54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54

Hành lang nhỏ hẹp, muốn làm bộ không quen biết là chuyện rất khó. Vương Nhất Bác không ngờ mình lại chứng kiến chuyện như vậy, dù hắn không thích Vấn Hàn, cũng sẽ không hãm hại gã, vì hai người đã sớm không cùng một thế giới rồi.

Tiêu Chiến nói khẽ với Vương Nhất Bác: "Đó là phòng của Ngôn Chi."

Tích tắc Vương Nhất Bác từ xấu hổ biến thành kinh ngạc —— chuyện gì đang xảy ra đây?

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đi qua đó, Tiêu Chiến biết mật mã cửa phòng nên trực tiếp mở cửa.

"Cút!" Bên trong truyền đến tiếng nói đầy phẫn nộ của Lộ Ngôn Chi.

Tiêu Chiến nói: "Là tớ."

Cửa phòng chưa đóng lại ngay, Vương Nhất Bác đứng ở cạnh cửa nhìn Vấn Hàn.

Vấn Hàn cắn cắn môi, đỡ vách tường đứng lên, ánh mắt bất thiện liếc Vương Nhất Bác một cái: "Sao? Buồn cười lắm à?"

Vương Nhất Bác không tiếp lời, không đến mức buồn cười, nhưng hắn thấy Vấn Hàn đang tự tìm đường chết.

Vấn Hàn cũng không để ý hắn nghĩ như thế nào, không lộ ra vẻ xấu hổ, chỉ nói: "Vương Nhất Bác, mạng mày thật tốt, không phải ai cũng giống mày đâu."

Nói xong, Vấn Hàn nhặt lên đồ vật rơi trên mặt đất, rời đi không luyến tiếc.

Nếu là ở trước kia, thì Vương Nhất Bác sẽ không nhận lời khen mình có mạng tốt, nhưng từ khi ở cùng Tiêu Chiến, hắn cảm thấy vận khí của mình ngày càng lên hương, có lẽ vận khí cả đời này của hắn đều dựa vào Tiêu Chiến.

UNIQ giải tán, Vấn Hàn không có công ty quản lý, chỉ còn lại người quản lý trong một công ty nhỏ, tài nguyên có hạn. Là người có chí tiến thủ, Vấn Hàn muốn nhảy lên công ty lớn hơn không phải là chuyện gì đáng chê trách. Không thể nghi ngờ Tinh Lộ chính là lựa chọn tốt nhất, Nhạc Hoa cũng không tồi, nhưng tài nguyên thiên vị quá nhiều, chưa chắc có lợi với Vấn Hàn. Mà Vấn Hàn nghĩ không sai, nhưng chủ ý đánh lên Lộ Ngôn Chi thì lại quá sai lầm, Lộ Ngôn Chi không phải là loại người như vậy, Vấn Hàn tùy tiện hành sự thì chỉ nhận lại quả đắng thôi.

Vương Nhất Bác khẽ thở dài. Hắn không quản chuyện của Vấn Hàn, cũng chẳng có ý định tham gia, chỉ là cảm thấy làm một ông chủ đứng đắn thiệt là khó quá. Sau này chờ phòng làm việc của Tiêu Chiến vững mạnh, bồi dưỡng được một ít nghệ sĩ, nói không chừng đến lúc đó Tiêu Chiến cũng trở thành đối tượng được người khác mơ ước.

Vào phòng, Lộ Ngôn Chi ngồi ở mép giường uống nước, Tiêu Chiến cười như không cười mà ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là mâm đồ ăn khuya, có salad, có cháo, hẳn là bữa ăn khuya mà Lộ Ngôn Chi đã gọi.

"Nhất Bác, tới đây, dưa hấu ngọt lắm." Tiêu Chiến ăn dưa hấu, như là nhờ nó giải rượu.

Vương Nhất Bác chào hỏi với Lộ Ngôn Chi, thân phận của hắn khác với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhìn thấy bạn thân bị người ta chiếm tiện nghi, hắn có thể trêu chọc đối phương, nhưng Vương Nhất Bác là nhân viên cấp dưới, vẫn nên thành thật một chút, không nên tìm lấy phiền phức cho bản thân.

Cầm một miếng dưa hấu đưa cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cười hỏi: "Nói đi, sao lại bị thế này?"

Lộ Ngôn Chi đặt ly nước xuống bên cạnh, không thoải mái trả lời: "Vừa vào cửa là tớ gọi phục vụ bữa khuya, bảo bọn họ trực tiếp đưa vào, sau đó đi tắm. Chờ tớ tắm xong ra ngoài là thấy cậu ta không một mảnh vải nằm ở trên giường mình, quần áo phục vụ rơi vãi trên đất, hẳn là thông đồng với nhân viên ở đây."

"Đừng tới chỗ này nữa." Tiêu Chiến nói. Bò lên giường là chuyện nhỏ, làm chuyện nguy hiểm khác thì sao? Mặc kệ hội quán biết hay không biết, đều là do quản lý sơ sẩy, với người có địa vị như bọn họ thì sẽ không có cơ hội thứ hai.

Lộ Ngôn Chi gật đầu, hỏi Vương Nhất Bác: "Đưa tôi về nhà được không?"

Gọi xe cũng được thôi, nhưng anh em với vợ anh em đều ở đây, sao lại không hỏi.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Được chứ."

Lộ Ngôn Chi lấy quần áo rồi vào toilet thay đồ, nếu chỉ có Tiêu Chiến ở đây, thì hắn không cần để tâm đến điều này.

Việc này xem ra rất phiền lòng, Lộ Ngôn Chi chưa bao giờ gặp phải chuyện hoang đường thế kia, Tiêu Chiến muốn giải tỏa căng thẳng cho Lộ Ngôn Chi, cả đường đi nói đông nói tây, chờ đến khi Lộ Ngôn Chi xuống xe sắc mặt đã khá hơn rất nhiều.

Trên đường về nhà, Tiêu Chiến cảm khái nói: "Thật là muốn giục Ngôn Chi nhanh chóng lập gia đình đi, ít ra uống say còn có người chở cậu ta về, người khác muốn leo giường cũng chùn bước. Bây giờ cậu ta chẳng khác gì miếng thịt mỡ treo chạn bếp, ai nhìn cũng muốn cắn một miếng."

Vương Nhất Bác cười nói: "Đâu phải muốn cưới là cưới được đâu anh, phải gặp người thích hợp chứ."

"Thì phải đi tìm mới gặp được chứ, người cuồng công việc như cậu ta đi đâu gặp người đây?"

Vương Nhất Bác không phải là người nhiều chuyện, nhưng bởi vì là bạn thân của Tiêu Chiến, coi như là nói chuyện phiếm: "Gia đình ông chủ Lộ không thúc giục gì ạ?"

Tiêu Chiến bật cười: "Thời đại nào rồi, gia đình có sắp xếp cậu ta cũng chẳng muốn đi, để tránh gây xấu hổ cho hai nhà nên chẳng ai thèm quản nữa."

Nói đến Lộ Ngôn Chi, Vương Nhất Bác không nhịn được, hỏi: "Anh thì sao? Trong nhà có sắp xếp gì cho anh không?"

Tiêu Chiến cười nhạo: "Từ sau khi anh đậu đại học, ở trong mắt ba mẹ anh công tác chính là con trai ruột, anh là quà tặng kèm nên hai người họ mới mặc kệ anh."

"Vậy con đường anh đi trong giới này cũng không dễ dàng ha." Trong giới quá nhiều dụ hoặc, đặc biệt là con người có giá trị như Tiêu Chiến, không bị truyền tai tiếng trừ bỏ năng lực của đoàn đội mà còn do bản thân tự khắc chế nữa.

"À, ba mẹ anh sắp về nước rồi, em về nhà với anh nhé, hai người họ rất muốn gặp em." Chuyện gia đình nên giải quyết từ sớm.

Vương Nhất Bác có hơi ngại ngùng, nhưng cũng không thể từ chối: "Được, chú và dì có sở thích thế nào ạ, anh nói với em để em chuẩn bị quà gặp mặt."

Tiêu Chiến chọc hắn: "Em lo may túi ba gang đi, chuẩn bị nhận tiền lì xì của hai ông bà."

Nghỉ ngơi thêm một ngày, buổi sáng hôm sau, hai người cùng đi ghi hình cho chương trình.

Hai người tới hơi sớm, Triệu Phong và Lưu Di đã tới trước, chào hỏi xong hai người đi về phòng trang điểm.

Chuyên viên trang điểm là người họ thuê, đặc biệt là Vương Nhất Bác, bởi vì liên quan đến việc chuyển hình tượng nên kiểu tóc và trang điểm đều có thay đổi, mà điều này cần đến chuyên viên trang điểm có tay nghề. Bởi vì không phải trang điểm để lên sân khấu, cho nên lớp trang điểm lần này mỏng hơn, nhưng vẫn kẻ mắt cho nổi lên thần thái. Vương Nhất Bác trang điểm không quá nặng nề mà chỉ thêm vẻ tươi tắn, thậm chí không ai đoán được hắn có trang điểm không. Gương mặt của Vương Nhất Bác khác với các nghệ sĩ nam trong giới, không những không hề gây phản cảm khi có trang điểm, mà còn rất được lòng các hãng mỹ phẩm.

Ở lần chụp ảnh trước, Vương Nhất Bác đã cắt tóc ngắn một chút, bởi vì kiểu tóc để mái dày không còn thịnh hành nữa. Lần này, Vương Nhất Bác chỉ chừa lại vài cọng tóc mái, còn lại đều vuốt cao để lộ ra khuôn mặt cân đối, thanh thoát.

Hôm nay, trang phục Vương Nhất Bác chuẩn bị là áo thun màu đen trễ vai, cổ áo được cắt vừa phải để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, còn đằng sau không lộ nửa tấc bả vai. Bởi vì áo thun hơi mỏng, stylist phối thêm áo sơ mi màu đen đính đá cẩm thạch, mà áo sơmi lớn hơn ngày thường một size, không cài nút, hai vạt áo buộc lại chặn trước người, vừa lúc lộ ra áo thun trễ vai bên trong.

Ngoại trừ đôi khuyên tai Tiêu Chiến chọn cho hắn lần trước, hắn còn mang theo chiếc vòng tay bằng đinh, rạng ngời nhưng không chói lóa, vừa tràn đầy sức sống vừa hợp thời trang, được Vương Nhất Bác phối hợp nhuần nhuyễn.

Nếu nói vẻ đẹp xa xôi không thể với tới của Vương Nhất Bác khi chụp ảnh quảng cáo cho EE, thì hôm nay chỉ cần ngước mắt là thấy nét đẹp ấy ngay.

Trước khi vào ghi hình, chuyên viên trang điểm che lại dấu hôn trên cổ cho hắn, Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh cười cười nhìn vành tai đang phiếm hồng, thì nhận được cái liếc mắt miễn phí từ người nào đó.

Quan hệ ngày thường thế nào, có thân quen hay không quen biết, đã tới đây ghi hình, thì đều phải tỏ vẻ mình là người thân thiện.

Trường quay sẽ lần lượt chiếu phần ghi hình đã được cắt nối của bốn nhóm khách mời. Nhóm đầu tiên là vợ chồng Triệu Phong, Lưu Di, y như lời tiên đoán của Tiêu Chiến, cuộc sống bình thường của hai người này không thể thiếu hình ảnh của cậu con trai bé nhỏ, nhìn chung rất là ấm áp.

Lưu Di cười nói: "So với mấy thanh niên ở đây thì cuộc sống của chúng tôi khá là nhàm chán."

Người chủ trì tiếp lời: "Không thể nói như vậy, lúc yêu đương thì muốn bao nhiêu bất ngờ thì sẽ có bấy nhiêu, nhưng sau khi kết hôn thì vẫn nên yên bình một chút, vậy thì mới nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời được."

Hà Phan tiếp chuyện, bữa nay cô ả mặc đồ rất là gợi cảm, khe ngực như ẩn như hiện trước màn hình, so với Củng Tuyết thanh thuần, kín đáo, thì cô ả lại càng lả lơi: "Đâu ai nói trước được cuộc sống sau khi kết hôn lúc nào cũng bình ổn đâu ạ? Lý tưởng nhất là ngày nào cũng tràn ngập tình cảm mãnh liệt, vậy thì cuộc sống mới lãng mạn."

Khách mời cố vấn bữa nay là cô Lý Tâm Niên, diễn viên lão làng, lớn tuổi hơn Lưu Di, mấy vai phản diện cô đóng có thể làm người xem hận đến ngứa răng, nhưng rồi lại không thể không bội phục kỹ thuật diễn của cô. Có thể là đóng qúa nhiều vai ác, nên Lý Tâm Niên dù không trang điểm cũng đã mang khí chất nữ vương, quí phái hơn Hà Phan rất nhiều.

Lý Tâm Niên: "Suy nghĩ của thanh niên bây giờ lệch lạc hơn thế hệ tụi tôi, ai mà chẳng muốn tình yêu luôn tươi mới chứ? Nhưng kết quả là tình yêu, cuộc sống, và tình thân đã quấn chặt vào nhau, rất khó phân biệt cái nào hơn cái nào, đặc biệt là sau khi có con, cuộc sống của hai vợ chồng đều vây quanh con cái, không còn thế giới của hai người nữa, có thể thời gian yêu đương sẽ giảm đi rất nhiều."

Củng Tuyết ngây thơ chớp chớp mắt: "Lời cô Lý nói làm em hơi sợ."

Nói xong nắm lấy tay Trâu Hứa Quân.

Trâu Hứa Quân thuận thế nắm chặt tay cô nàng, chân thành nói: "Em tin vào sự cố gắng của hai bên."

Lý Tâm Niên cũng không biểu hiện ra sự bất mãn khi bị hậu bối phản đối, cô biết tay mình không đủ dài, không phải ai cũng kính trọng mình, nên không nói chuyện nữa.

Người chủ trì cue đến Vương Nhất Bác: "Còn Nhất Bác nghĩ sao?"

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, nói: "Em thì thấy sau khi trải qua thời kì yêu đương cuồng nhiệt, thì tình cảm của hai người mới dần ổn định, có thể là mất đi một chút lãng mạn và cuồng nhiệt như lúc đầu, nhưng không có nghĩa là cuộc sống sẽ không còn lãng mạn nữa, chỉ xem hai người có dụng tâm hay không. Em có một ví dụ hơi lạc đề một tí, như là một nghệ sĩ thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt người hâm mộ thì các fans sẽ rất hưng phấn, nhưng nếu người đó cứ xuất hiện 24/7, 365 ngày đều được lên báo mà không có chuyện gì đặc biệt, thì sẽ làm fans nhàm chán. Cho nên nghệ sĩ nên xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn, rồi lại nghỉ ngơi, trong thời gian đó cố gắng tích lũy thêm kinh nghiệm, thì mới đem lại cảm giác mới mẻ, không gây nhàm chán nữa."

Hà Phan lập tức tiếp lời: "Vậy là cậu và thầy Tiêu đã tiến vào thời kỳ hôn nhân buồn chán rồi à?"

Vương Nhất Bác chướng mắt với loại người đầu to óc trái nho như Hà Phan, nói: "Chúng tôi có lúc sẽ không rời nhau nửa bước; cũng có lúc cùng ở nhà, nhưng ai bận việc nấy; cũng có lúc ngồi cạnh nhau, nhưng ai làm việc nấy. Tôi không thấy chuyện này nhàm chán, cũng không cảm thấy tình cảm của hai đứa bị phai nhạt, trái lại, tôi còn cảm thấy hai đứa thấu hiểu lẫn nhau, cho nên mới luôn nghĩ cho đối phương."

Lý Tâm Niên cười nói: "Tôi đồng ý với Vương Nhất Bác, hai người có yêu nhau mới thấu hiểu cho nhau."

Hà Phan sượng sờ, đá đá chân Nghệ Hiên ở dưới bàn, còn Nghệ Hiên chỉ mỉm cười, không mở miệng.

Kế đến là Nghệ Hiên và Hà Phan.

Hai người đang trong thời kì yêu đương, vẫn chưa sống chung, cho nên nội dung ghi hình buổi sáng bắt đầu từ lúc Hà Phan đã trang điểm kĩ càng đi hẹn hò với Nghệ Hiên.

Hà Phan mặc chiếc đầm dài bó sát người, nhuần nhuyễn khoe hết đường cong của cơ thể, mang đôi giày cao gót mười centimets, bước chân ổn định. Trang điểm như vậy để đi gặp bạn trai không phải là chuyện xấu, mỗi cô gái có một phong cách riêng, Hà Phan muốn đem dáng vẻ này đi gặp Nghệ Hiên cũng là chuyện của hai người họ. Nhưng là, hôm nay họ sẽ dạo siêu thị, mặc đồ kia khá là phiền phức, không biết Hà Phan có nghĩ đến điều này không.

Quả nhiên vừa tới siêu thị Hà Phan đi chưa được vài bước đã than mệt, nũng nịu phân trần rằng mình rất ít khi đi siêu thị, toàn là nhờ trợ lý hay người đại diện mua giùm.

Nghệ Hiên đề nghị mua một đôi dép lê để đi thoải mái hơn.

Hà Phan từ chối vì nó không hợp với bộ đồ cô mặc, sau đó vẫn luôn kéo cánh tay Nghệ Hiên, như là đang mượn lực. Đây cũng chẳng có gì đáng phải nói, con gái mỏi chân dựa vào bạn trai cũng là chuyện thường.

Nhưng chuyện làm người xem phản cảm chính là, từ lúc bắt đầu gặp mặt hai người đã hôn không ngừng nghỉ, rải rác từ phòng khách, phòng bếp, đến tận phòng ngủ, hầu như cảnh nào cũng có. Ở trong nhà thì thôi đi, nhưng ra đến tận siêu thị vẫn hôn, ai mà chẳng biết hai người họ yêu nhau, nhưng mà tém tém lại chút được không? Trước kia có không ít cuộc thảo luận về chuyện người nổi tiếng có nên ngồi lên đùi, hôn môi hay làm các hành vi thân mật khác không, đa số mọi người đều trả lời không nên, nhưng cũng phải dựa vào ý thức của từng người. Mà Nghệ Hiên và Hà Phan là người của công chúng, lại làm mấy trò mèo này thì quá lố rồi đó.

Cũng không biết là anh chàng biên tập cố ý, hay là cố tình chiếu hết mấy cảnh hôn môi của họ lên màn hình, tóm lại ấn tượng duy nhất mà họ để lại cho người xem chỉ có hôn và hôn.

Ai dám đưa ra đánh giá? Nghệ Hiên và Hà Phan thì thấy thú vị, còn người khác lại ngại mở miệng phê phán, đến cả chuyên gia tư vấn tình yêu cũng phải nói giảm nói tránh vì chẳng có gì đáng để nói.

Phần của Trâu Hứa Quân và Củng Tuyết cũng không có gì đặc biệt, chuyên gia tư vấn chỉ nói chung chung.

Cuối cùng là phần của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai người ở sau ống kính chưa từng có hành động thân mật nào quá đáng, cảnh thân mật nhất có lẽ là cảnh sau khi hai người thay quần áo xong, Vương Nhất Bác nhảy lên lưng Tiêu Chiến chọc phá, làm người xem không nhịn nổi bật cười. Cuộc sống của họ không an bình như cặp Triệu Lưu, cũng không màu mè như cặp Nghệ Hà, mà tràn đầy hương vị tình yêu, loại tình yêu không cần nhiều lời, cũng cảm thấy ấm áp.

Vương Nhất Bác vừa rồi cũng để ý tới phần phỏng vấn cuối tập của ba cặp đôi kia với mình.

Triệu Phong nói: "Trong giới không có nhiều cặp đôi đồng tính công khai cho lắm, có lẽ thông qua bọn họ, mọi người sẽ hiểu hơn về cuộc sống của các cặp này."

Nghệ Hiên nói: "Tôi nghĩ thầy Tiêu sẽ nắm quyền chủ động trong mọi việc, còn Vương Nhất Bác sẽ nghe theo thầy ấy."

Trâu Hứa Quân nói: "Hai người bọn họ là cặp đôi ít được mọi người để ý nhất, không ngờ lại về với nhau, không biết ai cao tay hơn ai."

Những lời này Vương Nhất Bác không muốn phản bác, cũng không muốn bình luận, để khán giả tự cảm nhận vậy. Tình yêu của hắn và Tiêu Chiến tuy không phải hoàn hảo nhất, nhưng lại vô cùng thích hợp với bọn họ, hắn sẽ không nhận bất kì nghi ngờ nào đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro