2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Hợp đồng hôn nhân á?"

Không đúng nha, chuyện này hình như không có lợi với Tiêu Chiến đâu?

Ngải Trừng nói: "Chị Dĩnh nói, chuyện này không tiện khoa trương, chỉ có quan hệ hôn nhân mới thuận tiện chuyển giao, thương gia cũng sẽ không có quá nhiều phòng bị, điều kiện gì cũng nói được. Bên Tiêu Chiến có lẽ sẽ đảm bảo để em lui vòng, không tạo áp lực gì đâu."

Vương Nhất Bác từ lúc bước vào giới này đã biết muốn nổi tiếng đã khó, cũng biết muốn rời khỏi nó càng khó hơn. Chỉ là lúc ấy cậu không nghĩ tới sẽ có ngày mình sẽ rời khỏi giới. Trong nước đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, nhóm nghệ sĩ cũng không bị ảnh hưởng bởi vì mình là người đồng tính, nhưng nếu lấy Tiêu Chiến làm bia đỡ đạn thì tội người ta. Cậu là người muốn lui vòng, kết thúc một đoạn hôn nhân cũng được thôi, nhưng còn Tiêu Chiến thì sao?

Việc này không tính là quá quan trọng, hơn nữa lấy hôn nhân làm tiền đề thì e là sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Vương Nhất Bác. Ngải Trừng đáp ứng với bạn thân sẽ bảo vệ Vương Nhất Bác thật tốt, vẫn luôn xem Vương Nhất Bác như là em trai của mình, cho nên mới có do dự, bây giờ nhìn khuôn mặt trắng bệch của đứa em này càng làm cô dao động. Người ta nói do dự là phủ định, cô cảm thấy cứ rối rắm chuyện này thì không được, liền dứt khoát quyết định: "Để chị từ chối với bên kia giùm em, coi như chuyện này chưa từng xảy ra nhé."

Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều như cô, chỉ hỏi: "Trừ bỏ Tiêu Chiến thì chúng ta có còn lựa chọn nào tốt hơn không?"

Ngải Trừng nhất thời không trả lời được. Muốn cho thương gia thống khoái đồng ý dùng chung hoặc là dời đi tài nguyên, thì tên tuổi của đối phương không thể thấp hơn Vương Nhất Bác. Nhìn khắp giới giải trí cũng không có ai thích hợp hơn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác thở dài, việc này nếu thành, ngoài mặt là cậu giúp đỡ Giải trí Tinh Lộ lúc khó khăn, nhưng nghĩ kĩ là Tiêu Chiến thu dọn cục diện rắc rối giùm cậu. Cho dù là Tiêu Chiến xuất phát từ lý do gì để giúp cậu thì cậu cũng mang ơn người ta.

"Chị có số điện thoại của anh ta không? Em tìm anh ta nói chuyện một lát."

Ngải Trừng do dự một chút rồi cũng tìm ra danh thiếp của Tiêu Chiến trong túi xách: "Hôm qua chị Dĩnh đưa cho chị, nói là em có thắc mắc gì thì cứ gọi thẳng cho Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác rút khăn giấy lau tay, nhận lấy tấm danh thiếp mạ viền vàng, hai chữ "Tiêu Chiến" thiết kế rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, tựa như gương mặt của Tiêu Chiến, tấm danh thiếp cũng đẹp như chủ nhân của nó.

"Nếu em không muốn thì chúng ta tìm cách khác, hợp đồng hôn nhân không phải chuyện nhỏ đâu." Ngải Trừng cũng không muốn Vương Nhất Bác khó xử, nếu xảy ra vấn đề thật, thì làm sao cô dám đối mặt với bạn thân đây? Mổ bụng tự sát sao?!

Vương Nhất Bác bình tĩnh hơn cô: "Em biết mà, để nói chuyện trước xem sao."

Ngải Trừng gật đầu. Đây không phải là phương pháp tối ưu, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất lúc này. Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng còn ở trên tay Vương Nhất Bác, dù cho Vương Nhất Bác lựa chọn thế nào, thì cô đều làm theo. Chỉ là so với lui vòng thì Ngải Trừng càng hy vọng Vương Nhất Bác có thể tự khắc phục vấn đề của bản thân hơn, đây mới là cách tốt nhất.

Trước khi đi ngủ, Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

"A lô?" Bên kia vang lên được hai tiếng, Tiêu Chiến đã tiếp.

"Xin chào, tôi là Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác tự báo gia môn.

"Tôi biết." Tiêu Chiến có giọng nói trầm mà không đục, dịu dàng lại có chút dữ người sống chớ gần, mang đi phối âm bảo đảm sẽ đứng đầu, còn được mọi người hoan nghênh.

Vương Nhất Bác cảm thấy lỗ tai như bị Tiêu Chiến thổi sát vào, từ đan điền xẹt qua tiểu ngư: "Tối rồi mà còn quấy rầy thầy, thật là ngại quá."

"Không trễ lắm. Ngải Trừng nói hết cho cậu rồi chứ?" Tiêu Chiến cũng không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Vâng." Thẳng thắn như vậy làm Vương Nhất Bác thả lỏng, chứ mà bắt cậu mở đầu câu chuyện với người lạ thì làm khó cậu quá.

"Vậy cậu còn nghi vấn hay đề nghị gì thì cứ nói." Tiêu Chiến làm việc công xử theo phép công, nhưng giọng điệu vẫn tốt, sẽ không gây hiểu lầm hắn đang kéo dài thời gian.

Vương Nhất Bác im lặng một lát rồi hỏi: "Thầy Tiêu , tuy tôi có tài nguyên, dù Tinh Lộ có thiếu tài nguyên đi chăng nữa cũng sẽ không thua kém, vì sao muốn tiếp nhận đồ của tôi? Nói gì thì nói đây không phải là phương pháp tối ưu cho bên thầy."

Dù sao cậu cũng muốn lui vòng, về sau cũng là người xa lạ, có chút lời nói nếu Tiêu Chiến nguyện ý để cậu hỏi, thì cậu cũng không cần câu nệ.

Tiêu Chiến nói: "Lúc trước tôi vẫn ở Tinh Lộ, tài nguyên có bao nhiêu đều đổ lên người tôi, để tôi làm là tốt nhất, nhưng lại không công bằng cho các nghệ sĩ còn lại. Bây giờ tôi tách ra ngoài, khẳng định sẽ mang đi không ít tài nguyên, còn công ty sẽ lâm vào thế bị động, thương gia muốn chờ xem công ty phát triển thế nào mới quyết định đầu tư tiếp, không có tài nguyên hậu đãi, thì các nghệ sĩ làm sao phát triển. Tôi làm cổ đông, theo lý nên tranh thủ kiếm vài tài nguyên cho nghệ sĩ nhà mình, để công ty có thể ổn định phát triển, bồi dưỡng ra nhiều nghệ sĩ có giá trị. Cậu là phương thức nhanh nhất mà tôi có thể nghĩ tới, tài nguyên của cậu sẽ giúp cho Tinh Lộ một con đường mới, để nhóm thương gia nhìn thấy giá trị của Tinh Lộ, thì bọn họ mới nguyện ý đầu tư một lần nữa."

Vương Nhất Bác tùy ý quấn tấm chăn lên người: "Lấy kết hôn để trao đổi tài nguyên, có phải không đủ sáng suốt hay không?"

"Ở trong giới này, trao tay tài nguyên chia làm hai hình thức, một là kết hôn, lén trao tay, người ngoài không nói được; hai là loại mà người người nhà nhà đều biết, không nói trước mặt, chỉ nói sau lưng. Cậu có biết loại này gọi là gì không?"

Vương Nhất Bác mờ mịt: "Là cái gì?"

Tiêu Chiến cười nhẹ: "Bao dưỡng, quan hệ thể xác. Có cần tôi nói thẳng ra không?"

Vương Nhất Bác không đỡ nổi. Từ lúc debut, cậu đã có vận khí không tồi, ngày thường có Ngải Trừng che chở, lại có fans ủng hộ, cho nên cũng không gặp phải những chuyện khó nói đó.

Cậu không nói lời nào, Tiêu Chiến coi như cậu không rõ, tiện đà giải thích: "Chính là quy tắc ngầm đó, dùng thân thể đổi tài nguyên. Hai ta nếu đi theo con đường thứ hai thì cậu là kim chủ, còn tôi là người bị bao......"

"Tôi biết rồi, không cần giải thích." Vương Nhất Bác vội vàng ngắt lời đối phương.

Tiêu Chiến lại khôi phục giọng điệu như lúc ban đầu, mang theo chút gợi cảm: "Nếu là loại quan hệ thứ hai, thì quả thực sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình ảnh của tôi. Quan hệ hôn nhân tuy có phiền phức một chút, nhưng hảo tụ hảo tán rất hợp cho cậu và tôi."

Tiêu Chiến đã suy xét chu toàn mọi thứ, Vương Nhất Bác cũng hiểu nếu phải chọn giữa phương thức một hay hai, thì kết hôn là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.

"Nếu cậu đồng ý, thì chúng ta có thể tìm thời gian gặp mặt nói chuyện." Tiêu Chiến đề nghị.

Gió bên ngoài khá lớn, vang lên tiếng vù vù phân tán lực chú ý của Vương Nhất Bác. Gió cuốn lấy nước mưa hất vào nhà qua cửa sổ, làm căn phòng có chút lạnh lẽo, như là cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu mà không đi bước này thì sẽ không thoát ra khỏi giới giải trí, cũng như không thể đi ra ngoài mà không dính nước mưa.

"Thầy Tiêu khi nào rảnh vậy? Tôi lúc nào cũng được." Vương Nhất Bác hỏi. Cậu xác định Tiêu Chiến có thực lực tiếp nhận tài nguyên của mình, nhìn toàn bộ giới giải trí này, không có ai phù hợp hơn Tiêu Chiến, nên Vương Nhất Bác không cần phải do dự nữa.

Giọng Tiêu Chiến lộ ra chút vui vẻ: "Ngày mai đi. 7 giờ tối ngày mai, địa điểm gặp mặt tôi sẽ phát định vị cho cậu."

Vì để đảm bảo bí mật, Tiêu Chiến chọn một hội quán cao cấp. Không có trang trí phù phiếm, cũng không có nhân viên ân cần quá mức, hội quán này tạo cảm giác thoải mái thanh tao, là nơi không cần phải uống rượu mà vẫn bàn được công việc.

Nhân viên phục vụ được bồi dưỡng có tố chất hướng dẫn Vương Nhất Bác vào phòng riêng, dọc đường đi không nói lời thừa thãi, cũng không tò mò soi mói, vẫn duy trì khoảng cách đi trước Vương Nhất Bác.

Hôm nay, Tiêu Chiến mặc áo sơ mi màu xám, cởi bỏ ba nút áo trên cùng, cơ bắp thân thể được rèn luyện nhiều năm như ẩn như hiện theo từng động tác. Quần jeans đậm màu bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, vô cùng hoàn mỹ. Ngay cả Vương Nhất Bác trước giờ được mọi người khen dáng hình đẹp cũng có chút đỏ mặt khi đối diện với đối phương.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến ở ngoài đời. Theo lý thuyết bọn họ đều ở trong giới, hẳn là đã gặp gỡ qua các lễ trao giải. Nhưng không, có thể là người ngoài giới đọc tin tức cho rằng hai người bất hòa, làm các nhà tổ chức sự kiện không dám mời hai người cùng lúc, sợ đắc tội cả hai người, dần dần trở thành điều cấm kị trong giới.

"Xin chào thầy Tiêu ." Vương Nhất Bác chủ động chào hỏi.

Tiêu Chiến đánh giá Vương Nhất Bác một phen, đồng thời ngồi thẳng dậy, không còn tùy ý như lúc chỉ có bản thân mình trong phòng, nở nụ cười thân thiện: "Mời ngồi, cậu uống gì nhỉ?"

"Nước lọc là được ạ." Vương Nhất Bác không thường tới mấy nơi này, cũng như chỉ uống nước lọc với người chưa thân thiết, một lựa chọn an toàn của cậu.

Tiêu Chiến cầm chai nước chưa mở rót ra ly cho cậu, nhân viên phục vụ thấy không có yêu cầu gì nữa liền rời đi.

Nhìn Vương Nhất Bác trong khoảng cách gần, trong đầu Tiêu Chiến chỉ nhảy ra bốn chữ "Mặt mày như họa": "Người khác làm mọi cách để vào giới, còn cậu đang đứng trên đỉnh cao lại muốn lui vòng, vì sao vậy?"

Vương Nhất Bác cầm ly nước, rũ mắt nói: "Chuyện cá nhân, không tiện nói."

Trên người Tiêu Chiến có mùi nước hoa như có như không chạm vào khứu giác của Vương Nhất Bác, mùi gỗ trầm với da thuộc, cuồng dã không kiềm chế, công kích nam tính, cùng với bộ quần áo Tiêu Chiến mặc hôm nay, kích thích Vương Nhất Bác không dám thả lỏng. Giống như cậu chỉ cần vừa lật người, thì sẽ bị cắn yết hầu, trở thành món thịt cá tươi ngon.

Tiêu Chiến không thất vọng, cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: "Cậu không hối hận là được. Cái giới này đã lui rồi thì khó quay lại."

"Tôi biết." Cậu thật sự quyết tâm mới đi tới bước này.

Tiêu Chiến cười nhẹ, khá là quyến rũ, làm Vương Nhất Bác có chút thất thần, quả thực người ta không nói ngoa Tiêu Chiến có nhan sắc hơn người, gương mặt vừa soái vừa kiêu ngạo chỉ cần cười nhẹ thì như là cảnh đẹp ý vui.

Giọng nói trầm ấm của Tiêu Chiến lại vang lên: "Hôm nay là thứ hai, bảng xếp hạng mới lên rồi nhỉ. Nếu các fans mà biết trong khi bọn họ đang xé xác nhau, còn chúng ta ngồi ở đây nói chuyện phiếm, thì chắc sẽ tức giận hết cả đám."

Vương Nhất Bác cũng cười, mối quan hệ mặt trăng không chạm mặt trời giữa cậu và Tiêu Chiến cũng do fans đặt ra: "Thầy cũng biết nếu chuyện kết hôn này truyền ra ngoài, thì sẽ gây tiếng vang lớn thế nào."

"Tôi quyết định làm như vậy là đảm bảo quyền lợi của mọi người, bao gồm cả cậu. Đến lúc đó đăng thông cáo lên internet, ai cũng có lợi, không mệt."

Đúng vậy, không ai hiểu rõ lợi ích từ lưu lượng hơn Vương Nhất Bác, đến lúc đó lưu lượng càng cao càng chiếm nhiều ích lợi hơn.

"Chuyện tiếp theo cần thầy để tâm giúp rồi." Vương Nhất Bác nói, "Thầy cần tôi làm gì cứ nói đi ạ."

Tiêu Chiến bắt chéo hai chân, ý cười nơi khóe miệng không thay đổi: "Trước tiên đổi xưng hô đi đã, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng chúng ta còn chưa đến mức đó, dùng kính ngữ nghe phiền quá."

Vương Nhất Bác nghe lời gọi: "Anh Chiến."

Bởi vì chuẩn bị để lui vòng, cho nên sau khi hết hạn hợp đồng với Nhạc Hoa, Vương Nhất Bác không ký với công ty nào nữa, cũng không lập phòng làm việc cho mình. Chỉ có Ngải Trừng đi theo cậu, giúp cậu xử lý công việc.

Tiêu Chiến lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi, cũng không chênh lệch quá lớn.

Tiêu Chiến hài lòng, tiếp tục nói: "Có hai việc cần cậu làm, cậu có thể về bàn với người đại diện rồi trả lời với tôi. Một là chúng ta làm hợp đồng hôn nhân, cho nên phải có thỏa thuận trước hôn nhân, từng người định ra nội dung, rồi họp bàn; hai là bên tôi yêu cầu cậu kí hợp đồng quản lý với Tinh Lộ, Tinh Lộ sẽ giúp cậu quản lý các công việc còn lại, để cậu lui vòng. Hiện tại cậu không có công ty quản lý, chỉ nhờ vào người đại diện thì có rất nhiều bất lợi. Tinh Lộ sẽ không nhận thêm công việc cho cậu, chỉ dời đi tài nguyên của cậu mà thôi."

Hai việc này đều nên làm, Vương Nhất Bác nói: "OK. Tôi sẽ xem hợp đồng hôn nhân trước rồi mới quyết định."

"Tất nhiên."

Còn thỏa thuận trước hôn nhân, đơn giản là vấn đề tài sản và điều kiện bảo mật, dù Tiêu Chiến không nói, nhưng Vương Nhất Bác sẽ đề cập, không chừa chỗ cho bất kì hiểu lầm nào.

Bàn xong chính sự, Tiêu Chiến hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"

"Dạ rồi. Anh Chiến còn chưa dùng bữa nữa ạ?"

"Ừ, lười ăn. Mấy ngày nay cơm tối toàn là cỏ, không thú vị."

Ăn cỏ là chỉ ăn salad, hoặc là nước cất nấu rau xanh, không có mùi vị, rất là khó chịu, là thực đơn hằng ngày của nghệ sĩ.

"Muốn giảm cân sao?" Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến hoàn toàn không cần giảm cân, hoàn hảo lắm rồi.

Tiêu Chiến xua xua tay: "Không phải, quý dạ dày nên kiêng ăn mà thôi."

Nghệ sĩ căn cứ vào nhu cầu của bản thân, ăn theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng là chuyện bình thường, giống như bị đau dạ dày thì phải ăn cơm ngày ba bữa.

"Kiên trì một chút là qua." Vương Nhất Bác cũng từng trải qua, không phải không chịu nổi.

Tiêu Chiến nhìn cậu giây lát, cầm lấy túi xách đặt bên cạnh bàn trà, cười như không cười mà nói: "Anh mời cậu ăn cỏ, cậu mời anh ăn thịt, thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro