7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Thời gian đăng ký không quá lâu, bọn họ giống như các cặp đôi bình thường khác, làm theo trình tự nhận về hai quyển sổ hồng.

Tiêu Chiến đặt hai phòng riêng ở nhà hàng, một phòng cho mình và Vương Nhất Bác, phòng còn lại cho nhân viên công tác. Giống như đăng kí kết hôn xong liền mời bạn bè tới chung vui, còn có ẩn ý là tối nay còn phải đánh một trận ác liệt nữa. Sau khi công bố tin kết hôn, khẳng định dân mạng lại bùng nổ, yêu cầu Tinh Lộ phối hợp với văn phòng Tiêu Chiến cũng như đoàn đội của Vương Nhất Bác an bài khống chế, phòng ngừa người khác ác ý bêu xấu.

Tách ra ăn cũng là hy vọng nhân viên công tác có thể tự do ăn uống một chút, có thực mới vực được đạo mà.

Nhà hàng này là một tiệm ăn lâu đời, đã truyền qua ba thế hệ, được rất nhiều người lớn tuổi yêu thích vì toàn các món ăn địa phương, chỉ là giá cả hơi cao, không phải là nơi mà người bình thường sẽ tới.

"Nếm thử xem, đều là đặc sản ở đây đó. Món này đặt ba ngày mới có, một bàn chỉ có một phần, mùi sả thơm lắm." Tiêu Chiến vừa nói vừa gắp một khối to cho Vương Nhất Bác.

"Cảm ơn anh Tiêu Chiến." Bận rộn cả buổi sáng làm Vương Nhất Bác cũng đói bụng, "Anh hay tới đây lắm à?"

Vương Nhất Bác là người bản xứ, tuy trước giờ có nghe tên tiệm cơm này, nhưng chưa có dịp tới. Trước kia là do điều kiện trong nhà không cho phép, cha mẹ cậu cũng chỉ là giai cấp làm công ăn lương, lúc bà nội nuôi dưỡng hai chị em lại càng tiết kiệm, vì để dành tiền cho hai chị em ăn học. Sau này, chị gái đi làm thì điều kiện trong nhà có khá hơn, nhưng bà nội quen tiết kiệm nên vẫn chưa có dịp tới đây. Rồi tới khi Vương Nhất Bác thành danh, thì bà nội lại qua đời.

Tóm lại là người một nhà, hay bạn bè lâu năm tới tiệm ăn lâu đời như này thì mới có hương vị. Món ăn có hương vị cổ xưa làm gợi lại hồi ức khi còn nhỏ, đây cũng là một phần lạc thú của người thành thị.

Vương Nhất Bác nghĩ chờ lần tới chị gái về nước, nếu có thời gian sẽ tới đây ăn. Không ngờ lần đầu tiên cậu tới lại là với Tiêu Chiến.

"Ừ, trưởng bối trong nhà đặc biệt thích tiệm này. Trước kia, mỗi tháng đều phải tới một hai lần. Sau đó, đồng lứa với ông bà đều đã qua đời, đồng lứa với cha mẹ cũng không còn ở đây, nhưng ngày lễ ngày tết, mở tiệc chiêu đãi bạn bè đều sẽ chọn nơi này. Trước kia mẹ anh còn nói sẽ mở tiệc kết hôn cho anh ở đây. Cuối cùng ngày này cũng tới." Tiêu Chiến cười, tiếp tục gắp đồ ăn cho Vương Nhất Bác.

Điều kiện trong nhà của Tiêu Chiến rất tốt, Vương Nhất Bác có nghe nói qua. Cậu cũng biết tiệm cơm này không thích hợp đãi tiệc cưới, chỉ có bạn thân của ông chủ mới làm được mấy bàn. Tống nữ sĩ có thể nói như vậy khẳng định có giao tình tốt với ông chủ.

Bữa cơm hôm nay không thể xem như là tiệc cưới, bất quá cậu sẽ nhận tâm ý của Tiêu Chiến. Vô luận là thật sự chúc mừng, hay là nói vài lời dễ nghe, thì Tiêu Chiến đã làm việc nên làm, ít nhất là tốt hơn cậu.

"Anh Tiêu Chiến, anh cũng ăn đi, đừng lo cho tôi." Tiêu Chiến vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu, đến bây giờ vẫn chưa cắn ngụm nào.

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, gắp món ăn mình thích.

Ăn được một nửa, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, còn chưa chụp ảnh."

Vương Nhất Bác cho rằng hắn muốn chụp mấy món đồ ăn, nhưng các món đều dùng qua rồi, chụp cũng không có gì đẹp.

Nhưng Tiêu Chiến lại lấy giấy hôn thú từ trong túi ra, nói: "Chụp cái này để đăng lên Weibo nè. Anh thấy người ta đều khoe như vậy, mình không thể lạc hậu được."

Vương Nhất Bác vừa định hỏi có muốn đi đến bên cửa sổ không, vì chỗ đó có ánh sáng tốt, thì người kia đã nhanh tay đặt hai quyển sổ lên bàn, chụp được hai tấm là xong.

Vương Nhất Bác: "......"

Không đặt bối cảnh, không filter, thậm chí không đủ ánh sáng, chụp vô ý thức —— thẳng nam một cây.

Tiêu Chiến còn đang tự thưởng, hài lòng khoe với Vương Nhất Bác, nói: "Dùng tấm này đi, đẹp đó."

Vương Nhất Bác là người cầu toàn, thích chụp ảnh cũng như chỉnh ảnh, nên khi cậu nhìn tấm ảnh quá mức chân thật thế này thì muốn la làng. Nếu nói Tiêu Chiến không coi trọng, thì Tiêu Chiến đã mời cậu tiệc rượu; còn nếu nói anh ta coi trọng, thì trình độ chụp ảnh còn thua cả đứa trẻ lớp ba.

"Anh, anh có thích phụ nữ hay không?" Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ tới, nhưng nhìn tấm ảnh này làm Vương Nhất Bác rất tò mò.

Tiêu Chiến ngơ ngác: "Không có, từ lúc dậy thì anh đã biết mình thích đàn ông rồi."

"À." Vương Nhất Bác không còn lời nào để nói, cũng không thể mắng , "Tôi thấy người ta hay chỉnh ảnh trước khi đăng Weibo, sao anh không chỉnh?"

Tiêu Chiến suy xét ba giây, lắc đầu nói: "Không thích, không muốn giả tạo."

Vậy thôi, Tiêu Chiến là người trả tiền đăng kí, người ta muốn làm sao thì làm đi.

Thả lại giấy hôn thú vào túi, Tiêu Chiến lại lấy ra một đôi nhẫn: "Không biết cậu thích hãng nào, mà đi mua chung cũng không tiện, nên anh tự quyết định. Kích cỡ anh có hỏi Ngải Trừng, hẳn là đeo vừa đó."

Tiêu Chiến thật đúng là không như trong suy nghĩ của cậu, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy mình không đủ thành ý, chuyện quan trọng như vậy mà cậu không nghĩ tới.

"Anh, để anh lo lắng quá rồi, là tôi không suy nghĩ chu toàn." Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hiện tại phóng viên mắt rất tinh, không mang nhẫn trên tay đủ để cho bọn họ viết một ngàn bài.

Tiêu Chiến không thèm để ý cười cười: "Cậu còn nhỏ, suy nghĩ không chu toàn là đúng."

"Nhẫn này bao nhiêu tiền? Để tôi trả lại cho anh." Nhẫn là nhẫn đôi, không lý nào lại để Tiêu Chiến trả hết.

"Cậu chắc chứ?" Tiêu Chiến nhướng mày, "Sau khi ly hôn cậu cũng đâu cần mang, để ở đó thì lãng phí."

"Để anh giữ cũng vậy thôi."

"Không giống. Nếu tám năm hay mười năm sau không kết hôn, đeo nhẫn này vô mới tăng hình tượng đàn ông gia đình cho anh."

Vương Nhất Bác đột nhiên có chút hụt hẫng, sau khi ly hôn cậu sẽ không còn gì luyến tiếc, nhưng Tiêu Chiến còn muốn tiếp tục làm việc ở trong giới, tiếp tục duy trì hình tượng cho bản thân. Mỗi người ở trong giới này như là con rối của giới tư bản, dù có yêu thích công việc mình đang làm hay không, cũng phải sắm tròn vai.

Rời đi là một sự lựa chọn, ở lại cũng là một sự lựa chọn......

"Vậy tôi không khách khí nữa nhé." cậu cũng có thể nói là mình mua, chờ đến lúc rời đi để lại cho Tiêu Chiến. Nhưng nghĩ lại càng không thích hợp, để lại chiếc nhẫn này cho người ta là có ý gì? Quà lưu niệm ư? Không hay tí nào.

Tiêu Chiến tự nhiên kéo tay Vương Nhất Bác qua, nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay trái cho cậu.

Vương Nhất Bác cũng giúp Tiêu Chiến đeo vào, cảm giác giống như hai người đã kết hôn thật sự.

8 giờ tối, Tiêu Chiến phát Weibo.

Tiêu Chiến V: Chúng tôi kết hôn. @ Vương Nhất Bác V

Kèm theo ba tấm ảnh, theo thứ tự là giấy hôn thú, ảnh hai người mang nhẫn, và mười ngón tay giao nhau.

Vương Nhất Bác cũng chuyển phát Weibo, viết thêm những lời có cánh.

Trên mạng nháy mắt oanh tạc, không chỉ có fans hai người mà còn có cả người qua đường.

Mười phút sau, trang chủ lâm vào tê liệt, ước chừng nửa giờ sau mới khôi phục bình thường.

Công ty cùng phòng làm việc cũng bận rộn hẳn lên, đêm nay khẳng định không được về nhà.

【 Đù má má má má má má má! Cái này là cái gì zậy hả?! 】

【 kết...... Kết hôn? Hai người đó bị trộm tài khoản phải không? 】

【 không có khả năng, bọn họ sao có thể kết hôn chứ? Em không tin! 】

【 mấy người đang nói giỡn phải không? Nhất định là bị trộm tài khoản rồi! 】

【 Chị...... Chị em ơi, hình như là đúng rồi đấy. Weibo chính chủ đều đăng......】

【 Nhất Bác và Tiêu Chiến??? Yêu nhau khi nào?? Tại sao một chút tiếng gió cũng không có? Phóng viên giải trí về vườn hết rồi hả?! 】

【 ôi mẹ ơi, tôi phải đi uống thuốc trợ tim mới được. 】

【 hai người này cũng quá điệu thấp đi, điệu thấp đến mức cuối cùng lấy giấy kết hôn ra hù chúng ta! 】

【 còn còn...... Có phải sau này chúng ta không được nói xấu Vương Nhất Bác nữa, đúng không? Dù sao cũng là ông xã cưới đàn ông, mệt tim quá man. 】

【 về sau có tranh bảng nữa không ta? Hay là anh một kỳ, cậu ta một kỳ cho công bằng hả? 】

【 người hai nhà tự nhiên biến thành người một nhà, tự nhiên tui cũng muốn kết hôn......】

【 trên lầu đừng nói nữa, tui cũng muốn. Hình như bị thần tình yêu bắn trúng tim roài. 】

【 đến bây giờ mị vẫn không tin. Lúc chúng ta đang mắng chửi người ta là lúc anh ấy đang nói chuyện yêu đương đó hả? Thế giới này còn xoay tròn không đấy? 】

【 bọn họ có thể điệu thấp ở bên nhau trong lúc fans đấu khẩu, quả là chân ái. 】

【 tụi anti vẫn luôn bôi đen chuyện Vương Nhất Bác tách ra solo, hiện tại chúng ta đều là người một nhà, có nên giúp đỡ nhà bên ấy không nhỉ? Người trong nhà khi dễ thì dễ nói, đằng này là người ngoài đó, bằng không mặt mũi anh Tiêu Chiến để đâu? 】

【 ha ha, Vương Nhất Bác giỏi thật đó, rời khỏi Nhạc Hoa là lên giường Tiêu Chiến liền luôn? Có thể ở bên cạnh Vương Nhất Bác chắc Tiêu Chiến không phải là thứ gì tốt. 】

【 lầu trên câm mồm, cút ngay, đừng động chạm tới ngày lành của anh Tiêu Chiến bọn tôi. 】

Trên mạng loạn cào cào, các fans đầu tiên là không dám tin tưởng, lúc sau phục hồi tinh thần lại sôi nổi chúc phúc, cuối cùng các biên tập viên của các trang báo mạng đều tăng ca, đầu đề đều thay bằng tin hai người kết hôn. Tất nhiên không thể thiếu anti nhảy ra làm loạn, nhưng đều bị trực tiếp bóp chết ở trong nôi, cơ hội ngoi đầu cũng không có.

Thời tới cản không nổi, có người thở dài, có người đỏ mắt, nhưng phần nhiều vẫn là kinh ngạc —— ngay cả người trong vòng cũng không nghe được tiếng gió nữa mà.

Đương nhiên, nghệ sĩ đều có phương pháp che giấu của mình, chỉ cần lưu ý một chút. Hơn nữa dù bọn họ có bị chụp lén, thì với quan hệ trước đó của hai nhà cũng chẳng ai tin bọn họ đang yêu đương.

Ngải Trừng ở công ty nhắn tin cho Vương Nhất Bác.

Ngải Trừng: Hướng gió tốt lắm, không có gì bận tâm, em đi ngủ trước đi.

Vương Nhất Bác vẫn luôn chú ý tình hình trên mạng, cũng biết không có tình huống bất lợi nào xuất hiện. Nói gì thì nói kết hôn là chuyện vui, cậu và Tiêu Chiến không có vi phạm đạo đức gì, đột nhiên kết hôn vẫn nhận được nhiều lời chúc phúc.

Vương Nhất Bác: Okie, chị vất vả rồi. Giúp em mua đồ ăn đãi mọi người tăng ca nha. ( tiểu khủng long ăn cơm.gif )

Ngải Trừng: Yên tâm đi, chuẩn bị hết rồi.

Ngải Trừng nhìn hai ảnh động này liền bật cười —— ai sẽ nghĩ đến Vương Nhất Bác là người thích gửi biểu tình tiểu khủng long chứ? Người em trai cô vẫn luôn che chở, dù có lớn, thì vẫn là đứa trẻ thôi mà.

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro