Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là fic cổ trang do nhà Nhatkythoheozsww xin per của tác giả và được sự đồng ý.

Và tôi đã xin lại để dịch cho mọi người cùng đọc.

Văn phong không tốt, đây cũng là lần đầu tiên tôi trans fic cổ trang, cho nên có gì sai sót mong mọi người góp ý.

Fic có sự hỗ trợ của bạn tiemtradao_95 beta  sửa lỗi chính tả.

+ càn nguyên : Alpha.

+ khôn trạch : Omega.

Cảnh báo : 18 + phía trước.

Gió chiều mùa thu thuê lương, lá cây rơi trước cửa sổ.

Nam nhân mặc cẩm phục màu trắng đóng lại quyển sách, đứng dậy, giơ cánh tay lên, gió buổi tối từ khung cửa sổ thổi bay những sợi tóc trên trán hắn.

Tỳ nữ tiến lên cởi áo khoác ngoài ra cho hắn.

"Vương gia, nước tắm rửa đã chuẩn bị xong, việc còn lại cứ để nô tì lo liệu ạ."

"Ừ." Thời Ảnh đáp lại, bước chân đi vào phòng trong, người hầu phía sau hạ rèm phòng tắm xuống.

Không khí tràn ngập làn sương mù của hơi nước, mùi thơm nhè nhẹ của những cánh hoa hồng tản ra từ trong nước tắm, chỉ có một thiếu niên đứng đó, xoắn tay áo lên cho thêm nước vào bồn.

Thời Ảnh không biết là do mình mệt mỏi hay là như thế nào, mà hắn cảm thấy tràn ngập hoa hồng trong nước, hòa tan cùng với vài phần sữa dừa thuần, khiến hắn cảm thấy dễ chịu.

Chỉ là, người hầu nhỏ này không biết làm sao, mà cứ đứng khoanh tay rất lâu vẫn không thấy y tiến lên cởi y phục cùng dây lưng cho hắn, Thời Ảnh nhíu mày, ho một tiếng không nhẹ không nặng. Thiếu niên lúc này mới chú ý đến hắn, chợt trong mắt hiện lên một tia bối rối.

"Còn không mau qua đây." Âm thanh của nam nhân có chút không kiên nhẫn.

"Vương gia....." Thiếu niên cúi đầu, giọng điệu có chút khẩn trương, nhưng nhu thuận, "nô tài tay vẫn còn ướt."

"Không sao, dù sao cũng sẽ tắm rửa." Thời Ảnh không để ý người hầu khó xử, "tới đây."

Thiếu niên lúc này chậm rãi đi đến, đi đến bên cạnh nam nhân, cẩn thận đưa tay kéo cạp quần phía sau, ngay lúc đó, một mùi nước cốt dừa đậm đặt phả vào mũi nam nhân, Thời Ảnh không khỏi nhíu mày.

Lúc này hắn mới bắt đầu đánh giá người trước mặt.

Mái tóc gợn sóng  đơn giản, cái cổ đều trắng nõn, mặc đồ người hầu một màu trắng trơn, thắt lưng bó lấy vòng eo mảnh khảnh, ống tay áo được xoắn lên, lộ ra cánh tay mảnh mai dính bọt nước.

"Ngươi là....khôn trạch?"

Thiếu niên không có trả lời.

"Ngẩng đầu lên, để cho bản Vương nhìn một chút."

Khi từng lớp quần áo được cởi xuống, mùi gỗ thông hương trên người nam nhân tỏa ra, khiến cho tiểu khôn trạch vốn đang trong thời kỳ mẫn cảm, càng thêm choáng váng, y không nghe rõ được Vương gia nói gì, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, y đưa tay đẩy người trước mặt ra.

"Nô tài....Thân thể không khỏe, không thể hầu hạ Vương gia tắm rửa, thay quần áo, để nô tài gọi A Đào tỷ đến thay ạ...."

Y chạy trối chết, lại đột nhiên bị một lực đạo kéo trở về, lưng đập vào tường, truyền đến một cơn đau, thiếu niên nghẹn ngào kêu đau, nhưng lại bị hắn nắm lấy cằm, không thể làm gì, y phải ngẩng đầu lên.

"Ngươi mới tới?"

Thiếu niên nhắm mắt gật đầu.

"Ngươi như vậy làm sao mà thoát được." Thời Ảnh cười đầy ẩn ý, "ngươi tên gì?"

"Thưa Vương gia, nô tài gọi là Tạ Doãn."

"Tạ Doãn? Cái tên rất hay, năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười...mười tám."

"Lưu lại đây hầu hạ ta."

Tạ Doãn ngẩng người, "hả...?"

Thời Ảnh nhướng mày, "không hiểu sao?" Hắn tiến lại gần cổ của thiếu niên mà cười.

"Bản Vương thích hương thơm trên người của ngươi."

Hơi nước quẩn quanh, ánh nến chập chờn, quần áo trắng vứt trên nền đất đầy lộn xộn, bọt nước nổi lên trắng xóa bên trong thùng tắm, bong bóng cùng cánh hoa hồng dính trên vai trắng trẻo của thiếu niên.

Tay của nam nhân khéo léo, thăm dò vào bên trong thân thể mềm mại của y, cảm giác lạ lẫm khiến cho thiếu niên không thể chịu nổi, hắn cũng không nhịn được, hết lần này đến lần khác đều muốn cắn vào chiếc cổ mảnh khảnh của y.

Trong thùng tắm không gian nhỏ hẹp, y chỉ có thể đem hai chân mở ra, áp chặt thân thể mảnh mai vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân. Thời Ảnh đưa tay sờ sờ lên tính khí của y.

"Đừng chịu đựng, kêu ra đi."

"A....Vương gia....."

Hắn nắm lấy tính khí của y tuốt động, nói đùa, "xem ra, bản Vương còn phải hầu hạ ngươi."

Thiếu niên sắc mặt hồng hào, ý thức càng lúc càng mơ hồ, nghe xong lời này còn tưởng rằng nam nhân muốn trách phạt y, y cả kinh trở mình đứng dậy, đem nam nhân áp xuống dưới, Thời Ảnh bị y làm cho giật mình, nước tràn ra khỏi thùng tắm, suýt nữa còn cho rằng đứa nhỏ này muốn làm phản.

"Vương gia....nô tài biết sai, để nô tài hầu hạ ngài."

Thiếu niên cầm lấy đồ đạc của mình, vòng qua sau lưng, giữ lấy hắn, cổ và cánh tay ướt đẫm mồ hôi, bờ môi ướt đẫm mùi nước cốt dừa nồng nặc, y giống như dã thú nhỏ ngoan ngoãn, cẩn thận lấy lòng nam nhân, từng chút một ngậm lấy tính khí của hắn.

"Thật lợi hại....tiểu Tạ Doãn." Hắn tán thưởng cùng trêu chọc y, cố ý đỉnh hai cái, nhìn thiếu niên khẽ run lên, mất thăng bằng ngã vào bên trong cánh hoa hồng dày đặc.

Thời Ảnh bật cười, đem thiếu niên ngốc kéo trở lại, bàn tay to lớn vò nát hết cánh hoa hồng dính trên lưng thiếu niên, nước màu nâu đỏ được lau đi. Bởi vì bị sặc nước cho nên không ngừng sặc sụa, Thời Ảnh đành phải vỗ lưng y, để cho y thoáng khí, phía dưới bị kẹp chặt, hắn lại dùng lực mà đỉnh vào bên trong y, khiến y yếu ớt kêu lên.

"Đau quá...."

Tiếng rên rỉ của y xúc động  tan chảy trong dục vọng, ngẩng cổ lên đưa hai tay ra sau chống đỡ, vì muốn tránh cũng không tránh được, Thời Ảnh nhìn hai cánh hoa đào hồng phấn  trước ngực y, ánh mắt tối sầm lại.

"A....Vương....."

Đầu lưỡi nam nhân khuấy đảo chỗ yếu ớt của y, phản ứng đầu tiên của y là lấy tay đẩy đầu hắn ra, lại bị nam nhân nắm chặt hai tay, đã vậy, động tác dưới thân còn đột ngột trở nên mạnh bạo hơn, đưa đẩy từng đợt rồi lại từng đợt, khiến y kêu khóc đến khàn tiếng.

Hai người cùng nhau gầm nhẹ phát tiết, Tạ Doãn si mê tìm kiếm mùi hương gỗ thông, như một con thú nhỏ chui vào trong ngực chủ nhân, thân thể của khôn trạch thời điểm này rất mềm mại, giờ phút này lý trí của y hoàn toàn bị chôn vùi, thầm nghĩ muốn dựa vào Càn Nguyên nhiều hơn một chút, làm gì còn nhận ra hắn là Vương gia.

Thời Ảnh xoa xoa tóc y, cười nói, "nghe lời."

"Vâng." thiếu niên đáp lại.

Đôi cánh tay mạnh mẽ nâng y lên ôm lấy, nước tắm và mồ hôi mờ mịt trong sương mù  không còn phân biệt được, Tạ Doãn được sủng ái mà lo sợ, ngoan ngoãn vươn lên hôn lên cái cằm của nam nhân, khuôn mặt mềm mại hướng trên người hắn cọ cọ, hai tay vòng qua nách ôm lấy bờ vai rắn chắc của nam nhân.

"Vương gia...nô tài...."

Lời còn lại còn chưa kịp nói ra, đã cảm nhận được một cơn đau truyền đến tứ phía sau gáy, cảm giác mát lạnh của mùi hương tuyết tùng truyền vào, đặc biệt rõ ràng trong làn nước ấm.

Y mở to hai mắt nhìn, nhưng cảm giác kinh ngạc rất nhanh bị lấn át bởi cảm giác, ham muốn và khoan khoái dễ chịu.

Thời Ảnh hôn y một cái, nếm lấy vị nước  cốt dừa ngọt ngào và êm dịu của người thiếu niên, cánh môi bị hắn mút mát đến đỏ bừng.

Bị bắt nạt, đôi mắt ngây thơ ướt át của thiếu niên nhìn hắn, Thời Ảnh nhìn đường nét khuôn mặt thanh tú của y, hắn hôn lên trán y.

"Về sau, ngủ trong phòng với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro