân, hỏi Tiêu Chiến có hay không.

Tiêu Chiến nắm chặt tay hắn, hỏi: "Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân có biểu hiện gì?"

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, nói: "Em cũng không biết, chắc là chạy trốn hay gì đó nhỉ?"

Tiêu Chiến chọc hắn: "Anh mà chạy trốn thì em phải làm sao đây?"

Vương Nhất Bác vui vẻ: "Chẳng lẽ anh chờ em trói anh vào lễ đường hả? Có khác gì bức hôn đâu, mất mặt quá chừng, còn không bằng cứ để anh chạy, em diễn một đoạn phim lâm ly bi đát, nói không chừng còn có thể kiếm thêm sự cảm thông từ fans nữa á. Đến lúc đó, anh sẽ không tẩy được hình tượng tra nam, còn em sẽ làm bá chủ đỉnh lưu, fans em cũng không cần tranh đấu với fans anh làm gì nữa, nghe có lý lắm à nha."

Tiêu Chiến niết mặt hắn: "Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy hả, anh chỉ đùa một chút, mà em đã nghe tới tận kết cục luôn, có ý định từ bao giờ thế?"

"Rõ ràng là anh nói chạy trốn trước mà." Vương Nhất Bác nhích lại gần.

Tiêu Chiến hung hăng hôn một cái lên mặt hắn: "Anh ước mình kết hôn ngay bây giờ luôn đấy chứ, sao lại dám bỏ em!"

Nói xong, Tiêu Chiến tắt đèn, ôm Vương Nhất Bác sát vào một chút: "Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm, tân lang nhỏ của anh."

Vương Nhất Bác bật cười, nắm lấy bàn tay của hắn hôn lên đó một cái rồi mới nhắm mắt lại.

Hôn lễ của hai người được cử hành ở một khách sạn trong nước, mà không phải ở nước ngoài, là vì bọn họ muốn tổ chức một hôn lễ kiểu Trung Quốc, hội trường cũng được trang trí theo phong cách cổ truyền, cho nên làm ở trong nước tiện lợi hơn nhiều.

Tiệc cưới hơn một trăm bàn, khăn trải bàn làm theo kiểu truyền thống, ghế ngồi cũng được phủ khăn long trọng. Sân khấu được phỏng theo phong cách cổ đại, có cả bình phong, ghế ngồi cho phụ huynh, hỉ đường, nến đỏ trái cây đầy đủ.

Chị gái và anh rể của Vương Nhất Bác về nước, đang ngồi ở trong phòng chờ với em trai.

Vương Nhuy nhìn bộ hỉ phục trên người Vương Nhất Bác, đường kim mũi chỉ rất tinh tế, hẳn là không phải làm trong một thời gian ngắn đâu: "Tiệc cưới của em hoành tráng quá, cũng may không có cưỡi ngựa, kiệu hoa gì gì đó, nếu không thì không biết tốn thêm biết bao nhiêu tiền nữa đây ."

Vương Nhất Bác cười nói: "Tụi em cũng không nghĩ tới làm hôn lễ truyền thống đâu, bỗng có một lần nhắc tới thấy hay hay nên làm luôn, ai dè học lễ nghi mất hết nửa tháng."

Bọn họ cố hết sức làm theo phong cách cổ xưa, chính là hy vọng hôn lễ này không chỉ có thân xác, mà còn phải có nội hàm theo kiểu truyền thống mới được.

"Chỉ cần Tiêu Chiến đối xử tốt với em là trên hết." Vương Nhuy là người từng trải, tự nhiên biết một nửa kia đối xử thiệt tình với mình có bao nhiêu quan trọng.

"Dạ, chị yên tâm." Hắn không có gì phàn nàn về Tiêu Chiến, hay người nhà họ Tiêu cả.

"Nói trước nhé, đi hưởng tuần trăng mật xong là qua bên kia ở với chị, không được quên đấy." Vương Nhuy nói.

Đây là hành trình đã được sắp xếp từ trước, Vương Nhất Bác cười: "Chị yên tâm đi, em nhất định sẽ đi mà."

Gần đến giờ lành, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến được mời ra ngoài để chuẩn bị vào lễ đường. Hai người đều là tân lang, không ai đội khăn voan, chỉ quấn một dải khăn đỏ quanh người. Hoa văn trên trang phục của hai người cũng giống nhau, chỉ khác một chút ở màu sắc, vì để tiện mang mũ trùm đầu, còn đặc biệt đội tóc giả nữa, cảm giác cứ như bậc quân vương ngày xưa ấy. Giờ lành vừa đến, hiện trường vang lên nhạc nền nghi lễ, hai người theo chân bà mối đi vào trong hội trường, bắt đầu rồi nghi thức kết hôn.

Nghi thức tiến hành không nhanh không chậm, hết thảy đều trang nhã, không có bát nháo, cũng không hỗn loạn, tất cả mọi người đều hân hoan, vui mừng.

Các nhà truyền thông được mời đến chụp được vô số ảnh, mỗi một tấm đều rất đẹp, làm cho bọn họ hận không thể nhanh chóng tung hết lên mạng, để giải phóng dung lượng, nhưng Tinh Lộ đã yêu cầu mỗi nhà chỉ được phát với số lượng bao nhiêu, nên bọn họ chỉ có thể sàng lọc kĩ càng, hy vọng tấm ảnh mình truyền ra sẽ đẹp hơn người khác.

Các fans đau khổ chờ đợi tin tức hôn lễ, lúc tấm ảnh đầu tiên được truyền ra, các fans nháy mắt điên cuồng, hôn lễ kiểu Trung Quốc nha! Không thua hôn lễ kiểu Tây đâu á?! Còn đẹp rạng ngời thế kia kìa!!

【 đẹp quá mọi người ơi, tại sao không livestream cho bà con với?!!!! 】

【 tui chờ ảnh chính thức, mặc dù mấy tấm ảnh cũng rất đẹp á! 】

【 Hôn lễ theo kiểu truyền thống Trung Quốc đẹp lắm luôn, tôi rất thích! 】

【 Anh Tiêu Chiến không hổ là đảm đương nhan sắc nha, mặc gì cũng đẹp hết trơn à! 】

【 Nhất Bác cũng hợp với cách trang điểm cổ trang này lắm á! 】

【 Trang phục bảo đảm là đặt may luôn nè, nhìn đường kim mũi chỉ là biết, tỉ mỉ, đẹp quá chừng! 】

【 chúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bách niên hảo hợp nha! 】

【 tân hôn vui sướng!! 】

Cử hành nghi thức xong là lúc đồ ăn được mang lên. Đến cả từng chiếc chén, cái dĩa đều được làm theo phong cách giả cổ, hoàn toàn tăng thêm khí thế cho buổi hôn lễ đầy truyền thống này.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thay đổi một bộ hán phục, bắt đầu đi kính rượu từng bàn, khách mời đều là người quen, không khí cũng rất tốt, kính một ly rượu, nhận lấy một lời chúc phúc, nhà nhà đều tươi vui.

Khi đến chỗ của Khương Thiên Niên, Khương Thiên Niên nâng chén nói: "Chúc hai người tân hôn vui sướng, hoà thuận, vui vẻ mỹ mãn."

Ba người chạm cốc, Tiêu Chiến nói: "Tôi vừa nhận được một kịch bản khá hay, chờ tôi hưởng tuần trăng mật về rồi cậu nhớ đến văn phòng của tôi, hai chúng ta nói chuyện."

Khương Thiên Niên đương nhiên đồng ý hợp tác với Tiêu Chiến, vội vàng gật đầu, không ngờ tham gia hôn lễ mà còn nhận được lời mời hợp tác ngoài ý muốn nữa, vui quá đi.

Chờ tới chỗ Ứng Hâm Nguyên, Ứng Hâm Nguyên cũng nói chúc phúc, rồi chủ động nói với Vương Nhất Bác: "Album của em mời thầy tham gia một bài được không ạ?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Cậu không nhắc thì tôi cũng sẽ viết, tôi có ý tưởng rồi, viết xong sẽ giao cho cậu."

"Cảm ơn thầy." Ứng Hâm Nguyên vội vàng kính rượu Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng nhận lấy.

Bận cả một ngày, về đến nhà hai người đã sức cùng lực kiệt, chẳng còn hơi sức đâu để đi tắm cả, trực tiếp nằm lên tấm thảm ở phòng khách, kéo hai cái gối nghỉ ngơi tại chỗ.

"Mệt quá......" Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, "Em ngủ một lát đây, khuya dậy tắm sau. Dù sao cũng tẩy trang rồi, có ngủ cũng không sao."

Tiêu Chiến cũng mệt đứt hơi, nào còn sức chọc ghẹo Vương Nhất Bác nữa: "Anh mà biết mệt thế này thì sẽ tổ chức đơn giản hơn, để sức lăn giường cho rồi."

Vương Nhất Bác bật cười: "Còn tuần trăng mật nữa mà, thiếu gì thời gian."

"Cũng đúng." Bây giờ phải nghỉ ngơi lấy lại tinh thần để ngày mai ra sân bay, tận hưởng thế giới hai người.

Tiêu Chiến kéo tấm chăn trên sô pha xuống, quấn cho hai người: "Nhắm mắt nghỉ đi, mai mình dậy sớm ra sân bay."

"Ừm."

Hai người mệt mỏi nào còn tâm tư động phòng, ngủ luôn ở trên thảm.

Ngày hôm sau, hai người thần thái sáng láng mà tới sân bay, mới vừa bước vào khoang hạng nhất, thì nhìn thấy hai người vô cùng quen thuộc —— Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ.

Lộ Ngôn Chi và Tiêu Chiến nhìn nhau ngán ngẩm, rõ ràng không bàn với nhau mà, tại sao lại gặp ở đây vậy trời?! Là cậu ta có độc hay là số mình xui xèo đây?!

Còn Vương Nhất Bác và Lâm Kỳ Vũ lại rất vui mừng.

Lâm Kỳ Vũ: "Tình cờ quá ta?"

Vương Nhất Bác: "Đúng vậy, có thể cùng nhau nghỉ phép."

Lâm Kỳ Vũ: "Đúng vậy, cậu xem truyện này chưa?"

Vương Nhất Bác: "Chỉ nhìn đại ý thôi, tính đáp xuống mặt đất mới đọc kĩ."

Lâm Kỳ Vũ: "Anh có đem đây, bọn mình cùng xem đi."

Vương Nhất Bác: "Biết anh là người đáng tin mà!"

Xem một mình không vui, phải hai người đọc mới vui.

Vì thế Lộ Ngôn Chi bị đẩy đến ngồi cạnh Tiêu Chiến, hai người không hẹn mà cùng làm lơ đối phương, một người nhìn ngoài cửa số, một người lấy ra máy tính, bơ nhau triệt để.

Vương Nhất Bác ngồi xuống vị trí vừa rồi của Lộ Ngôn Chi, dùng tablet của Lâm Kỳ Vũ xem truyện, vô cùng vui vẻ.

Thế giới hai người biến thành chuyến du lịch của bốn người, nhìn qua cũng có ý nghĩa lắm à!

【 Hoàn Phiên Ngoại 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro