Chương 3: Phép màu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Không thể giải thích được, Hwanwoong sống sót.
________

Khi Hwanwoong mở mắt, mọi thứ đều sáng sủa và im ắng. Cơ thể em như tê dại. Có khi em đã không còn cơ thể nữa. Em tự hỏi liệu mình đã đi tới đâu sau khi chết. Bất cứ khi nào tưởng tượng nếu có chăng thế giới bên kia, em đều không nghĩ nó sẽ tĩnh lặng đến vậy. Trong trí tưởng tượng của em, thiên đường tràn ngập tiếng cười của Youngjo, tiếng anh thì thầm, môi anh chạm vào làn da Hwanwoong. Thiên đường là nơi họ được an toàn. Để một lần, họ có thể cùng bên nhau mà không có bất kỳ lo lắng nào rình rập trong tâm trí.

Hwanwoong không nghĩ rằng mệt mỏi sẽ là cảm giác mà em có sau khi chết, cả người em kiệt sức. Chắc em vẫn còn mắt, vì mi mắt em rũ xuống. Em đầu hàng với xúc giác của mình.

Lần tiếp theo khi tỉnh dậy, Hwanwoong biết rằng mình vẫn còn ở giữa ranh giới sự sống, bởi vì cơn đau vẫn còn đó. Nó buốt, nhức nhối khắp cơ thể, dữ dội đến độ em không buồn cố gắng mở mắt. Răng cắm sâu vào trong môi dưới và em nếm được cả máu. Ở một nơi nào đó, rất xa, em nghĩ mình có thể nghe thấy điều gì đó, nhưng nó quá mờ nhạt nên Hwanwoong không thể biết đó là gì hay đó là ai.

Khi Hwanwoong mở mắt lần nữa, Keonhee đã ở đấy. Hwanwoong nhìn bạn mình tròn xoe mắt và há hốc mồm. Nếu Hwanwoong có đủ sức thì em sẽ cười. Cảm giác đã rất lâu rồi kể từ khi em nhìn thấy gì đó khác ngoài lo lắng hay quyết tâm sắt đá trên khuôn mặt của bạn mình.

"Cậu nghe thấy mình nói không?" Keonhee hỏi khi em đã trấn tĩnh lại.

Miệng Hwanwoong rất khô, vì vậy thay vì đáp bằng lời, em đã cố gắng gật đầu. Khuôn mặt của Keonhee nở nụ cười to nhất mà Hwanwoong từng thấy trong nhiều tuần.

"Màng nhĩ của cậu lành lại tốt hơn mong đợi khả năng phản hồi cho tụi mình thêm lý do để tin rằng cậu không bị tổn thương não đáng kể!" Keonhee vui vẻ nói, ghi chú vào bìa kẹp hồ sơ trước khi nhìn lại. "Cậu đúng là một phép màu!"

"Mình không nghĩ phép màu lại đau thế." Hwanwoong đã có thể càu nhàu. Những lời nói khiến cổ họng em đau nhói nhưng nó xứng đáng với niềm vui không thể kiềm chế đang lan tỏa trên khuôn mặt của Keonhee.

"Mình nóng lòng muốn kể với những người khác là cậu đang thức và nói chuyện." Keonhee nói, nhẹ nhàng gạt tóc trên trán Hwanwoong. Keonhee mắt long lanh và Hwanwoong nhận ra cậu đang phải cố kìm nước mắt. "Họ sẽ rất hạnh phúc. Cậu thực sự đã khiến tụi mình lo lắng, tụi mình không nghĩ rằng sẽ tìm thấy cậu sau vụ nổ và ngay cả khi tìm thấy, tụi mình cũng không còn hy vọng là cậu vượt qua được... "

Thật an ủi khi được nghe giọng nói quen thuộc sau một thời gian dài chìm trong im lặng và đau đớn. Cơ thể em vẫn còn nhức, nhưng nghe Keonhee tiếp tục trò chuyện làm em dịu đi. Em để những lời kể của bạn và cơn suy kiệt đưa em vào giấc ngủ.

Lần sau em tỉnh dậy đã có thêm nhiều bác sĩ, họ hỏi em hàng tá câu hỏi, ghi chú và cho em uống một ít nước để em có thể thoải mái hơn khi nói chuyện. Lúc họ hỏi em muốn có người đến thăm không, em gật đầu ngay lập tức. Sau khi cận kề cái chết, em không muốn lãng phí thời gian nào để có thể ở bên những người đồng đội và bạn bè thân yêu nhất.

Ngay sau khi em vừa đồng ý, một trong số các bác sĩ giơ ngón tay cái về phía cửa và Dongju lao vào. Các bác sĩ điền xong giấy tờ rồi chỉ để lại Hwanwoong ở cùng bạn em.

"Em sẽ giết anh." Dongju nói với em khi vị bác sĩ cuối cùng rời đi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hwanwoong. Em bật cười và hối hận ngay khi cơn đau xuyên qua lồng ngực. "Anh đã không được chấp thuận cho nhiệm vụ ngu ngốc đó, những gì anh đã làm chính là kháng lệnh."

"Đừng bận tâm," Hwanwoong yếu ớt đáp trả. "Nó hiệu quả mà, phải không?"

"Làm thế nào mà anh biết căn phòng đó chống lại được vụ nổ?" Dongju vồn vã. "Em đã xem xét các bản thiết kế căn cứ địch anh để lại trong phòng và không có căn phòng trữ đồ nào được đánh dấu khác biệt. Kiểm tra kỹ hơn tụi em nghĩ đó là lối vào bí mật dẫn đến hầm trú ẩn của hoàng đế. Rõ ràng hắn đã chậm một bước. Nhưng em không hiểu sao anh lại biết về nó."

"Anh không." Hwanwoong thành thật nói. "Cánh cửa trông nặng hơn bất kỳ cánh cửa nào khác gần lò phản ứng nên anh quyết định đây là cơ hội tốt nhất cho mình. Tuy nhiên nó hơi xa, anh hầu như không có thời gian để đóng cửa phía sau lại khi kích hoạt vụ nổ."

"Vậy là một may mắn ngớ ngẩn." Dongju kết luận, nhìn Hwanwoong mà không biết nói gì hơn.

"Không hẳn." Hwanwoong phản bác. "Anh gần như không buồn tìm cách trú. Tất cả chúng ta đều biết anh chắc không có cơ hội sống sót nếu anh kích hoạt vụ nổ. Nhưng sau khi anh nối các dây và sắp xếp mọi chuyện, anh... anh biết mình muốn tìm chỗ ẩn nấp, ngay cả khi chỉ còn cơ hội mong manh anh có thể... "

Tay Dongju siết chặt lấy tay em, Hwanwoong nhận ra có những giọt nước cay xè bên khóe mắt khi ký ức ùa về. Lẻn vào căn cứ xâm lược thật khó khăn, ngay cả trước lúc em đến được lò phản ứng và bắt tay vào việc đã có những tình huống nguy hiểm trong gang tấc. Mỗi khi một tên lính đến đủ gần để phát hiện ra em, nỗi sợ hãi rằng thậm chí còn không thể tiếp cận được lò phản ứng choán lấy em. Nếu em thất bại và bị bắt, nói dối và bỏ rơi Youngjo sẽ chẳng còn để làm gì.

"Anh không hối hận lúc đi." Hwanwoong nhẹ nhàng tiếp tục. "Nhưng trong khoảnh khắc trước vụ nổ, anh- anh nhận ra mình không muốn chết đến nhường nào."

"Cảm ơn," Dongju thì thầm, khiến Hwanwoong ngạc nhiên, "vì đã quan tâm đến bản thân để cố gắng." Dongju nhắm mắt và thở ra, biến nét dịu dàng trên khuôn mặt thành sự nghiêm khắc. "May cho anh là quân xâm lược đều biến mất và cuộc chiến đã kết thúc. Bởi vì nếu vẫn còn bất kỳ kẻ thù nào, tụi em sẽ phải nhốt anh lại để đảm bảo anh không làm bất cứ điều gì ngu ngốc liều lĩnh anh hùng nữa. Youngjo sẽ tìm cách còng tay anh vào giường và không bao giờ để anh khuất tầm mắt anh ấy."

"Kinky." Hwanwoong muốn làm cho từ này nghe có vẻ hài hước, tuy thế dù cho có nỗ lực hết mình, nó vẫn bật ra như một tiếng nức nở. Nghĩ về Youngjo và chuyện em tổn thương tình yêu của anh thế nào hình thành cảm giác tội lỗi nghiền nát em. Bất chấp tình trạng của Hwanwoong, cái nhìn Dongju dành cho em không có chút đồng cảm nào.

"Anh nên thấy anh ấy khi tụi em đi đến miệng hố sau vụ nổ." Dongju nói một cách dứt khoát. "Anh ấy thất vọng. Mất mát. Trống rỗng. Em đã sợ chúng ta cũng sẽ mất anh ấy. Em không bao giờ muốn thấy Youngjo hyung như vậy nữa."

"Anh mệt." Hwanwoong nói, quay mặt đi và nhắm mắt lại. Em biết mình hèn nhát, nhưng em chưa sẵn sàng đối mặt với sự thật về những gì em đã làm với Youngjo.

Sau đó Hwanwoong không bao giờ cô đơn khi thức dậy. Seoho làm em cười, mặc dù như vậy rất đau. Geonhak phát hoảng vì sức khỏe của em giống như một con gà mái mẹ vạm vỡ. Keonhee kiểm tra em hàng ngày với các nhân viên y tế khác. Chỉ có Youngjo là vắng mặt đáng chú ý trong số những người đến thăm em.

Nhiều ngày trôi qua và Hwanwoong đã đủ bình phục để ngồi dậy và ăn đồcứng, em bắt đầu tự hỏi liệu Youngjo có ghét em vì những gì em đã làm haykhông. Có lẽ Youngjo sẽ không bao giờ muốn gặp lại em nữa. Có lẽ đólà cái giá mà em sẽ phải trả cho việc cứu mạng sống của họ. Hwanwoong vôcùng muốn gặp anh, nhưng em không dám yêu cầu, ngay cả khi bạn bè nhắc đếnYoungjo và nhìn em đầy mong đợi. Em sẽ không ép Youngjo phải đến với mìnhnếu anh không muốn. Em sẽ chờ đợi tình yêu của mình chạm đến anh khi anhchấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro