Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác tựa lên vai Tiêu Chiến nghỉ ngơi một lát, đến khi đối phương rút vật đàn ông của mình ra, cậu rên lên, bấy giờ mới nhớ ra còn đang nấu ăn, “Á!” một tiếng, vội vàng đi cứu vớt.

Tiêu Chiến ôm cậu dịch về phía sau, nói: “Để anh.”

Nói đoạn chỉnh lại quần áo, sau đó đi ra phía trước Vương Nhất Bác, múc món ăn đã chẳng rõ hình thù gì kia ra, để nồi xuống, bắt đầu làm món khác.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh hỏi: “Có cần em giúp gì không?”

Tiêu Chiến nhìn chân cậu đứng hơi dạng ra sau cơn mây mưa, đáp: “Không cần, em đi nghỉ trước đi.”

Vương Nhất Bác không chịu, khăng khăng đòi đứng cạnh xem hắn xào rau. Tiêu Chiến bó tay, đành phải hôn cậu: “Ngoan, khó chịu thì bảo anh, anh bế em vào phòng.”

Vương Nhất Bác đỏ mặt lườm hắn: “Em còn lâu mới yếu ớt thế, nếu muốn nghỉ thì tự em cũng về phòng được.”

Tiêu Chiến nhìn cậu, thoáng cau mày, xoay người bắt đầu nấu nướng.

Tay nghề hắn thành thạo, dùng dao rất khéo, Vương Nhất Bác quan sát rồi hỏi: “Bình thường anh hay tự nấu cơm lắm hả?”

“Ừm.”

Vương Nhất Bác bất chợt đưa tay ôm lấy hắn từ đằng sau, mềm giọng hỏi: “Sau khi họ hàng đón anh đi, họ có đối tốt với anh không?”

Tiêu Chiến dừng lại giây lát, đáp: “Rất tốt.”

Vương Nhất Bác không lên tiếng nữa. Tuy cậu chưa từng trải qua cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhưng cậu biết chắc chắn đó không phải trải nghiệm vui vẻ gì. Hồi đó mẹ của Tiêu Chiến gây chuyện kinh khủng như thế, gương mặt của hắn vẫn chưa hồi phục lại, gánh chịu áp lực và đơm đặt tột cùng, hắn đã chịu đựng bằng cách nào?

Vương Nhất Bác dụi dụi sau lưng hắn, phát hiện đường dao của Tiêu Chiến hơi sai sai, động tác cũng chậm lại. Cậu nhìn về phía trước, chợt phát hiện cậu nhỏ vốn đang ngủ yên lại bắt đầu thức tỉnh sau lớp vải rồi.

Vương Nhất Bác sững người, Tiêu Chiến hết sức kiềm chế nói: “Ngoan, nghỉ ngơi trước đi, anh làm xong ngay.”

Dục vọng của hắn dành cho cơ thể cậu hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cậu.

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, cậu thấy hắn thở phào nhẹ nhõm. Vương Nhất Bác nhếch cười, đi sang bên cạnh, bỗng nhiên ngồi xuống dụi vào thân dưới của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến giật mình, còn chưa kịp lên tiếng thì hạ bộ đã được giải thoát. Vương Nhất Bác ngẩng đầu, giơ tay nhẹ nhàng cầm lấy.

Cú chạm này khiến Tiêu Chiến sung sướng không sao diễn tả thành lời.

Vương Nhất Bác nhìn khối dục vọng lần nào cũng có thể đưa mình lên chín tầng mây bằng ánh mắt ngưỡng vọng, tay thoáng dùng sức, vuốt về phía trước. Tiêu Chiến bỏ con dao xuống, cúi đầu nheo mắt nhìn cậu.

Ánh mắt hắn khiến Vương Nhất Bác cảm thấy cuốn hút một cách kỳ lạ.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt hắn, trên tay vẫn giữ nhịp mơn trớn, trong miệng ló ra chiếc lưỡi đỏ hồng, liếm ướt bờ môi cánh đào của mình.

Yết hầu của Tiêu Chiến khẽ giật một cái.

Kế đó, Vương Nhất Bác cúi đầu, nuốt trọn biểu tượng đàn ông của hắn.

Khối dục vọng hầm hố tiến vào khoang miệng ướt mềm, gân xanh dữ dằn có thể cảm nhận được đầu lưỡi trơn láng đang không ngừng quấn quít, khiến hơi thở của Tiêu Chiến ngày càng nặng nề. Một trải nghiệm khác hoàn toàn khi đi vào cửa sau, đây không phải là lần đầu tiên Vương Nhất Bác khẩu giao cho hắn, nhưng lại là lần gây kích tình nhất.

Đầu lưỡi Vương Nhất Bác mơn trớn lỗ sáo nơi chỏm đầu, khiến lỗ sáo không ngừng ứa ra chất dịch dâm dục. Cậu phấn khích nuốt hết xuống, sau đó đẩy đầu lưỡi xuống dưới, đồng thời mút vào sâu hơn, khiến khối dục vọng lại to thêm một cỡ.

“Ư… Tuyệt… Tuyệt quá…” Vương Nhất Bác nói không rõ chữ, trong giọng mang theo tiếng nước có thể làm người ta phạm tội.

Trán Tiêu Chiến đã ứa mồ hôi, hắn nhìn miệng Vương Nhất Bác đang không ngừng nuốt nhả cậu nhỏ của mình, trầm giọng nói: “Cưng à…”

Thấy dáng vẻ này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cực kỳ đắc ý, miệng lưỡi càng ra sức hơn, lại ngốn thêm vào một ít. dương v*t của hắn quá to và dài, dù có là deepthroat thì cũng không thể ngốn hết toàn bộ. Vương Nhất Bác đưa tay mơn trớn hai bìu bên ngoài, như đang an ủi hai đứa trẻ không được ăn kẹo, vừa vân vê cừa khiêu khích, khiến Tiêu Chiến không chịu nổi nữa, trực tiếp phủ lên tay cậu, dùng sức ve vuốt hạ bộ mình.

Vương Nhất Bác cảm nhận khối dục vọng trong miệng đã tự mình đưa đẩy, bỗng nhiên nảy ra ý xấu, nhả ra, sau đó tiến về phía trước đón lấy một bên bìu tinh ở dưới gốc, ngốn trong khoang miệng rồi mút mạnh, mút đến mức thân dưới đối phương phải run lên. Vương Nhất Bác tiếp tục chuyển mục tiêu sang bìu bên kia, nhưng lần này chỉ ngậm lấy một nửa, vừa ngậm vừa mút, sau đó dùng răng cắn nhẹ…

“Hự!” Tiêu Chiến gắt nhẹ, một dòng tinh dịch tức khắc phun khỏi lỗ sáo, bắn lên mặt Vương Nhất Bác.

“Ông xã nhỏ hư quá…” Vương Nhất Bác nhả bìu tinh ra, hôn lên chỏm đầu, ngẩng lên thở hắt với Tiêu Chiến, “Ai bảo anh cứ bắt nạt em, hôm nay cho anh chịu khổ…”

Tiêu Chiến thở ra hơi nóng, đáp: “Mỗi lần nhìn thấy em, nó đều chịu khổ cả.”

Vương Nhất Bác đè nén mặt đỏ tim đập, nhếch môi cắn lên quy đầu, vẫn là cắn rất nhẹ nhàng, như đang tán tỉnh, liếm láp quy đầu ướt đẫm mới dừng lại, mút lấy phần thân, lúc mạnh lúc nhẹ, có khi lại chỉ lướt nhẹ đầu lưỡi qua rồi dời đi.

“Yêu tinh!” Tiêu Chiến không nhịn được nữa, dứt khoát giữ đầu Vương Nhất Bác lại, xộc khối dục vọng của mình vào khuôn miệng khẽ nhếch, bắt đầu đưa đẩy.

Vương Nhất Bác run rẩy khuỵu xuống đất, mấy lần Tiêu Chiến đã đưa chỏm đầu vào trong vòm họng cậu. Vương Nhất Bác muốn người thương thoải mái nên thỉnh thoảng sẽ thít cổ họng lại, lần nào sít vào cũng khiến chỏm đầu ứa dịch không ngớt. Lần cuối cùng vào được sâu hoắm, Vương Nhất Bác sít chặt đến mức khối dục vọng kia phải tuôn trào.

“Hưm…” Tiêu Chiến vội rút mình ra, từng dòng tinh dịch bắn lên khuôn miệng trước mắt.

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác đưa tay bịt kín lỗ sáo đang dồn dập tuôn trào.

Ngay khoảnh khắc cực khoái lại bị đối xử như thế, đôi mắt Tiêu Chiến đỏ một cách đáng sợ: “Cục cưng mau bỏ ra đi…”

Vương Nhất Bác chưa vội buông ra, đứng lên đẩy hắn nắm ra đất. Khi Tiêu Chiến còn đang kinh hãi, ai đã nhấc mông đón lấy bộ vị đàn ông của hắn vào trong cửa người, chậm rãi ngồi xuống, cả hai cùng nhau phát ra tiếng rên dài.

Vương Nhất Bác cựa mông, bắt đầu nuốt nhả dương v*t, cậu khó lòng kiềm chế nói: “Bên trong em cũng ngứa lắm, anh… Anh bắn vào đây đi…”

Một câu nói đẩy xúc cảm của Tiêu Chiến lên cao nhất, hắn giữ mông Vương Nhất Bác, đẩy thân dưới lên, bắt đầu thọc rút dồn dập.

Vương Nhất Bác cũng cố lắc hông, để khối dục vọng đó vào được sâu hơn. Hai người đều kích thích tột cùng, Vương Nhất Bác rên lên: “Ư ư… Ư… Em đang phịch cậu nhỏ của ông xã này… Phịch chết cậu nhỏ… Ư hư a… Ông xã…”

Tiêu Chiến bị dáng vẻ phóng đãng của Vương Nhất Bác làm cho máu nóng tăng xông, cơ bụng mạnh mẽ càng thêm ra sức, hắn thở dốc nói: "Cưng dâm quá! Phịch cậu nhỏ của ông xã mạnh vào, cậu nhỏ của ông xã chỉ cho em phịch thôi! Hưm…”

Đằng sau Vương Nhất Bác đã không còn sức nuốt nhả bộ vị bên dưới nữa rồi, cậu mềm oặt nằm lên người Tiêu Chiến, thì thầm: “Ông xã… Ông xã phịch em đi… Em kiệt sức rồi…”

Tiêu Chiến hôn lên gương mặt cậu, ôm lấy cậu, đang định hành động thì chợt phát hiện trên bệ bếp có mấy trái dưa leo đã gọt vỏ.

Hắn đưa tay cầm lấy một trái, Vương Nhất Bác nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vội vàng nói: “Không được! Ư…”

Lui mình ra khỏi người cậu, hắn cầm trái dưa leo nhẵn bóng, nhét vào cửa sau của Vương Nhất Bác.

Cảm giác ớn lạnh khiến Vương Nhất Bác thốt lên, kế đó động tác thọc rút mãnh liệt phía sau lại khiến cậu không ngừng gào thét…

Tiêu Chiến kề sát trái dưa leo kia, đồng loạt thọc vào. Vương Nhất Bác không thấy đau rõ lắm, chỉ là một lần ngốn vào cả hai thứ khiến cậu không sao thích ứng nổi. Vùng kín căng trướng khó chịu, cùng với khoái cảm còn sót lại từ lần trước, khoé mắt Vương Nhất Bác cay cay, bật khóc.

Thấy cậu khóc hết sức tủi thân, nội tâm Tiêu Chiến chợt nghẹn lại, cũng không cử động nữa, vội vàng hôn và liếm hết nước mắt của cậu, xoa nhẹ hông cậu, đau lòng nói: “Cục cưng đừng khóc… Tại ông xã hết, cục cưng ngoan, là lỗi của ông xã…”

Bị một người kém mình ba tuổi gọi là cục cưng, Vương Nhất Bác nóng bừng mặt ôm lấy cổ Tiêu Chiến, vừa hôn vừa dụi, lẩm bẩm bảo hắn đừng nói nữa.

Tiêu Chiến thở dốc thật sâu, không lên tiếng. Vương Nhất Bác biết hắn nhẫn nhịn khó khăn, hơn nữa vùng kín cũng bắt đầu rạo rực, cảm giác khó chịu trước đó đã đỡ hơn nhiều, cửa mình như đang đón nhận hai “cây hàng” một nhỏ một lớn. Kích thích chưa từng có khiến cậu bất giác muốn nếm thử cảm giác này, bèn nhẹ nhàng cựa mông, nhỏ giọng nói: “Ông xã… Bên dưới ngứa quá… Muốn được cậu nhỏ gãi… Ư haa…”

Lời cậu vừa nói ra, sao Tiêu Chiến còn nhẫn nhịn được nữa? Hắn bế cậu lên bệ bếp, hạ bộ thoắt động, đồng loạt đẩy vào thật sâu cùng trái dưa leo kia. Từ nơi cửa mình của Vương Nhất Bác chảy ra dòng nước, dọc theo đùi cậu đến ngang hông hắn, cũng chẳng biết là nước từ dưa leo hay là nước ứa ra từ vùng kín Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác rên rỉ không ngừng, Tiêu Chiến cứ thế đưa đẩy chừng trăm phát, rất nhanh, dưa leo trong vùng kín bị bộ vị đàn ông sung mãn chèn ép, bất chợt rơi ra ngoài…

Tiêu Chiến chẳng buồn để ý đến trái dưa leo đó nữa, ôm chặt lấy người yêu đã mềm nhũn, gằn nhẹ, bắt đầu dốc toàn lực cày cuốc, lại một lần nữa làm Vương Nhất Bác tới mức xuất tinh. Cửa mình phía sau cũng không chịu nổi khoái cảm, thình lình ứa ra ồ ạt dịch lỏng, thấm ướt sũng vật đàn ông lún trong cơ thể. Tiêu Chiến bị kích thích khiến tinh quan thất thủ, gần như cùng lúc đó, nước dâm và tinh dịch bắn vào nhau. Sau khi phóng thích, cậu nhỏ hơi mềm đi như ngập trong vũng lầy, trực tiếp tuột ra ngoài…

Vương Nhất Bác đã xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu. Cơ thể cậu thoáng run, nín thinh cắn đầu ngón tay. Thế nhưng Tiêu Chiến lại nhìn khuôn miệng quyến rũ của đối phương một cách mê đắm, cổ họng nuốt xuống, giọng nói khàn đục: “Cưng ơi, em biết không? Cửa sau của em bị anh phịch cho chảy nước, thực tình còn nhiều hơn cả đàn bà lúc đạt cực khoái nữa…”

_____________________

XZ cũng rất chi là ôn nhu cưng chiều WEB đó chớ. Mà mà bật mí chút là sắp end rồi đoá ha~ cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro