24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

Bạn tốt của Từ Du Dao gửi biểu tình "Ghen ghét đến vặn vẹo", trả lời cho cô: Cô có bản lĩnh thì public đi!!! (😫 )

Buổi chiều Từ Du Dao còn phải về phòng khám cho nên rời đi trước, trên đường trở về lâng lâng trả lời: tôi không có bản lĩnh cô ơi, sợ bị công kích tập thể.

Bạn tốt: Ngoài đời Vương Nhất Bác còn đẹp hơn trong hình hả?

Từ Du Dao: Tất nhiên! Tôi thấy anh tôi chiếm tiện nghi người ta!

Bạn tốt: Củ cải trắng bị bôi đen rồi ( khóc thành tiếng.jpg ) (😭 )

Từ Du Dao: Cô chửi anh tôi là đầu heo thì tôi cũng không có ý kiến.

Bạn tốt: Không, ảnh đế Tiêu cũng đẹp trai lắm gái, chỉ là không hợp mắt của tôi.

Từ Du Dao: Bữa nay tôi hỏi Vương Nhất Bác chừng nào tổ chức concert nhớ cho tôi vài vé, đến lúc đó tôi mang cô đi khu VVVIP ha!

Bạn tốt: Bạn tốt ơi, để mình mời bạn một bữa ăn thịnh soạn nhaaa!

Từ Du Dao nghĩ nghĩ, vẫn là không đem chuyện Vương Nhất Bác tới gặp bác sĩ tâm lý kể cho bạn tốt của mình, không phải không tin được, mà là giới giải trí nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Vả lại, cô cũng không biết Vương Nhất Bác rốt cuộc vì sao tới khám bệnh, lỡ như chỉ bị áp lực mà cô lại nói ra nói vào sẽ không hay. Chuyện này là chuyện riêng của gia đình, quản được miệng cũng là sự bảo vệ tốt nhất cho Vương Nhất Bác. Cơ mà nếu có thời gian cô vẫn muốn nói chuyện với anh mình, tìm cách giúp đỡ Vương Nhất Bác!

Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Vương Nhất Bác nên có hơi ngại ngùng, nhưng Vương Nhất Bác quá đáng yêu, quá dịu dàng, làm cô rất vui, cô tính mua một cái bánh kem nhỏ về nhà lặng lẽ chúc mừng một chút, sau này mỗi năm đều phải làm tiệc ăn mừng mới được!

Nhà hàng buffet này không có giới hạn ăn uống, chỉ cần rời đi trước giờ ăn tối là được.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ăn buffet cũng không lấy số lượng nhiều, lượng cơm cũng không khác biệt ngày thường, ăn xong lại gọi cà phê, vừa hay nơi này có quầy cà phê khá ngon.

Có cà phê, tự nhiên không thể thiếu mấy món đồ ngọt mà Từ Du Dao đề cử, chủng loại bánh ngọt ở đây khá phong phú, Vương Nhất Bác chọn mấy loại, tuy chất lượng không bằng ổ bánh kem lần trước Vu Dĩnh mua cho, nhưng cũng đạt tới trình độ trung bình, làm tâm tình của Vương Nhất Bác lại tăng thêm một cấp.

"Bác sĩ Đỗ nói rồi chúng ta không cần vội vã, từ từ trị bệnh là được." Tiêu Chiến cảm thấy chỉ cần đối mặt thì những suy nghĩ tiêu cực trước kia sẽ từ từ được giải trừ.

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn thành thật lại nghe lời.

Tiêu Chiến cười: "Ở trên sân khấu hát không được thì cùng lắm chúng ta thu album, không tổ chức liveshow, mặc kệ người ta nghĩ thế nào thì nghĩ, miễn sao mình vui là được rồi."

"Vâng, em biết." Hắn bây giờ chỉ có thể hát trước mặt Tiêu Chiến, cùng lắm thì sau này ghi âm sẽ nhờ Tiêu Chiến ngồi bên ngoài, hắn tin Tiêu Chiến sẽ không từ chối.

"Bây giờ em muốn thử phong cách nào thì cứ việc thử, bên Tinh Lộ anh sẽ nói giúp em, Ngôn Chi không phải là người không hiểu chuyện, chỉ cần em có phương án hợp lý, cậu ta sẽ không phản đối. Hơn nữa, nếu em có thể khỏi hẳn, thì không cần lui vòng, cũng có lợi cho Tinh Lộ nữa, một năm nữa em hết hạn hợp đồng với Tinh Lộ, đến lúc đó Tinh Lộ có được lý lịch đẹp, sau này có tuyển thực tập sinh cũng được nhiều phụ huynh tin tưởng."

Dù sao Vương Nhất Bác cũng là người trưởng thành rồi, không phải chuyện gì cũng dựa vào Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến chịu giúp hắn khắc phục bệnh tật, đã là trợ giúp rất lớn: "Anh, tự em nói với ông chủ Lộ là được, anh đã giúp em rất nhiều, em chưa tới nỗi không dám bàn chuyện công việc."

Tiêu Chiến uống cà phê, nghĩ cũng đúng, Vương Nhất Bác chỉ lo sợ sân khấu mà thôi, còn những chuyện khác cũng không lo sợ, là do hắn suy nghĩ quá nhiều: "Vậy thì được, anh mong chờ ca khúc mới của em."

Nghĩ đến bản nháp trong tay mình, trong mắt Vương Nhất Bác tràn ra ý cười: "Em sẽ thử xem. Nói thật, hồi còn ở trong nhóm toàn phải hát những bài dành cho thanh xuân làm em rất xấu hổ, tuổi tác của các thành viên cũng không còn nhỏ nữa, không thích hợp hát mấy bài đó, chỉ là công ty ôm thành tích dĩ vãng, không dám có đột phá, sợ phật lòng khán giả."

Tiêu Chiến chướng mắt Nhạc Hoa bảo thủ, nhưng cũng có thể lý giải, rất nhiều giải trí công ty bởi vì nghệ sĩ thành công ở một phương diện nào đó cứ đeo bám mãi, không dám trở mình; cũng có một số nghệ sĩ băn khoăn điều này nên ảnh hưởng đến phát triển của bản thân. Không phải nói thay đổi phong cách nhất định sẽ thành công, để đạt được thành công cần rất nhiều yếu tố, thậm chí là cần thời vận nữa, nhưng có thể xác định là không phát triển nhất định sẽ bị đào thải, thời đại này tin tức thay đổi quá nhanh, nghệ sĩ không đột phá được sẽ biến mất ở trước mặt công chúng.

"Em muốn làm thế nào cũng được, nhưng nhất định phải chuẩn bị tâm lý, thay đổi phong cách chưa chắc là thành công, lỡ như thất bại, thì em cũng không cần quá thất vọng, coi như là thử sức bản thân thôi." Tiêu Chiến không phải giáo huấn Vương Nhất Bác, chỉ là nhắc nhở một tí.

Vương Nhất Bác cười đáp: "Anh, anh yên tâm đi. Lúc em mới debut cũng đâu có nổi tiếng ngay đâu, nhưng em làm chuyện em thích, cho nên cũng không cảm thấy gian nan, cũng không đua đòi. Giờ thì em đã nếm qua vinh quang, em biết chuyển mình có thể gặp thất bại, nhưng so với đứng trên sân khấu hát không được, thì đó không là gì hết."

"Em nghĩ được vậy là tốt. Về nhà nhớ nói chuyện với Ngải Trừng, soạn ra kế hoạch đưa cho Ngôn Chi, chỉ cần là hợp lý thì cậu ta sẽ không từ chối đâu." Theo hiểu biết của hắn, Lộ Ngôn Chi trước nay không từ chối các kế hoạch phát triển của nghệ sĩ trong công ty, đương nhiên, ngoại trừ những ý kiến trời ơi đất hỡi.

Hôm nay, Vương Nhất Bác rất phối hợp đi gặp bác sĩ, tâm trạng cũng không tồi, để khen thưởng, sau khi dùng bữa xong Tiêu Chiến còn chở cậu đi hóng gió rồi mới về nhà.

Vương Nhất Bác cũng hiếm khi có tâm trạng vui vẻ đi ngắm phố phường. Năm nay mùa xuân đến sớm, cây cối xanh tươi, cỏ cây cũng đua nhau khoe sắc, thiên nhiên thần kì vậy đó, đông khô xuân sinh, tất thảy là một sự khởi đầu mới. Bốn mùa tuần hoàn như vậy cũng là dự báo cho tương lai của cậu —— hiện tại cậu đang nghỉ đông, nhưng sẽ có một ngày nào đó cậu sẽ vươn mình trở dậy, khoe sắc như muôn hoa.

Về đến nhà, Vương Nhất Bác thay đổi quần áo, rửa tay xong liền ôm cây đàn ghi-ta xuống lầu.

Tiêu Chiến đang nấu nước ở bếp.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa phòng bếp dò xét rồi tiến nửa thân mình vào: "Anh, em hát một bài cho anh nghe nhé."

Tiêu Chiến cười, không đồng ý nghe hát miễn phí là thằng ngốc: "Ở phòng khách á?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến liền bưng ly nước ra sô pha ở phòng khách, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ đợi.

Đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vừa không khẩn trương, vừa không thẹn thùng, ngồi vào ghế sô pha chỉnh dây đàn, bắt đầu đàn hát.

Bài Vương Nhất Bác hát chính là bài hát được Tiêu Chiến làm thành tiếng chuông di động, một bài tình ca đau khổ dễ dàng chiếm lấy tình cảm của khán giả. Bộ dáng Vương Nhất Bác đánh đàn ghi-ta khá tùy ý, nhẹ nhàng hơn so với khi đánh dương cầm, âm thanh bắn ra như là con người Vương Nhất Bác, vừa dịu dàng vừa hấp dẫn.

Vương Nhất Bác chuyên chú với ca khúc, ngẫu nhiên nhìn đàn ghi-ta tìm vị trí hợp âm, mặt mũi không còn u sầu như mấy ngày trước, lông mi run run theo mỗi lần chớp mắt, nhìn như một bức ảnh động hoàn mỹ.

Tiêu Chiến nghe được có chút thất thần, đột nhiên suy nghĩ, nếu tình tiết thất tình của bài hát ấn lên người Vương Nhất Bác, thì người con gái đá Vương Nhất Bác là một kẻ ngốc, người tốt như cậu mà không biết quí trọng là thế nào?

Nhạc buồn mà hắn lại có những suy nghĩ không chính đáng, lan man tới tận đâu đâu.

Hát xong, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến: "Anh thấy thế nào?"

Tiêu Chiến hoàn hồn, nói thật: "Hay lắm, phù hợp với phong cách mới."

"Sao anh lại để nhạc chuông là bài này?" Vương Nhất Bác tò mò, kỳ thật Tiêu Chiến có thể dùng rất nhiều bài hát khác để làm nhạc chuông mà.

Tiêu Chiến uống nước, nói: "Em có quá ít bài hát solo, nếu anh dùng bài của UNIQ thì người ta nghĩ anh thích cả nhóm, mà anh không muốn bị hiểu lầm. Anh dùng bài hát này đơn giản là vì thích giọng hát của em, không phải để ứng phó người ngoài, cũng không phải để làm cho em vui, thích là thích thôi. Sau này có bài hát mới thì anh sẽ đổi, à đúng rồi, bài hát lần trước cũng hay lắm đó, anh rất thích."

Vương Nhất Bác hân hoan trong lòng: "Chờ thu âm hoàn chỉnh em sẽ gửi cho anh."

"Anh chờ." Nói đến đây Tiêu Chiến dừng một chút, lại nói, "À, anh thấy loại yêu đương đau khổ này không hợp với em đâu."

"Vì sao?" Không phải khán giả vẫn thích đó sao?

Tiêu Chiến cong cong khóe miệng: "Em hát mấy bài thê lương thế này thì mấy người mê nhạc sẽ nói, 'cái cô gái kia bỏ đi thật tốt quá, để chúng ta có cơ hội'."

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười: "Không phải đâu, làm gì có chuyện đó!?"

"Sao lại không, ai cũng nghĩ người con gái đó thật quá đáng." Tiêu Chiến đột nhiên lý giải nội tâm của người hâm mộ, chỉ khi yêu thương quá nhiều mới có suy nghĩ như vậy.

Vương Nhất Bác cười thành tiếng: "Người đáng bị đá phải là em chứ?"

Dù sao cậu cũng là người kết hôn với đàn ông mà.

Tiêu Chiến ngẩn ra, ngay sau đó cười hỏi: "Đáng ở chỗ nào, nói anh nghe coi."

"Em chỉ thuận miệng nói thôi, anh nghiêm túc vậy làm gì."

"Anh thắc mắc thôi." Tiêu Chiến đùa giỡn mang theo vài phần nghiêm túc.

Luận khua môi múa mép, Vương Nhất Bác không phải là đối thủ, từ nhỏ cậu đã là người thành thật, nhất thời nói không ra lời.

Tiêu Chiến cười ha ha: "Được rồi, không chọc em nữa, nhưng anh là fan của em, đừng coi thường phán đoán của anh."

Vương Nhất Bác chỉ có thể trả lời: "Biết ạ."

Dù sao cậu cũng không định tiếp tục viết tiếp lời cho mấy ca khúc trữ tình buồn này. Tiêu Chiến chủ động liên hệ Ngải Trừng, báo cho cô biết tình hình bệnh trạng cũng như xác định kế hoạch ra album của Vương Nhất Bác. Có Tiêu Chiến hỗ trợ, áp lực của Ngải Trừng ít đi, hơn nữa nhìn qua phương án trị liệu có tính khả thi rất cao làm trong lòng Ngải Trừng cũng khoan khoái đi nhiều.

Có điều Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chỉ là quan hệ hợp tác, Tiêu Chiến cũng khó tránh khỏi quan tâm tới Vương Nhất Bác. Người ta đường đường là một ảnh đế, ngày thường cũng rất bận rộn, mà lại vì chuyện của Vương Nhất Bác bận trước bận sau, làm Ngải Trừng rất khó không lo nghĩ.

Bởi vì mối quan hệ với Vu Dĩnh, Ngải Trừng suy xét một lát, nói thẳng: "Tôi rất cảm kích việc Tiêu tiên sinh chăm lo cho Nhất Bác, chỉ là cậu ấy còn nhỏ, suy nghĩ khá là đơn thuần, mọi việc cũng còn phải nhờ vào ngài Tiêu , tôi chỉ hy vọng ngài không cả thèm chóng chán là được."

Tiêu Chiến nào không nghe ra ý của Ngải Trừng chứ? Hắn cũng không cảm thấy không vui, bởi vì Ngải Trừng che chở, để bụng tới mọi chuyện xung quanh Vương Nhất Bác thì cậu ấy mới có thể vẫy vùng trong giới giải trí này.

Tiêu Chiến không vòng vo, cũng không giải thích, chỉ nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không hại em ấy."

Ngải Trừng cười nói: "Tôi tin anh."

Tin hay không cũng cần phải xem hành động, Tiêu Chiến thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Tôi không cần phải nể mặt ai, chỉ là cảm thấy hợp ý với Nhất Bác, nếu em ấy có thể lưu lại trong giới làm chuyện mình thích, hoặc là lỡ như không thể khắc phục được bệnh tình, thì tôi cũng hy vọng em ấy sẽ có một tương lai ổn định, vô lo vô nghĩ. Còn nữa, tôi có đối xử tốt với em ấy hay không là chuyện giữa hai người bọn tôi, không cần phải cho người ngoài biết."

Ngải Trừng nghẹn lời, cảm thấy may mắn vì mình không phải là người đại diện của Tiêu Chiến, nếu không khẳng định trên mặt sẽ có thêm nhiều nếp nhăn do tức giận. Đè nặng khó chịu trong lòng, Ngải Trừng ra vẻ bình tĩnh nói: "Vậy thì Nhất Bác nhờ vào anh, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi."

"Nhất định."

Cúp điện thoại, Ngải Trừng cảm thấy Tiêu Chiến không đáng tin cho lắm, dù sao cũng là em trai của bạn tốt, cũng không thể mới ra ổ sói lại nhập vào hang hổ, cô cũng phải lên tiếng dè chừng. Có điều nếu cô nói những lời này, thì có khả năng Vương Nhất Bác sẽ đoán mò, lỡ như gây bất lợi cho cuộc sống sinh hoạt của hai người thì sao, chi bằng gọi điện thoại nói cho bạn tốt biết trước để hai chị em tâm sự, chị gái ở nước ngoài xa xôi hỏi thăm em trai là chuyện bình thường, Vương Nhất Bác cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Từ đó trở đi, Vương Nhất Bác rất ít khi ra cửa, cũng không có công tác, nhưng đã có biến hóa rất lớn với tâm trạng.

Hồi trước hắn có rất nhiều lần ngồi ngốc ở trong phòng làm việc, nhưng hiện giờ thì khác rồi, có lúc viết nhạc, viết lời, cũng tươi cười nhiều hơn. Ăn cơm cũng tương đối bình thường, ngẫu nhiên linh cảm tới thì xuống ăn trễ hơn thôi. Hắn cũng làm theo phát đồ của bác sĩ Đỗ, mỗi ngày chụp một tấm ảnh có ý nghĩa làm thành nhật kí, đơn giản mà lại dễ làm. Bác sĩ Đỗ cũng nói hắn không nên xem những tin nhắn trên Weibo nữa, để Ngải Trừng đăng nhập tài khoản, xóa đi những tin nhắn ác ý đó, vậy thì sau này bệnh tình của Vương Nhất Bác khá hơn, có vào đọc thì cũng là những tin nhắn tích cực, như vậy mới giúp hắn lấy lại sự tự tin.

Tâm trạng thoải mái của Vương Nhất Bác cũng nhờ tới Ngải Trừng, tạm thời Vương Nhất Bác không có lịch trình, đoàn đội nhàn rỗi đều được cô phái đi xem tin nhắn, nếu phát hiện những lời ác ý chưa kịp xóa thì báo ngay cho cô.

Về chuyện album, Vương Nhất Bác cũng bàn xong với Lộ Ngôn Chi, hắn chỉ cần làm tốt kế hoạch, giao cho phòng kế hoạch phê duyệt, rồi lại đưa đến cho Lộ Ngôn Chi ký tên, nếu có thắc mắc thì ông chủ sẽ hẹn gặp nghệ sĩ, nếu không cần thiết thì cứ làm theo kế hoạch.

Chuyện Vương Nhất Bác ra album công ty sớm đã có chuẩn bị, không cần Vương Nhất Bác họp bàn với Lộ Ngôn Chi, nhưng đây dù sao cũng là album đầu tiên của hắn với công ty, cũng có thể là album cuối cùng của hắn, nên Lộ Ngôn Chi rất coi trọng, hẹn gặp mặt họp bàn.

Lộ Ngôn Chi làm theo việc công, hẹn ngày họp bàn với Vương Nhất Bác và phòng kế hoạch.

Cho nên những ca khúc Vương Nhất Bác hoàn thành gần đây sẽ được trưng dụng đưa vào album, thời gian đủ dài không cần phải sốt ruột.

Hôm nay lúc dùng bữa sáng, Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi video của chị Vương Nhuy.

Vì là chị gái nên Vương Nhất Bác không cần chú ý quần áo, đầu tóc, nhấn đồng ý.

"Chị, sao hôm nay rãnh rỗi gọi cho em thế?" Hắn bận rộn, chị của hắn còn bận hơn, cho nên đa số thời gian hắn đều chờ chị gái liên lạc.

Vương Nhuy cười nói: "Không có việc gì, chỉ muốn xem em thế nào thôi. Gần đây sao rồi? Khí sắc cũng tốt hơn nhiều rồi đó."

"Dạ, em khỏe lắm, chị đừng lo." Vương Nhất Bác có nói cho chị mình biết chuyện mình đi gặp bác sĩ Đỗ, làm Vương Nhuy rất vui, bảo cậu tích cực trị liệu, đương nhiên, cũng hoan nghênh cậu đến nơi cô ở nếu sau này "Về hưu", "Vẫn luôn bận rộn viết nhạc đó chị. Chị thì sao?"

"Chị vẫn khỏe, sắp gặp được anh rể em."

"Anh rể không ở nhà hả chị?"

Vương Nhuy bất đắc dĩ nói: "Tăng ca rồi."

Chị gái và anh rể của cậu đều là tinh anh trong xã hội, công việc ổn định nhưng rất là bận rộn.

"Hai người phải biết chú ý thân thể."

"Chị biết, hai người đều lớn cả rồi, làm sao không biết bồi bổ thân thể chứ?" Vương Nhuy vẫn luôn mỉm cười, "Hai đứa tụi em có xung đột gì không? Có gì không thoải mái không?"

Bởi vì bọn họ kết hôn theo hợp đồng nên Vương Nhuy không hỏi nhiều về Tiêu Chiến, mỗi lần trò chuyện cũng chỉ hỏi đến tâm trạng của cậu. Lần này hỏi tới Tiêu Chiến, cũng là vì đối phương giúp cậu rất nhiều, chị của cậu cũng không thể không hỏi tới, vậy thì quá tuyệt tình rồi còn gì.

"Khá tốt, cũng không có gì không thoải mái. Anh Chiến tốt với em lắm, chị yên tâm đi." Vương Nhất Bác chuyển qua ghế sô pha, tùy ý dựa vào, trông rất chi là lười biếng.

Vương Nhuy nói: "Người ta không có bổn phận phải tốt với em biết chưa , em ở nhà người ta thì phải biết tự giác, đừng để người ta không hài lòng."

Vương Nhất Bác vô tội nói: "Không phải em lười mà, ở nhà có thuê dì giúp việc rồi, có cần tới em dọn dẹp đâu."

"Cũng không cần em phải làm gì, chỉ là đừng quá thu mình, em kết giao thêm bạn chị cũng rất mừng, nhưng không được làm phiền sinh hoạt của người ta, em hiểu ý chị chứ."

Lúc Ngải Trừng gọi điện thoại cho cô, chỉ nói hy vọng cô nhắc nhở Nhất Bác vài câu, có vài lời Ngải Trừng không tiện nói, chị gái nói thì tốt hơn. Nhất Bác và Tiêu Chiến chỉ kết hôn theo hợp đồng, sau này mỗi người sẽ có cuộc sống riêng, bây giờ Tiêu Chiến đối xử tốt vì bệnh tình của cậu, cô sợ cậu sinh ra ỷ lại, mà gia thế đối phương lại phức tạp, lỡ như nảy sinh tình cảm thật thì sẽ không tốt cho Nhất Bác.

Vương Nhuy can thiệp là vì không muốn em trai mình chịu thêm thương tổn, nói thêm vài câu khuyên nhủ.

Vương Nhất Bác không nghe ra có cái gì không đúng, gật đầu nói: "Em biết, bọn em không can thiệp cuộc sống cá nhân của nhau, mỗi người tự lo cho mình."

Nghe ngữ khí của Vương Nhất Bác, rõ ràng là các cô đã suy nghĩ nhiều, Vương Nhuy cũng yên tâm chút: "Ừ, chỉ là nhắc nhở em mấy câu thôi, sợ em có bạn mới quên hết tất cả."

"Sẽ không đâu." Vương Nhất Bác biết nhìn sắc mặt của người khác, ít nhất thì trước mắt Tiêu Chiến không lộ ra thái độ bị cậu quấy rầy, cho nên ở trước mặt Tiêu Chiến cậu vẫn là tương đối tự tại.

Hôm nay, Tiêu Chiến dậy trễ, lúc xuống lầu thì thấy Vương Nhất Bác đang nói chuyện video.

"Chào buổi sáng anh Chiến." Vương Nhất Bác chủ động chào hỏi.

"Chào buổi sáng, em đang làm việc hả?" Tối qua Tiêu Chiến dự tiệc về trễ, nên sáng nay dậy muộn.

"Không phải, em đang nói chuyện với chị hai."

Vương Nhuy dù sao cũng lớn lên với Nhất Bác, nghe thái độ và ngữ khí của hắn, thì cô liền biết Tiêu Chiến không còn là người ngoài nữa.

Tiêu Chiến cảm thấy đối phương không thấy được người khác, cũng khẳng định nghe được bọn họ nói chuyện, lại là chị gái của Vương Nhất Bác nên hắn chủ động hỏi: "Anh chào hỏi chị ấy một tiếng được không?"

Vương Nhất Bác không xác định có thích hợp hay không, cũng sợ hai người không có gì để nói, làm cho xấu hổ.

Tiêu Chiến cười nói: "Em đã gặp em họ anh rồi, anh cũng nên gặp chị của em, bằng không thất lễ quá."

Vương Nhuy nhướng mày —— Tiêu Chiến vừa nghe là người suy nghĩ chu đáo hơn em trai mình. Người này nếu đơn thuần chỉ giúp đỡ em mình thì thôi, nhưng nếu có tâm tư khác, thì em trai ngốc của mình có chống đỡ nổi không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro