Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến, anh còn biết phải về.

Câu nói ấm áp nhất trên đời này là gì.

Năm trước tạp chí People lúc phỏng vấn Vương Nhất Bác có hỏi qua câu này. Vấn đề này rất giống tạp chí bác quái khắp nơi đào hố nỗ lực nghe trộm việc riêng tư của nghệ sĩ, theo lý thuyết thì tốt nhất không nên trả lời, thế nhưng người luôn luôn thích dùng cách trả lời hỏi nhanh đáp nhanh làm phóng viên oán giận như cậu lại lần đầu tiên dừng lại suy tư thật lâu.

Cậu thầm nghĩ, thế nào mới tính là ấm áp?

Người chủ trì lo lắng cậu suy nghĩ còn hạn chế, thế là nói về cậu về câu thoại "Tôi nuôi em" kinh điển nhất trong bộ phim điện ảnh Vua hài kịch, nói rằng câu kia dù qua bao nhiêu năm nghe lại cũng có thể làm công chúng lã chã rơi lệ, lại hỏi có câu nói nào có thể mang cho cậu cảm thụ như vậy hay không. Lúc ấy cậu bừng tỉnh, hiểu ra gật gật đầu, sau đó trả lời:

"Anh về rồi."

Người chủ trì cảm thấy rất hứng thú truy hỏi nguyên nhân đằng sau, lần này cậu không phí chút thời gian suy nghĩ nào, giương mắt nghiêm túc nhìn ống kính nói:

"Bởi vì lời này nói rõ, người kia sẽ trở về, sẽ không để cho tôi mong đợi hụt."

Lúc video phỏng vấn được đăng lên trên mạng, có một nghiên cứu sinh tâm lý học đang học đánh giá cậu lúc nói câu này trong mắt giống như ẩn giấu cơn hồng thủy mãnh thú, vô tình cắn nuốt sạch ánh sáng hy vọng, lại ôn nhu liếm láp vết thương rướm máu, có tính công kích mãnh liệt, lại có cảm giác bịt kín thân phòng ngự, giống như vừa muốn tin tưởng người kia sẽ trở về, lại sợ thời gian chờ đợi rơi vào thương tổn.

Bình luận bị đẩy lên top đầu những bình luận nóng nhất.

Thế là đám cư dân mạng với lòng hiếu kỳ cực mạnh tới tấp suy đoán rốt cuộc là ai lại có thể để cho Vương Nhất Bác chờ đợi, nhưng đoán tới đoán lui cũng không có kết luận, lại tới tấp đặt cược xem cậu chờ được hay không chờ được, nhưng sau thời gian dài cũng đều quên đi việc này.

Chỉ có chính cậu nhớ kỹ, nhớ kỹ cực kỳ rõ ràng nhớ kỹ một chữ cũng không thiếu, nhớ kỹ Tiêu Chiến sau khi quay xong Phùng hoa cầm giải thưởng ảnh đế tuyên bố nghỉ ngơi, buổi tối chạy đến dưới nhà cậu gọi cậu đi xuống, nắm lấy bờ vai của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mắt cậu trịnh trọng nói:

"Anh phải có trách nhiệm đối với lời nói hành động, càng phải đối với em phụ trách, bây giờ anh còn chưa có tư cách nói với em câu kia."

"Anh sợ sẽ làm em thất vọng. Nhưng mà nếu như có thể nói. . ."

"Nhất Bác, chờ anh."

Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, chờ anh.

Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng không biết chính mình vẫn chờ hay là không.

Nếu tính là không chờ, nhưng cậu cũng không nghĩ muốn nắm tay người đưa tay qua hoặc nghĩ muốn chia tay; nếu tính là đợi, nhưng cậu cũng không cùng Tiêu Chiến có cái gì nhiều lần liên lạc, chỉ vẻn vẹn phát Wechat chúc mừng ngày lễ ngày tết cùng nhắn tin nhắc nhở thiện ý lúc trở trời.

Cậu cảm thấy chính mình giống như bị phong bế bên trong tầng bong bóng trong suốt. Đúng, chính là loại bong bóng trẻ con dùng cây gậy nhỏ có vòng tròn dính chút nước xà phòng trên đỉnh đầu thổi phồng lên, dưới ánh mặt trời chiếu xuống tỏa ra ánh sáng lung linh bay lượn. Cậu biết rất rõ rằng bong bóng nhỏ này đâm một cái liền vỡ, nhưng trong tâm lại phức tạp đấu tranh, một bên muốn thoát khỏi trói buộc hít thở không khí bên ngoài, thế nhưng một bên lại nín thở, cuộn tròn tay chân sợ tầng bọt này sẽ vỡ vụn.

Hứa hẹn hư vô mờ mịt như thế, không phải giống như bọt nước như có như không kia sao? Thế nhưng người kia lại không có báo trước gì từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mắt cậu, nói với cậu:

—— Nhất Bác, anh về rồi.

Giống như có cây kim đem bong bóng xà phòng đâm thủng, trong nháy mắt đó, cậu giống như có thể bắt đầu thở lại một lần nữa.

Vành mắt đỏ hoe nhìn người kia đang đứng trước mặt mình, Vương Nhất Bác bỗng nhiên ý thức được đôi mắt ẩm ướt bèn nhanh chóng cúi đầu xuống trốn tránh, sợ bị camera chụp phải.

Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng một giây sau, khẩu khí giấu trong lòng ngực kia thoáng cái không chống đỡ được đều thể hiện ra bên ngoài, giống như vô ý gió lùa phất qua trong khoảnh khắc bất ngờ đổ lũ, xu thế núi kêu biển gầm trải ùn ùn hướng cậu mà đến.

"Khóc cái gì."

Tiêu Chiến nhìn lớp trang điểm khói trên mặt đều che không được hai mắt đỏ lên của bạn nhỏ, đau lòng giơ tay lau đi khóe mắt ẩm ướt của cậu; cẩn thận từng li từng tí đảm bảo không tổn hại lớp hoá trang, hơi hơi cúi đầu dùng ngữ khí ôn nhu mở miệng:

"Không chào đón anh à?"

Khóe môi giương lên không thể nào ghìm lại, Vương Nhất Bác cơ hồ không khắc chế được trái tim sụp đổ hỗn độn thành một mảnh kia, giọng nói phát ra run rẩy lại có chút giọng nghẹn ngào, đưa tay nặng nề hướng đầu vai người kia đánh một đòn sắc bén:

"Tiêu Chiến, anh còn biết phải về."

Nhưng lúc nắm đấm rơi xuống, lại suy yếu đến mức không có bất kỳ lực đạo nào.

Tiêu Chiến hoàn toàn như trước đây không trốn không tránh mặc cậu đánh cũng không đánh trả, giúp cậu gẩy gẩy mớ tóc mái trên trán đương muốn chọt vào mắt, lúc này mới tựa như trêu chọc nói lại: "Đã qua nhiều năm như vậy, bệnh thích đánh người thế nào còn chưa thay đổi?"

Cậu tức đến nỗi quay mặt qua nơi khác không muốn nhìn người ca ca mới tới liền luôn miệng nói nhảm, tiếng phản bác vì mang âm tiếng khóc nức nở mà lộ ra chút ngây ngô của con nít: "Ai thích đánh người đâu?!"

"Có thích hay không trong lòng em rõ nhất."

Âm cuối hơi hơi giương lên còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Vương Nhất Bác cuối cùng nhịn không được giương mắt nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của Tiêu Chiến, thấy cặp mắt phượng ôn nhu cực điểm ngăn cách dưới khung mắt kính bạc kia lúc chạm phải phảng phất có một dòng điện từ hư không vọt tới, giật đến tim của cậu run lên một cái.

Cuống quít tránh đi tầm mắt.

Cậu lấy ngón tay móc lấy từng cái từng cái một đường viền trên quần trong vô thức, cúi đầu lầm bầm lầu bầu trả lời: "Không thèm đánh người khác, chỉ cần đánh anh thôi."

Vốn tưởng là Tiêu Chiến nghe xong lời này sẽ phàn nàn không công bằng, Vương Nhất Bác cũng chuẩn bị xong công tác tâm lý tiếp tục đấu võ mồm, trầm mặc thật lâu lại nghe thấy trong không gian rơi xuống một câu mờ mịt không nghe rõ.

Ngữ khí hơi hơi lạnh, làm cậu cơ hồ tưởng rằng chính mình nghe nhầm.

"Vậy là tốt rồi."

Hậu trường.

Tiệc thịnh điển giữa năm lựa hình thức trực tiếp là phân máy quay chính cùng hai máy quay cho kênh yêu thích, nghệ sĩ chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn hoặc nhận giải thưởng sớm ngồi xuống tại sân khấu, thời gian còn lại ở phòng nghỉ là được. Không cần từng giây từng phút bị máy móc cùng công chúng nhìn chằm chằm, đối với Vương Nhất Bác mà nói cũng là phương thức không tệ.

Họ đứng thảm đỏ có hơi lâu, nhưng tin ảnh đế vừa về nước ngày đầu tiên liền trùng phùng làm lành với bạn tại sự kiện nặng cân cỡ này đủ để thu hút tầm mắt, cũng tăng thêm không ít độ nổi tiếng cho thịnh điển lần này, nên bọn họ đứng trực tiếp ở thảm đỏ cũng không ai cắt ngang, cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến bảo vào trong sân khấu nghỉ ngơi, hai người bọn họ mới cùng rời đi.

"Tiêu lão sư không có phòng nghỉ riêng của mình hả?"

Vương Nhất Bác đưa tay che trước cửa ngăn cản một người đi theo sau đương định đi theo cậu vào cùng một chỗ.

Bí mật nơi hậu trường này khó giữ, nếu để nhiều người biết, nếu để người trông thấy hai người bọn họ ở trong cùng một phòng thời gian lâu còn không biết muốn truyền ra ngọn gió nào, còn chưa nói đến Tiêu Chiến vừa mới về nước cũng bởi vì mình dính danh xấu.

"Anh có mà." Tiêu Chiến bay bổng chỉ chỉ một cửa khác dán tên anh nơi xa, "Nhưng phòng đó cách xa em quá."

Vương Nhất Bác mặt không nói kéo kéo khoé miệng: "Phòng nghỉ còn phải phân biệt xa gần?"

"Chỉ phân biệt với em."

Nhất thời cậu mở to hai mắt khó tin nhìn Tiêu Chiến.

Đều đã là người trưởng thành rồi, nghe mấy lời mà ý tứ chính bên trong bị bí mật giấu lại cũng hầu như có thể phát hiện mấy phần không thích hợp. Chỉ có điều Vương Nhất Bác từ nhỏ chưa bao giờ chơi trò vòng vo chữ nghĩa này, nếu không phải biểu đạt thản nhiên ngay thẳng chém đinh chặt sắt, cậu hết thảy có thể vờ như không thấy.

Chỉ có đối với Tiêu Chiến cậu không làm được thoải mái như thế.

Đáy lòng không khỏi xông lên một cỗ khó chịu, giống như lego cậu ráp thật lâu mới thành bị người khác dẫm hỏng, ván trượt chờ thật lâu mới nhận lại phát hiện đã bị cạo sờn, huấn luyện thật lâu đem lòng tin tràn đầy đi tham gia đua mô-tô giải thi đấu đột ngột xoá bỏ, một ngọn lửa nóng phá đất hướng lên trên, ứa ra càng lúc càng nóng.

Cậu không có cách nào khống chế được bản thân không nghĩ về lời này của người kia đến tột cùng là có ý gì. Đi phòng riêng nghỉ ngơi cho khoẻ không đi, nhất định muốn cùng mình chen chúc, nguyên nhân vì cách bản thân mình quá xa. Đùa giỡn? Chế nhạo cậu? Nói đùa đơn thuần? Làm sinh động bầu không khí?

Nhưng cậu không muốn cười một chút nào.

Trái tim vốn rối tinh rối mù còn chưa kịp thu thập xong, bị dăm ba câu trêu chọc của Tiêu Chiến càng tăng thêm ngổn ngang không trật tự. Để che giấu tâm tình của mình đừng bị xem thấu, Vương Nhất Bác cũng không đoái hoài tới hình tượng mình xây dựng, giơ chân liền đá:

"Tiêu Chiến anh nói chuyện cẩn thận!"

Tiêu Chiến thuần thục nghiêng người sang bên không để cậu đá trúng. Tiếng động ầm ĩ của hai người họ khiến nhân viên công tác hậu trường bận rộn cũng phải liên tiếp ghé mắt, dọa Vương Nhất Bác phải lập tức đem chân thu về, vẫn còn mặt lạnh lấy thân chặn cửa không cho người đi vào, rất có bộ dáng hôm nay chính là đứng ở chỗ này; đứng đến chọc thủng sàn nhà cũng không chịu nhường đường.

"Nhất Bác, anh đứng bên cửa làm gì vậy?" Tina dẫn thợ trang điểm không biết từ nơi nào xông ra.

Đại khái là có tật giật mình, lại thêm ngọn lửa giận vô cớ trong đầu kia, Vương Nhất Bác giống như bạn nhỏ cùng bạn học chơi đùa bị khi dễ rốt cuộc cũng có phụ huynh chống lưng, chỉ vào Tiêu Chiến liền ồn ào:

"Anh ấy vừa về đến liền ỷ lớn tuổi hơn khi dễ em, cái người ca ca này này!"

Chẳng qua nếu là người khác đoán chừng nghe lời này của Vương Nhất Bác liền tin, nhưng đối tượng cậu phàn nàn lại là người đại diện kim bài Tina. Chuyện trên thảm đỏ cô đứng khu vực phỏng vấn đều thu hết vào mắt, so với tràng diện Vương Nhất Bác trước mặt mọi người thiếu chút nữa không có kiềm chế muốn khóc xuống, cậu đứng giữa thảm đỏ cùng người khác nói chuyện phiếm cũng không tính là gì.

Thế là cậu không có chút nào ngoài ý muốn trước cùng Tiêu Chiến đã lâu không gặp thân thiết cất tiếng chào, sau đó quay sang Vương Nhất Bác thẳng bỏ ngoài tai lời cậu, nói:

"Em đoán anh thấy Chiến Chiến kích động quá sẽ nhoè lớp trang điểm, nên đem thợ qua tút tát cho anh một chút."

Ngay tại chỗ bị người một nhà phá, Vương Nhất Bác ho khan hai tiếng không được tự nhiên cảm thấy đặc biệt mất mặt, có chút hờn dỗi xoay người đi trước vào phòng nghỉ, đặt mông ngồi trên ghế hoá trang trước gương.

Thợ trang điểm vốn định trước hết đem tóc mái cậu kẹp lên mới chỉnh lại lớp hoá trang mắt, thế nhưng chỉ mang theo dụng cụ bổ trang đơn giản, sợ dùng kẹp sẽ làm hư tạo hình, nhưng để mặc nó buông thõng lại không quá thuận lợi.

"Để tôi giúp cho."

Vương Nhất Bác nhắm hai mắt, cảm nhận được tóc mái trước mặt bị người nhẹ nhàng nâng lên, khớp xương ngón út người kia ấm áp rơi vào nơi lông mày cậu như có như không vuốt ve. Cậu vừa mới nhíu mày, liền bị thợ trang điểm đang dặm lại mắt ra lệnh cưỡng chế không được nhúc nhích, đành phải ngoan ngoãn không lên tiếng.

Giống như mặc phục trang đóng phim nặng nề đứng dưới mặt trời ngày hè, phía trên đỉnh đầu không có bóng cây xanh râm mát cũng không có mang ô che nắng, Vương Nhất Bác cảm thấy mình nóng đến miệng đắng lưỡi khô muốn bốc hơi tới nơi, mãi mới chờ đến lúc thợ trang điểm chỉnh xong tạo hình một lần nữa, lập tức qua cầu rút ván quay đầu chỗ khác tránh tay Tiêu Chiến.

Làm người đại diện của Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy, Tina nhìn cậu một cái cũng biết đứa nhỏ này trong lòng đang suy nghĩ gì. Người sau cửu biệt trùng phùng cần thời gian hòa hoãn, thế là đặc biệt tinh ý kéo lấy thợ trang điểm nói muốn đi ra ngoài xem có gì hay.

Rầm.

Sau nghe được tiếng đóng cửa Vương Nhất Bác thở hắt ra nặng nề, sau đó nhờ vào gương trang điểm trước mặt lén lút nhìn Tiêu Chiến ở sau lưng. Người kia đang cầm một chai sữa AD canxi* từ trên bàn, mở lấy ống hút cắm vào bên trong vỏ hộp.

Vương Nhất Bác vừa muốn thừa cơ chế giễu Tiêu Chiến hơn ba mươi tuổi còn đồ dành cho con nít, đã thấy người kia đi đến bên cạnh, đem chai AD canxi trong tay đưa qua.

"Gì vậy?" Vương Nhất Bác mê mang ngẩng đầu.

Tiêu Chiến vừa đến chỗ nhếch miệng lên: "Ban thưởng cho Vương lão sư."

Nói thật Vương Nhất Bác cậu rất thích uống thứ này. Có một lần quay tiết mục có cái đoạn cậu đẩy xe đẩy nhỏ tại trên sân khấu chọn món đồ ăn vặt, tràn đầy tư tâm từ kệ hàng bên trên lén lút lấy một chai AD canxi lại cầm theo hai túi khoai tây chiên. Đồ trước mắt cậu có chút ngơ ngác nhận lấy, lại hậu tri hậu giác hỏi:

"Thưởng em gì?"

"Thưởng Vương lão sư càng ngày càng có tiền đồ."

Nghe nói vậy, Vương Nhất Bác vừa mới vừa một ngụm sữa canxi vẫn hiểu không rõ cho lắm quay đầu nhìn Tiêu Chiến, lại theo tầm mắt sáng rực của anh nhìn về trước ngực mình, nghe được người này ngữ khí cứng rắn nói:

"Giờ cổ áo mở so với anh còn hở hơn kia kìa."

Trong nháy mắt lấy lại tinh thần, Vương Nhất Bác luống cuống tay chân    vội vàng che đi phần lộ ra ngoài trước ngực; hoảng hốt như nai con chịu kinh hãi, còn kém chút làm đổ lon sữa AD canxi trong tay, khó khăn lắm mới nắm chặt cổ áo lấy mắt trừng hắn:

"Tiêu Chiến anh nhìn chỗ nào đấy?!"

"Cũng không phải không có thấy rồi." Tiêu Chiến nhướng mày, khóe môi hơi câu lên cùng một thân trang phục nhã nhặn bại hoại tựa như dĩ nhiên hôm nay khiến Vương Nhất Bác không khỏi nhớ tới tổng giám đốc bá đạo của mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, "Lúc quay Trần Tình Lệnh, trong hai lần Ngụy Vô Tiện bắt gặp Hàm Quang Quân tắm rửa em đều cởi quần áo ra, quên rồi?"

Lỗ tai có chút nóng lên, lửa giận trong lòng lại cháy mạnh hơn. Vậy mà không biết người ca ca này ở nơi nào học được bộ dạng nói năng ngọt xớt thế này, cũng không biết được khi ở nước ngoài đã trêu chọc biết bao nhiêu chàng trai cô gái tóc vàng mắt xanh, bây giờ lại hướng tới dùng trên người của mình. Cậu cắn răng, không cam lòng chịu yếu thế cười lạnh:

"Người đi nước ngoài về thật là cởi mở, ngay cả Tiêu lão sư cũng học được cách lưu manh đùa giỡn."

Người nào đó lại bị mắng một chút cảm giác đều không có, lạnh lẽo đáp lại: "Vương lão sư có dáng người tốt như vậy, không sợ có người nhìn."

Nghe vậy Vương Nhất Bác tức giận nghiêng sang bên Tiêu Chiến một cái, cố ý buông ra bàn tay nắm lấy áo  mình không dám thả, mảng ngực tuyết trắng theo cổ áo mở rộng một lần nữa lại lộ ra. Cậu lại phảng phất không thấy chi hết, hất cằm lên chọc lấy khóe môi phía bên trái, đầy khiêu khích chế giễu lại người ta:

"Dù sao cũng không hở cho anh nhìn."

Trên người đột ngột rơi xuống một mảnh râm tối.

Hai tay đặt lên trên tay vịn ghế dựa để ngồi trang điểm của cậu, Tiêu Chiến cúi người xuống tập trung nhìn vào mắt cậu. Vương Nhất Bác đem cánh tay cầm chai sữa AD canxi để ở trước ngực; miễn cưỡng cọ lấy vạt trước áo khoác Tiêu Chiến, dù ngăn cách mấy tầng vải áo lại giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.

Một cỗ mùi nước hoa như ẩn như hiện quanh quẩn bên trong hơi thở cậu, tựa con sông băng hẹp trên đỉnh núi tan ra thành sơn tuyền mát lạnh ào ạt theo hướng xuôi chảy đến. Rõ ràng đây là hương thơm thanh lãnh cấm dục, lại khiến cậu ngửi phải thần trí có chút mơ hồ, theo phản xạ có điều kiện muốn tránh đi khí tức nguy hiểm này lui về phía sau.

Nhưng chạm vào tầm mắt bên trên của Tiêu Chiến liền như bị gắt gao đóng đinh tại chỗ.

Cậu hình như trông thấy đáy mắt của Tiêu Chiến bỗng dưng hiện lên một phần sắc lạnh, lại bị thứ cảm xúc khác nhanh nhanh chóng chóng che giấu. Rõ ràng người am hiểu nhất việc mỉm cười ôn nhu lúc này lại nghiêng đầu cười đến nỗi người khác không rét mà run, giọng trầm thấp nhu hòa lại không hề ngả ngớn đặt câu hỏi:

"Vậy em còn định cho ai nhìn?"

Giống như bị một luồng khí thế áp chế vô hình, Vương Nhất Bác lại cảm thấy mình vô cùng chột dạ, giống như ăn mặc thế này thực sự không thể tha thứ đến cỡ nào. Trong lúc tâm tư nhất thời hỗn loạn, khàn giọng nói không ra lời.

"Sao?"

Người kia còn không buông tha việc  truy vấn, một âm tiết thật đơn giản cùng không khí vuốt ve mờ ám xung quanh lại để cậu sinh ra mười phần cảm giác nguy cơ. Tính cảnh giác trời sinh của sư tử con nói cho cậu biết bây giờ nên chạy trốn, nhưng cậu vốn đang ngồi ghế, bây giờ theo tư thế này cơ hồ bị Tiêu Chiến vòng hết vào trong ngực, loại tình cảnh này đâu còn có đường có thể trốn.

Hỏng bét.

Vương Nhất Bác tâm đều lạnh đi một nửa, vô ý thức muốn đáp trả công bằng.

Người ta thường nói lúc bị người khác tóm lấy nhược điểm phương thức giải quyết tốt nhất là cũng nắm lấy đối phương nhược điểm không tha, não bộ cấp tốc vận chuyển nỗ lực nghĩ tới chút bí mật không thể bị người khác biết của Tiêu Chiến. Nhưng tác phong người này lại quá mức đoan chính, thái độ làm việc cũng khỏi chê lê, cũng không có tình cảm lịch sử oai hùng gì, càng nghĩ lại nghĩ không ra bất kì điều gì có thể dùng để phản kích.

Mắt nhìn khuôn mặt kia của Tiêu Chiến tiếp cận đến cách mặt mình rất gần mình, đường nét vô cùng khéo léo trôi chảy cùng làn da bóng loáng hoàn mỹ tinh tế giống như độc dược từng bước xâm chiếm thân xác cùng lý trí cậu. Gắt gao chống đỡ trên lưng lấy ghế ngồi tựa của mình, Vương Nhất Bác thốt ra:

"Em thích cho ai nhìn hay không anh quản được sao?!"

"Tại sao anh không quản được?"

Tiêu Chiến đem bờ môi tiến tới bên tai Vương Nhất Bác, hơi thở ấm áp phun ra một bên tai mang xuống nơi này một mảng tê dại. Anh thấp giọng gằn từng chữ nhắc nhở:

"Đã nói phải chờ anh rồi."

Đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bạn nhỏ, giọng điệu Tiêu Chiến không khỏi toát ra một chút ủy khuất, lại mang theo ham muốn chiếm giữ nồng đậm không thể coi thường.

"Vương Nhất Bác, không cho phép em chơi xấu."

*hình như sữa này nè mấy bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro