Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác là thành một bức phong cảnh trong tòa hành chính.

Tiêu Chiến để cho cậu ở ngoài cửa đứng gác, nhưng không yêu cầu cậu đứng như tùng như bách, ngày đầu tiên để cho cậu tay phải bưng chậu, ngày thứ hai ném cho cậu hai đôi que inox và một đĩa đậu đen, để cho cậu nhặt đậu giết thời gian.

Cửa không có bàn ghế, Vương Nhất Bác ngồi xổm chọn ngồi bệt chọn đều biệt nữu, tay nhặt cũng mỏi, không bao lâu liền vừa tê vừa trướng, đừng nói dùng dụng cụ nhặt đậu, chính là tay không bốc đậu, đầu ngón tay đều run.

Tư thế đổi tới đổi lui, tư thế quỳ tựa hồ thoải mái nhất.

Tiêu Chiến từ trong phòng đi ra ngoài, chỉ thấy Vương Nha Bác vểnh mông cao cao, đối mặt cửa quỳ, khuỷu tay chống trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, đầy mặt đỏ bừng, chóp mũi đều sắp đâm vào trong đĩa.

Mũi giày Tiêu Chiến đụng đụng mép đĩa, "Ui, đại lễ này làm quá...... Người khác thấy được còn tưởng rằng tôi ở quân doanh làm phong kiến mê tín, ép cấp dưới dập đầu thỉnh an đấy."

Vương Nhất Bác lập tức ngồi thẳng lên, ngửa đầu bất mãn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến , quên mất mình vẫn thẳng đứ mà quỳ.

Tiêu Chiến nhìn cái đĩa một cái, "Đây là một viên đậu cũng không gắp được?"

Vương Nhất Bác đầu cúi xuống, "Ừ......"

Tiêu Chiến khom lưng bê đĩa lên, đặc ở chỗ cách cửa xa hơn chút, ra hiệu Vương Nhất Bác đổi hướng, không biết xấu hổ dựa vào cửa.

Vương Nhất Bác nhất thời không hiểu. Tiêu Chiến ở trên mông cậu đạp một cái, "Tôi cũng không phải cha cậu, đâu có thể mở cửa đã nhặt được con trai tiện nghi?"

Vương Nhất Bác lúc này mới ý thức được mình vẫn quỳ, lúc đứng dậy chân mỏi nhừ, thiếu chút nữa ngã nhào.

Tiêu Chiến đỡ cậu, thu hồi giọng đùa giỡn, "Sau này đừng quỳ gắp, tư thế kia không dễ giữ vững thăng bằng, hơn nữa thời gian dài đối với xương cốt cơ bắp đều sẽ ảnh hưởng."

"Vậy gắp thế nào?"

"Nằm nhoài. Trong thực chiến tiến hành sách đạn (*), đại đa số thời gian cũng phải nằm nhoài."

Vương Nhất Bác người này có một ưu điểm — biết sai có thể sửa.

Thế là lập tức điều chỉnh tư thế, vắt ngang ở cửa phòng làm việc, mặt hướng về phía hành lang.

Tiêu Chiến mỗi lần ra vào, đều không thể không từ trên mông cậu vượt qua.

Ngoại trừ luyện gắp đậu, Vương Nhất Bác còn dựa theo yêu cầu của Tiêu Chiến luyện "Trèo cửa".

Cửa phòng làm việc cũng không phải là một mảnh bằng phẳng, ở giữa và trên dưới có hoa văn nhô ra cách nhau 1 centimet. Hoa văn kia có chút độ nghiêng, yêu cầu của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác chính là dùng lực ngón tay, đem toàn thân treo trên hoa văn, "Các cậu luôn thích treo lực eo, lực chân, lực cánh tay ở bên mồm, thường thường xem nhẹ lực ngón tay. Huấn luyện này luyện chính là lực ngón tay, nếu như cậu có thể kiên trì 10 phút, lần sau lúc lại dùng súng, cậu sẽ phát hiện khác biệt rõ ràng."

Vương Nhất Bác thử mấy lần, không thể một lần có thể treo lên được, quay đầu lại nói, "Tiêu đội, ngài làm mẫu chút cho tôi đi."

Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi không biết."

Vương Nhất Bác nửa tin nửa ngờ.

Tiêu Chiến khoanh tay, "Tôi chỉ hiểu lý luận, thực tế luyện tập còn phải dựa vào bản thân cậu."

Nói xong bước thong thả vào phòng làm việc, còn thuận tay đóng cửa lại.

Cả buổi trưa Vương Nhất Bác liền không nghỉ ngơi qua, giống như nhào lên cửa, mười ngón tay sưng đỏ, mấy lần suýt nữa móng ngón giữa bị dập.

"Leo cửa" khó khăn quá lớn, vận khí của cậu hiện tại quả là không tốt, lúc duy nhất một lần thành công treo lên, Tiêu Chiến vừa lúc từ bên trong mở cửa, cả người cậu bị cửa kéo nhào vào trong, lúc ngã xuống trực tiếp đụng vào trên đùi Tiêu Chiến .

Càng lúng túng chính là, lúc cậu ngã xuống còn theo bản năng tìm điểm chống đỡ, hai tay theo bản năng ôm trên chân Tiêu Chiến , ôm được rồi trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Chiến không phải cố ý muốn chỉnh cậu, là thật sự có việc phải tới cách vách tìm Ninh Giác.

Thật không may, mở cửa không nhặt được con trai, trên đùi lại treo hùng binh......

Vương Nhất Bác lúc này đã mông ngồi trên đất rồi, ôm 2 giây cũng ý thức được không đúng, lập tức buông ra bò dậy, đỏ trên mặt không biết là xấu hổ hay là giận, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến nói: "Tiêu đội, ngài mở cửa làm gì?"

Tiêu Chiến biết rõ "Leo cửa" không dễ, vỗ vỗ vai cậu, "Tiếp tục luyện, buổi tối thêm thịt."

Vương Nhất Bác ở cửa của Thiếu tướng làm chuyện "Hành động nghệ thuật", các anh em Trung đội 2 biết.

Ngải Tâm nắm tay cậu, vừa nhìn thấy da bên trên cọ rách và vết chai mới dài ra, liền đau lòng tới trực tiếp kêu to, luôn miệng mắng Tiêu Chiến không đạo lý, cái gì cũng không biết còn chỉ huy lung tung.

Vương Nhất Bác ngâm tay ở trong nước đá, đau tới mức mồ hôi lạnh đều ra, sau khi tỉnh lại tinh thần lại nói giúp Tiêu Chiến , "Ầy, kỳ thực Tiêu đội biết còn rất nhiều."

Trần Tuyết Phong dựng lông mày, Ngải Tâm lập tức la, "Ôi đệt! Máy Bay! Bây giờ mới mấy ngày chú đã buộc thòng lọng trên lão gia hỏa kia?"

Vương Nhất Bác vừa nghe "lão gia hỏa" đã nhăn lại lông mày, vốc nước vẩy lên mặt Ngải Tâm, "Không quy củ, Tiêu đội là Thiếu tướng, hơn 30 tuổi tính là già cái gì!"

Ngải Tâm lau mặt cậu một cái, "Hắn cho chú uống thuốc?"

"Con mẹ nó anh mới uống thuốc!" Vương Nhất Bác một khuỷu tay đụng qua, xé rách lớp da giả bộ ngoan bên cạnh Tiêu Chiến , lộ ra nguyên hình, "Mấy ngày không ai thao, mông anh ngứa hả!"

Ngải Tâm cợt nhả, "Ngứa tới mức Tâm gia gia của chú đều sắp cởi quần cọ cây rồi, tới a, liếm liếm cho Tâm gia gia của chú!"

Thân thể Vương Nhất Bác xoay một cái, bước chân dài liền muốn tóm Ngải Tâm. Ngải Tâm vóc người 1m9, chuyển động dị thường linh hoạt. Hai người ở trong phòng nhảy lên nhảy xuống đuổi nhau hồi lâu, lắc lư tới mức Trần Tuyết Phong hoa mắt. Vương Nha Bác một cước giẫm ở trên giường, phi thân giẫm lên eo Ngải Tâm, Ngải Tâm không kịp né, đỉnh lên trên một cái, lộn mèo phía trước một cách xinh đẹp.

Vương Nhất Bác không chiếm được lợi, rơi xuống đất liền tiếp tục đuổi theo, Ngải Tâm vừa nhìn không chỗ có thể trốn, dứt khoát xông lên hành lang.

Hai người ngươi đuổi ta đánh, Ngải Tâm một tay chống trên lan can, chân đạp một cái liền nhảy xuống lầu dưới. Vương Nhất Bác bị mấy chiến hữu chen tới chân tường, đành phải chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa nghiêng đầu chửi: "Ngải chó! Mày chạy cái rắm! Ông thọc nát rắm mày (*)...... A!"

Vương Nhất Bác tức giận hung hăng ngẩng mắt lên, khí tràng hung hăng vừa rồi nhất thời bị một ánh mắt lạnh lùng giội tới không một tia dư lại.

Tiêu Chiến mặt không thay đổi nhìn anh, "Tôi để cậu trở về liên lạc tình cảm với đồng đội, cậu muốn......"

Vương Nhất Bác lúng túng tới khóe mắt đều đỏ, "Chúng tôi chỉ là đang trêu nhau."

Thiếu tướng hiếm thấy tới ký túc chiến sĩ một lần, đội viên trên hành lang đuổi theo đánh toàn bộ an tĩnh, chỉ còn lại Ngải Tâm không nhìn thấy Tiêu Chiến ở dưới lầu hô: "Máy Bay! Con mẹ nó chú tới thọc ông đây a! Trốn cái rắm!"

Mí mắt Vương Nhất Bác trực nhảy, lại nghe tên đồng đội heo không muốn sống kia rống, "Máy Bay? Người đâu? Đi thao Tiêu đội rồi sao?"

Trần Tuyết Phong nhoài ở trên lan can liên tiếp hướng Ngải Tâm nháy mắt, Ngải Tâm không hiểu, lại gào: "Máy Bay! Thật sự đi thao Tiêu đội?"

Thân thể Tiêu Chiến nghiêng một cái, ở trước lan can lộ mặt.

Ngải Tâm suýt nữa chân mềm tới trực tiếp quỳ xuống đất.

Thanh âm Tiêu Chiến không nhanh không chậm, mang theo ba phần tiếu ý, "Vác nặng 40 kg, 10 km, hiện tại bắt đầu."

"Dạ, dạ!" Ngải Tâm xoay người bỏ chạy, chưa tới 5m đã ngã bổ nhào, bộ dáng tè ra quần.

Trên hành lang tuôn ra một trận cười to, duy chỉ có Vương Nhất Bác cười không nổi. Cậu chột dạ nhìn Tiêu Chiến một cái, đoán mình lại bị phạt rồi.

Tiêu Chiến dẫn cậu về ký túc, "Cậu mở mồm rất lợi hại nha, trước kia từng nói với Ngải Tâm muốn làm gì tôi?"

Vương Nhất Bác đầu óc tê tê, "A" một tiếng, lắp bắp nói, "Cái kia...... Thao."

Cậu ở trước mặt Tiêu Chiến tát không được nói láo.

Tiêu Chiến lúc mới đến, Trung đội 2 ngoại trừ mấy tiền bối, những người khác toàn bộ thả miệng liên thanh muốn thao họ Tiêu sống không bằng chết. Vương Nhất Bác tích cực nhất, lúc ấy còn nhảy ở trên bàn, "Em muốn thao nhất, các anh đều đừng tranh cướp với em!"

Tiêu Chiến ở trong quân mười mấy năm, làm sao không biết các chiến sĩ bình thường đều thích "Thao" thủ trưởng, hỏi Vương Nhất Bác cũng chính là thuận miệng trêu chọc một chút, đâu nghĩ đứa nhỏ này còn thật sự thừa nhận.

Vương Nhất Bác nói xong mới kịp phản ứng nói gì, vội vàng cứu vãn nói: "Không, không phải! Tiêu đội, không phải! Tôi không có!"

Tiêu Chiến ngồi dựa vào trên ghế, cười nhìn cậu biểu diễn.

Ngay mặt thừa nhận muốn thao thủ trưởng, Vương Nhất Bác gấp đến độ nói năng lộn xộn, mồ hôi trên ót treo to như hạt đậu, mắt cũng đỏ bừng, trong veo như nước, quật cường lại đáng yêu.

Cà lăm tới cuối cùng, cậu trong lòng biết diễn không được, dứt khoát thẳng thắn tòng khoan, xám xịt nói, "Tiêu đội, tôi trước khi đúng là đã nói lời mạo phạm ngài."

Ngài đại nhân không ghi nhớ tiểu nhân, liền tha thứ tôi một lần đi.

Phi!

Vương Nhất Bác nói không ra được câu đằng sau, lén lút nhìn Tiêu Chiến một cái, thanh âm càng nói càng nhỏ, "Tôi sai rồi, ngài muốn trừng phạt tôi, thì, thì động thủ đi."

Vương Nhất Bác biết loại đùa giỡn "Thao" này vừa nhẹ vừa nặng, "Thao thủ trưởng" hướng nghiêm trọng nói, bị xóa tên cũng không phải không có khả năng. Tiêu Chiến muốn trừng phạt cậu, cậu chỉ có thể chịu.

Tay run bị đánh tay, miệng tiện nên bị đánh miệng.

Cậu cho rằng Tiêu Chiến sẽ quạt cậu mấy cái bạt tai.

Đợi vài phút, đối diện lại không có động tĩnh.

Vừa nhấc mắt, ánh mắt liền giống như bị lực hấp dẫn gì kéo vậy, rơi vào đáy mắt giống như vực sâu của Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến nhàn nhã mà ngồi, khóe miệng câu lên một sợi khoan dung, hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay.

Cậu bị kéo tới gần, còn không tự chủ mà cong eo xuống.

Cái tát trong dự liệu không có rơi vào trên mặt, Tiêu Chiến chỉ là tượng trưng mà vỗ vỗ mặt cậu, ôn thanh nói: "Trước khi ngủ đừng quên bôi thuốc, hai ngày nữa dẫn cậu tới trường bắn tìm kiếm cảm giác."
*****

Vương Nhất Bác mỗi sáng 5h20 rời giường, ngáp ngồi xổm trên ban công nấu nước, sau khi đun tìm tới hai cái chén inox, mỗi tay cầm một cái, đổ tới đổ lui dùng tốc độ tăng nhanh hạ nhiệt độ.

Tiêu Chiến không để cho cậu thổi, nói nước bọt sẽ phun vào. Cậu giả bộ ngoan, nhưng tính tình không thành thật như vậy, thuận theo mà đáp ứng, trong lòng lại nghĩ là: Phi, mày nói không thổi thì sẽ không thổi? Ông đây càng muốn thổi! Ông còn muốn nhổ nước miếng vào trong!

Song nghĩ thì nghĩ như vậy, trên thực tế cậu một lần cũng không dám thổi qua, lại không dám nhổ nước miếng.

Bởi vì cậu tận mắt biết được Tiêu Chiến có bao nhạy cảm.

Ngày đó cậu một thân mồ hôi nằm trên giường Tiêu Chiến , trước khi rời đi rõ ràng đã kéo drap giường chỉnh tề rồi, buổi tối lúc về kí túc xá, chỗ bị thấm ướt kia cũng khô rồi. Người thường mắt thịt căn bản nhìn không ra dị thường, Tiêu Chiến lại trực tiếp kéo drap giường lên ném vào chậu giặt quần áo, một bên thay drap giường mới một bên nói: "Muốn ngồi muốn nằm đều được, nhưng dù gì cũng phải tắm rửa mình sạch sẽ, đừng giống như con khỉ bẩn lăn trên giường tôi."

Vương Nha Bác lúc đó vừa bị đánh, trong lòng sợ hãi, không dám hỏi "Tiêu đội ngài làm sao thấy được", chỉ đành lặng lẽ gõ cho mình chuông báo động — người này lừa gạt không được!

Đun nước làm nguội nước không sai biệt lắm tốt 15 phút, Vương Nhất Bác rón rén rời khỏi ban công, sau khi để nguội xong thêm vào trong nước nửa thìa mật ong, quấy đều đặt ở trên giá sách, lại vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt, trước khi ra cửa tập thể dục buổi sáng còn bóp xong kem đánh răng cho Tiêu Chiến .

Chuyện bóp kem đánh răng này không phải là Tiêu Chiến giao.

Vương Nha Bác trước khi nhập ngũ xem qua mấy bộ phim quân lữ, nhớ mang máng một tên lính quèn vì lấy lòng thủ trưởng, mỗi ngày bóp kem đánh răng lau giày cho thủ trưởng.

Cậu làm không được loại chuyện lau giày này, hơn nữa cảm giác mình không phải muốn lấy lòng Tiêu Chiến , chỉ là muốn làm tốt quan hệ, thế là lựa chọn bóp kem đánh răng không quan trọng. Bóp xong sau đó để ở trên chén súc miệng của Tiêu Chiến , không nói với Tiêu Chiến , âm thầm khen chính mình hiểu lý lẽ, biết làm người.

Cậu không biết rằng, Tiêu Chiến cơ hồ mỗi ngày rời giường, đều sẽ nhìn thấy một cái bàn chải đánh răng lông bàn chải hướng xuống dưới ngã ở trên bồn rửa tay.

Kem đánh răng đã rớt, dính nhão một đoàn.

Tiêu Chiến thở dài, trước khi đánh răng còn phải xối sạch bàn chải, lại lau bồn rửa tay.

Mấy lần sau, Tiêu Chiến vốn định bảo Vương Nhất Bác sau này đừng bóp kem đánh răng nữa, nhưng vừa mở miệng nói đến kem đánh răng, Vương Nhất Bác lập tức mắt phát sáng, lộ ra biểu tình đắc ý làm tốt chuyện tốt không để lại tên.

Tiêu Chiến hơi ngẩn ra, chợt cười cười, không tiếp tục nói nữa.

Vương Nhất Bác trận này loay hoay giống như con quay quay tròn, sáng sớm sau khi huấn luyện về ký túc xác gấp chăn ủi quân trang cho Tiêu Chiến , mồ hôi chảy tí tách mà làm vệ sinh, hỏa tốc tắm rửa, còn phải phóng tới phòng ăn lấy cơm cho Tiêu Chiến , quy củ đưa tới tòa hành chính, lại lòng như lửa đốt gặm bánh bao.

Buổi sáng giống như đánh giặc, ban ngày cũng yên tĩnh chẳng được.

Lý luận của Tiêu Chiến một bộ là một bộ, mỗi ngày thay đổi phương pháp "Hành hạ" cậu, gắp đậu, leo cửa, chậu nước cũng bê, lại bảo cậu bưng một khối thủy tinh trơn bóng ở ngoài cửa xoay quanh.

Trên thủy tinh đặt 5 viên bi thép, cậu vừa mới bắt đầu, bình quân 5 giây lại phải ngồi xổm xuống nhặt bi thép.

Tiêu Chiến không mắng cậu, nhưng sẽ cầm thước trúc đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng ngoắc tay để cậu tới, thước trúc tượng trưng mà quất vào trên cánh tay cậu.

Không giống trừng phạt, ngược lại giống như nhắc nhở khoan dung.

Sau khi bưng mấy ngày, Vương Nhất Bác căn bản có thể ổn định 5 viên bi thép. Tiêu Chiến không có khen ngợi cậu, từ trong túi áo lấy ra 5 viên bi thép khác, lần lượt bày trên thủy tinh, "Sau này bưng 10 viên, rơi 1 viên đánh một lần."

Vương Nhất Bác đã không tin Tiêu Chiến sẽ thật sự đánh cậu, bĩu môi, một bộ không tình nguyện, mất hứng bưng đi.

Không tới 3 giây, 4 viên bi thép rơi xuống đất.

Cậu khom lưng nhặt, bắp chân tê dại lại bị nặng nề một cước.

Thủy tinh từ trong tay rơi xuống, vỡ thành mấy mảnh lớn và một đống mảnh vụn, bi thép leng ca leng keng bắn trên mặt đất. Cậu ôm chân đau tê dại khó chịu lăn lộ, nước mắt đều sắp ra.

Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh cậu, tựa hồ còn muốn nhấc chân đạp. Ngực cậu căng thẳng, lập tức lăn tới chân tường đối diện, vùng vẫy đứng lên, "ĐCMM" kẹt trong cổ họng, nhịn lại nhịn, cúi đầu dè dặt nói: "Tiêu đội, tôi sai rồi......"

Tiêu Chiến lạnh lùng nói: "Sai ở đâu?"

Cậu xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, "Tôi không nên coi thường lời của cấp trên, tôi nhất định thay đổi."

Tiêu Chiến nhìn cậu một lát, ngồi xổm xuống nhặt thủy tinh. Cậu khập khiễng chân quay lại, vội vàng nói: "Tôi nhặt!"

"Đứng một bên, đừng cản trở tôi." Tiêu Chiến nói: "Nôn nôn nóng nóng, vạn nhất cắt đứt tay, buổi tối lại muốn lười biếng không rửa bát không giặt quần áo có phải hay không?"

Vương Nhất Bác le lưỡi, "Tôi đâu dám a...... Ngài ngoại trừ áo lót quần lót, quần áo không phải tôi giặt a......"

Tiêu Chiến cầm thủy tinh ngẩng đầu, "Lẩm bẩm cái gì?"

"Nói thầm ngài thật sự là một tốt hoàng...... Lãnh đạo tốt."
"Cho rằng tôi không nghe rõ đúng không?"

Vương Nhất Bác thầm cảm thấy hỏng bét, môi nhẹ nhàng động, "Nghe rõ anh còn hỏi? Hỏi cái rắm!"

Tiêu Chiến vui vẻ, tiến lên một bước, phủ Vương Nhất Bác trong bóng râm, "Tính tình lớn rồi? Dám đấu mồm?"

Vương Nhất Bác kêu khổ, sao lại bị nghe thấy?

"Hỏi cậu đấy." Tiêu Chiến nghịch thủy tinh trong tay, "Có phải dám đấu mồm hay không?"

Vương Nhất Bác ánh mắt ướt át, "Không dám."

Tiêu Chiến tiếp tục gõ thủy tinh, khóe mắt tươi cười mà nhìn cậu.

Cậu triệt để ủ rũ, nhận lỗi nói, "Tiêu đội, tôi thật sự sai rồi."

Tiêu Chiến chỉ vào mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất, "Cầm chổi tới dọn dẹp sạch sẽ, đừng có dùng tay."

Sáng sớm ngày đó tới trường bắn, Vương Nhất Bác theo thường lệ đứng ở trên ban công làm nguội nước. Nước nóng hổi chuyển động qua lại giữa hai cái chén, cậu đột nhiên phát hiện, chỉ cần mình không muốn động, nước trong chén cũng không có một tia gợn sóng.

Cậu trợn to mắt, kinh ngạc mà nhìn mặt nước, "Ôi đệt?"

Không biết từ lúc nào, hai tay đã ổn định giống như máy móc tinh vi nhất.

Tiêu Chiến mỗi ngày đều sẽ tới trường bắn, nhưng chưa từng động tới một khẩu súng một viên đạn. Chắp tay đi đi xem xem, một thân lễ phục trước khi đến là dạng gì, lúc rời đi cũng là dạng đó, đừng nói bùn đất tro bụi, ngay cả chút mùi khói thuốc súng cũng không dính vào.

Nhưng chỉ cần anh ở đây, các đội viên liền sẽ luyện tới phá lệ dùng sức.

Vương Nhất Bác lúc một lần nữa sờ tới súng, hớn hở ra mặt, yêu thích không buông tay, ôm súng bắn tỉa JS05 bẹp một ngụm.

Cậu vác súng bò lên nóc nhà, lúc theo súng ngắm bắn, một cỗ sức lực kỳ quái ở trong người lưu động, phảng phất đem mỗi giọt máu toàn thân, mỗi tế bà đều điều động.

Lúc giữ cò súng, hai tay cậu tựa như đã hợp lại làm một với thấn úng.

Ngoài 1km phát ra một tiếng vang thật lớn, khói súng đội đất mà lên, mục tiêu thành công phá hủy.

Cậu ngồi thẳng lên, khó có thể tin mà nhìn hai tay mình.

Luyện bắn tỉa tới nay, số lần cậu trúng mục tiêu đếm không hết, nhưng không một lần cảm giác tuyệt vời giống như lần này.

Không có một lần nào, lúc giữ cò súng, đã biết tuyệt đối sẽ thành công!

Cậu đã 2 tháng không có nếm được mùi vị nổ súng, vốn tưởng rằng phải trước tiên xách băng đạn làm quen một chút, vậy mà thân thể mỗi một tấc da đều giữ lại ký ức huấn luyện trước đây, mà "Đường ngang ngõ tắt" 2 tháng tới giờ từ chỗ Tiêu Chiến học được lại khiến cho tay và tâm cậu đều lặng lẽ tiến bộ.

Tay ổn hơn, tâm tĩnh hơn.

Cậu nhìn xuống dưới chút, cho rằng Tiêu Chiến nhất định đang nhìn cậu, nhưng tìm một lúc lâu, mới thấy Tiêu Chiến đang đứng phía sau một đội viên, căn bản không nhìn trên lầu.

Cậu muốn hướng Tiêu Chiến phất tay khoe khoang, người ta lại nhìn cũng không nhìn cậu.

Bóng bay thổi căng xì hơn nửa khí, cậu trở lại vị trí bắn, ổn định tâm thần, tiếp tục bắn.

Tiêu Chiến không để cho cậu huấn luyện đã ghiền, lúc rời đi hướng cậu vẫy vẫy tay, cậu rốt cục bò dậy, không nói nhảm không lề mề, tay súng bắn tỉa lập tức biến thành lính cần vụ, đi theo Tiêu Chiến về phòng làm việc.

Cậu có chút phục Thiếu tướng hoàn khố tay không dính nước mùa xuân này.

Nhiều ngày chung đụng, mặc dù không có hoàn toàn sờ rõ được tính tình đối phương, nhưng thật sự cũng không túm không được dây cương giống như trước đây nữa.

Cậu vốn là từ trước đến nay tính tình quen thuộc, với ai cũng có thể đáp lời, gần đây nói với Tiêu Chiến cũng nhiều hơn, dám hỏi không dám hỏi đều hỏi, hỏi sai cùng lắm thì lập tức nhận lỗi.

Hồi trước cậu hỏi Tiêu Chiến , làm sao biết giường bị cậu đè qua.

Tiêu Chiến nói mình mắt sắc, nhìn thấy trên giường có mấy hạt muối mồ hôi sau khi bốc hơi khô.

Cậu nửa tin nửa ngờ, sau đó một thân mồ hôi ở trên giường mình lăn mấy lần, cũng không nhìn thấy có muối gì.

Cậu cảm thấy Tiêu Chiến gạt cậu, lại cảm thấy người này đặc biệt phù hợp với một từ — không rõ giác lệ (*).

Sau khi từ trường bắn trở về, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Buổi tối Tiêu Chiến ngồi ở bên bàn đọc sách gõ máy tính, Vương Nhất Bác cần cù chăm chỉ giặt quần áo của hai người, sau khi hết bận bưng ghế ngồi ở bên cạnh Tiêu Chiến , đặc biệt nghiêm túc nói: "Tiêu đội, kỳ thực ngài là gián điệp đi?"

Tiêu Chiến quay đầu qua, "Lần trước chuyên gia sách đạn, lần này gián điệp, cái đầu này của cậu cả ngày nghĩ những cái gì?"

Vương Nhất Bác ngồi không thành thật, hai tay chống giữa hai chân, giống y như trẻ con mắc chứng rối loạn vận động trái phải lắc ghế, "Ngài biết nhiều như vậy, còn lợi hại hơn cả các tiền bối trung đội chúng tôi, tôi không tin ngài thật sự là cán bộ chính trị của tổng bộ."

Tiêu Chiến chống má, "Nhưng tôi chính là vậy a, tôi không chỉ có làm chính trị, còn làm hậu cần."

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, "Cho nên tôi cảm thấy ngài là gián điệp! Vì che giấu thân phận mới giả trang cán bộ chính trị."

"Tôi gián cái gì?" Tiêu Chiến cười nói, "Theo mạch nghĩ của cậu, tôi tới Liệp Ưng làm gián điệp, tôi để cho cậu làm lính cần vụ, cột cậu vào bên cạnh, vậy cậu chính là đối tượng tôi làm công việc gián điệp hả?"

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, túm tóc nói: "Tôi không có."

"Còn nói không có?" Nửa bên mặt Tiêu Chiến ở trong bóng râm, đường viền lộ ra vẻ càng thêm thâm thúy, "Đều viết ở trên mặt, bạn nhỏ Máy Bay."

Vương Nhất Bác thật đúng là không nghĩ như vậy, nói lại nói không lại, suy nghĩ chốc lát mới biết được mình bị chơi xỏ, chỉ đành cứng ngắc nói sang chuyện khác, cố gắng kéo đối thoại lên quỹ đạo của mình.

"Tiêu đội, nhà ngài ở Bắc Kinh?"

"Lại muốn hỏi gì?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, bắt đầu bán đứng đồng đội, "Chính là trước kia nghe nói ngài là thiếu gia gì đó tới, trong hồng, gia đình hồng sắc (*) đi ra?"

Khóe mắt Tiêu Chiến câu lên trên, "Công tác tình báo làm cũng không tệ."

Vương Nhất Bác : "Ngài thật sự phải?"

Tiêu Chiến : "Thật sự là thiếu gia?"

Vương Nhất Bác : "Ách......"

Tiêu Chiến ở trên đầu cậu khếu một cái, "Ách cái gì mà ách, muốn nói cái gì trực tiếp chút."

Vương Nha Bác cà lăm một trận, mới nói, "Trong cái gì đó, Tiêu đội ngài đừng chê tôi phiền, tôi lại xác nhận một lần...... Ngài thật sự là cán bộ chính trị? Một chút kỹ năng tác chiến cũng không có?"

Tiêu Chiến ra vẻ thâm trầm, "Thật, thật sự không biết."

"Vậy ngài làm thế nào điều tới Liệp Ưng a?"

"Dựa vào quan hệ chứ sao. Muốn tới Liệp Ưng loanh quanh, lão gia tử nhà tôi đánh tiếng với cấp trên, tôi liền điều tới đây."

Vương Nhất Bác đầy mặt không tin, "Nhưng ngài cái gì cũng biết!"

"Đã nói đó là lý luận. Cậu nói tôi một tên hoàn khố, hơn 30 tuổi giả hàm Thiếu tướng, tác chiến không được, nếu như ngay cả lý luận cũng cõng không được, trưởng bối nhà tôi không phải đều bị đâm lưng sao?"

Vương Nhất Bác hừ hai tiếng, nhìn xéo Tiêu Chiến , đột nhiên nhất thời cao hứng nói: "Vậy Tiêu đội, tôi dạy ngài thực chiến đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro