06-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Tiêu Chiến đuổi đến nơi, sắc trời đã hoàn toàn tối đen như mực, khung cảnh bên trong quán bar vô cùng xa hoa truỵ lạc.

Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vương Nhất Bác đang chống cằm ngồi trước quầy bar, bên cạnh còn có một nam sinh nằm say bất tỉnh nhân sự.

Cũng may là còn tỉnh táo.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cau mày bước tới.

"Vương Nhất Bác."

Sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc, thiếu niên đỏ mặt quay đầu, sau khi xác định chính là người mình ngồi đợi đã lâu liền cong môi nhào tới.

Tiêu Chiến bị đâm sầm đến mất thăng bằng lui lại mấy bước, vừa choàng tay ôm người vào lòng đã ngửi được mùi rượu nồng nặc.

"Uống rượu?"

Vương Nhất Bác không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh, tay chân đều quấn lên người Tiêu Chiến, bắt đầu hôn anh.

Có vài người trong quán rượu đã chú ý cậu từ sớm, lúc này đây đều kinh ngạc há hốc mồm. Ban nãy cứ như ngàn chén không say, hiện tại ánh mắt nhìn nam nhân mới tới lại mê ly câu người như vậy.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ra sau lưng, ngăn tầm mắt săm soi của những kẻ khác, muốn ôm nhóc con không biết sống chết này ra ngoài. Thế nhưng tiểu tổ tông say vào thật sự quá không ngoan, cứ nhiệt tình đẩy anh lên trên quầy bar, muốn tiếp tục hôn.

"Ca, hôm nay em vừa học được một cách uống rượu mới." Vương Nhất Bác nghiêng đầu, liếm láp vành tai Tiêu Chiến mà hừ nhẹ.

Nam nhân giữ hờ lấy cổ cậu, mặc cho thiếu niên làm loạn trên tai mình, chỉ thấp giọng hỏi.

"Sao?"

Trong nền nhạc triền miên tình sắc, thiếu niên cầm lấy một ly Tequila nằm trên quầy bar, khẽ liếm lên khoé môi nam nhân một chút, sau đó còn cắn một miếng chanh nhỏ giữ ở đầu lưỡi, khéo léo luồn vào trong khoang miệng của đối phương.

"Bọn họ nói, Tequila phải phối hợp với chanh và muối."

Vương Nhất Bác gặm nhẹ môi dưới của Tiêu Chiến, hô hấp quấn quanh, bàn tay lại đem ly Tequila thả lại trên bàn, thấp giọng nói.

"Rượu muối gì đó chúng ta đều không cần...anh ăn em là được."

Khoảng cách thu nhỏ bằng không, môi lưỡi quấn quít, Tiêu Chiến mặc cho thiếu niên giống như mèo con làm loạn trên người anh, chỉ cưng chiều đưa tay vuốt khẽ sau gáy cậu, đầu lưỡi vừa chua lại vừa chát, dục vọng dưới thân lại bắt đầu bạo khởi.

Mấy phút sau, người trong quán rượu chỉ thấy nam nhân lạnh mặt giật thiếu niên trong lòng ra, sau đó đem người vác lên trên vai, đi thẳng ra ngoài.

.

Nghiêm Dật vốn dĩ đang nằm say khướt bên cạnh đột nhiên bật dậy, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, trên đường đi còn đánh rắm bộp bộp mấy cái, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ thị.

Nghiêm Dật đỏ mắt chạy vào toilet, vội vàng đóng cửa lại, trong lòng chỉ hận không thể đem Vương Nhất Bác băm vằm thành trăm mảnh.

Mẹ kiếp, chuốc rượu hắn ngắc ngoải gần chết cũng thôi đi, cho người hạ dược không thành ngược lại còn bị bỏ thuốc xổ!

.

Tiêu Chiến nghiêm mặt giúp Vương Nhất Bác thắt dây an toàn, mặc kệ cho cậu còn đang lẩm bẩm, chỉ một đường chạy thẳng đến con hẻm nhỏ vắng người.

Sau khi đến nơi, tấm chắn kính xe được kéo lên, triệt để che đi tình cảnh xảy ra ở bên trong.

Nhưng thỉnh thoảng có người đi ngang cũng thấy chiếc xe chấn động mấy lần, nếu để ý kỹ còn có thể ngẫu nhiên nghe được vài tiếng than nhẹ rầu rĩ.

Thân thể trần truồng của Vương Nhất Bác bị đặt ở ghế sau, hai chân gấp khúc, mùi muối biển cùng Tequila kịch liệt xen lẫn trong không gian nhỏ hẹp.

Vị chanh còn vương vấn trong khoang miệng, thật lâu sau, đầu lưỡi đỏ tươi của cậu mới được buông tha, Vương Nhất Bác há miệng, thất thần chảy nước bọt, cái eo nhỏ bướng bỉnh không ngừng vặn vẹo.

"Ngoan một chút."

Đầu óc thiếu niên có chút mơ màng, nhưng một tát này Tiêu Chiến đánh rõ đau, cái mông đỏ au tê rần, Vương Nhất Bác theo bản năng vội vàng gật gật đầu.

Hơn nửa giờ sau, thanh âm mập mờ trong xe mới dừng lại.

Nhưng dù cho vừa mới phát tiết xong, sắc mặt Tiêu Chiến cũng không tốt lên bao nhiêu, ngược lại sự bức bối trong lòng càng lúc càng đậm.

Thiếu niên say mèm bên cạnh còn dùng ánh mắt nhập nhèm vô cùng ỷ lại, vô cùng tin cậy mà nhìn chằm chằm vào anh.

Tiêu Chiến quả thực ngăn không được cơn bệnh sắp phát tác, chỉ có thể cố nén cảm giác muốn đem người dưới thân chơi đến chết, tay bấm điện thoại, thấp giọng trò chuyện cùng người ở đầu dây bên kia hai câu.

Chỉ thấy làn xe chuyển biến, thẳng hướng tiến đến một địa điểm khác.

.

Lúc Phương Dương nhận được cuộc gọi kỳ thực có chút ngạc nhiên.

Ban tối cậu ta vừa mới vác mặt đến quán bar đã bị Vương Nhất Bác nhéo lỗ tai xách ngược vào trong taxi, nói chính mình sẽ giải quyết êm đẹp, báo hại Phương Dương lo lắng đứng ngồi không yên.

Không ngờ giờ này lại còn nhận được điện thoại của anh trai Vương Nhất Bác.

Phương Dương biết đối phương tên Tiêu Chiến, dù sao đây cũng là nhân vật duy nhất từng được Vương Nhất Bác đề cập qua.

Nhưng đánh chết Phương Dương cũng không dám tin mình sẽ gặp được 'Tiêu Chiến trong truyền thuyết' dưới một tình huống như vậy.

Nam nhân anh tuấn cao lớn, sắc mặt âm trầm, ánh mắt hung tợn kinh khủng, thoạt trông không khác gì sát thần đến từ địa ngục, nhưng cánh tay ôm lấy thiếu niên nằm trong xe lại cực kỳ nhu hoà.

Sau khi Phương Dương đỡ lấy Vương Nhất Bác mới nghe được người đối diện thấp giọng dặn dò.

"Chăm sóc Nhất Bác cho cẩn thận."

Lúc này cậu cũng đã say đến ngủ gà ngủ gật, Tiêu Chiến nói xong liền cúi đầu vuốt nhẹ lên gương mặt của Vương Nhất Bác một chút, cảm xúc trong mắt nhìn không rõ là gì.

Sau đó liền dứt khoát rời đi.

.

Rạng sáng, Tô Lật nói tạm biệt với Bé Ngoan ở đầu dây bên kia, tâm tình vô cùng hứng khởi mà dừng xe trước cổng chung cư.

Nhìn đèn phòng lầu năm loé lên, Tô Lật nở một nụ cười mê người, tin tức tố hương hoa nhàn nhạt lan toả.

Cậu ta liếm liếm khoé môi, sau đó từng bước từng bước hướng về phía thang lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro