Chương 16: Ngày đi chơi đáng nhớ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ Nhật

Thông thường, chủ nhật là ngày để ngủ nướng. Soobin cũng không phải ngoại lệ, bây giờ là 9:00 sáng và cậu vẫn đang nằm li bì trên chiếc giường êm ái. Bố mẹ của Soobin đều có thói quen dậy sớm, hiện giờ đang dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị công việc, vốn biết thói quen của hai thằng con nên để yên cho ngủ, không đánh thức, nhưng lần này thì khác...

Choi Soobin đang say giấc bỗng nhiên bị mẹ gọi dậy réo rắt:

"Binnie, dậy đi"

"...Gì ạ?..."

"Dậy!!!"

"Có chuyện gì ạ???"

Soobin vẫn nhắm tịt mắt, cảm giác ngủ say bị đánh thức giữa chừng thật vô cùng mệt mỏi và khó chịu

"Beomgyu đến nhà đây này"

"Thế hả mẹ???"

Câu nói của mẹ phát ra như hồi chuông đánh bật Soobin thức dậy khỏi giấc ngủ quý giá. Nghe đến Beomgyu là cậu tỉnh hết cả người rồi, lao vào nhà tắm nhanh như gió khiến mẹ cậu phải ngỡ ngàng vì sự thay đổi đến 90 độ của cậu. Vệ sinh cá nhân trong vòng 5 phút, Soobin lại ào ra ngoài lấy quần áo, chẳng mấy chốc đã chỉn chu gọn gàng, chạy xuống nhà. Mới chạy ra đến cửa đã gọi to, nhưng chẳng thấy ai cả:

"Beomgyu"

"Ủa Beomgyu đâu ta?"

"Mẹ ơi Beomgyu đâu con không thấy?"

"Mẹ mời nó vào nhà rồi chứ ai lại để đứng ngoài chờ con"

"Thế ạ, hehe"

Mẹ Soobin từ tốn bước xuống nhà, cũng nói to không kém, làm cậu thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười với hành động ngớ ngẩn của mình. Vừa mới định quay vào trong tìm thì đã cảm thấy một cái khoác vai kèm theo một cái dúi vào đầu:

"Ai chà, nhớ tôi đến mức này đây hả?"

Beomgyu đã chạy ra chỗ Soobin từ lúc nào, dùng tay kẹp cổ ấn đầu cậu xuống, Soobin lập tức gỡ ra, gì chứ trò này ngày xưa cậu toàn bị, đã quá quen rồi.

"Nhớ chứ, ông bảo báo trước mà có thấy gì đâu, định làm tôi bất ngờ hả?"

"Tất nhiên, gọi trước thì còn gì vui, ông không bất ngờ thì đâu có hành động như vừa rồi hahaha"

Beomgyu ôm bụng cười lớn, Soobin nghe vậy thì hơi ngượng, nghĩ lại vừa rồi thấy mình ngố không chịu được, thấy Beomgyu cứ đứng cười trêu mình thì lao vào đấm Beomgyu mấy phát, nhưng toàn bị khóa tay rồi ăn đòn. Hai đứa vừa cười vừa đánh nhau loạn cả phòng, được một lúc thì bố Soobin đi xuống:

"Beomgyu hả cháu?"

"Cháu chào bác"

"Lâu lắm mới thấy đến đây nhỉ?"

"Dạ cháu mới chuyển nhà về đây"

"Thế hả? Thế bố mẹ cháu sao rồi?"

"Vẫn làm ăn ổn định ạ"

"Ừ...Thế vừa rồi kết quả ra sao?"

"Cháu học sinh giỏi, đứng...nhất lớp ạ hahaha"

"Khà khà, giỏi thật đấy, thằng Soobin nhà bác mà được như thế"

"Bố quá đáng..."

"Hahahahaa"

Trước giờ Beomgyu trong mắt bố mẹ của Soobin giống như một hình mẫu hoàn hảo vậy, bởi vốn dĩ ngay từ cấp 2 Beomgyu đã học rất giỏi rồi, lại có nhiều tài lẻ nữa, nên cứ mỗi lần đến nhà Soobin chơi là lại được nghe một tràng những lời khen ngợi từ bố mẹ cậu. Soobin biết bố mình chỉ đùa, với lại đã quá quen rồi nên chỉ đứng cười hùa theo câu chuyện. Thấy bố Choi có ý muốn hỏi han thêm, Beomgyu khéo léo từ chối:

"Bác ơi hôm nay bọn cháu hẹn đi chơi, vì lâu rồi không gặp nhau, nên cháu xin phép bác ạ"

"A, đi chơi hả? Hai đứa cứ đi đi, có cần tiền không?"

"Không cần đâu bố, bọn con chuẩn bị rồi"

"Thế đi vui vẻ"

"Cháu chào bác ạ"

"Bye bố"

Soobin kéo Beomgyu ra ngoài, mẹ cậu đang đứng rửa bát, thấy vậy liền gọi với lại:

"Đi đâu thế hai đứa?"

"Dạ bọn cháu..."

"Bọn con đi chơi, bye bye mẹ"

"Đừng có về muộn đấy"

"Cô đừng lo, cháu sẽ chăm sóc Soobin"

Beomgyu vừa nói đã ăn ngay một cái đấm vào vai, Soobin vốn hiểu cái kiểu trêu đùa "gây hiểu lầm" của Beomgyu nhưng vẫn phải đánh mới chịu được, đứng giữa đường mà oang oang lên như thế, người khác nghe thấy lại tưởng nhầm cho xem.

"Ông lúc nào cũng nói năng kiểu đấy nhỉ?"

"Haha, với tùy người thôi"

"Muốn ăn đòn không?"

"Ghê chưa, thế có đi không đây?"

"Có chứ"

"Đội vào"

Beomgyu đưa mũ cho Soobin, rồi phóng xe đi khi cả hai đã sẵn sàng...

*

*

*

9:30 – Công viên giải trí

"Uwaaaa"

Vừa mới đến công viên là Soobin đã kêu lên sung sướng, mắt sáng rỡ như sao trời. Đây là nơi mà ngày trước cậu rất thích đến chơi, sau 2 năm mà đã thay đổi nhiều thế này. Các trò chơi được nâng cấp, quầy hàng rộng và phong phú hơn, các thiết bị hỗ trợ như đu quay, ô tô điện đều được tu sửa trông thật hoành tráng...Tất cả những điều ấy làm cho Soobin vô cùng háo hức, vừa dừng xe lại là cậu nhảy tót xuống ngay, Beomgyu biết tính cậu nên chỉ đứng cười vì hành động trẻ con ấy, sau đó đi cất xe rồi cùng cậu mua vé qua cửa.

"Công viên thay đổi nhiều thật đấy"

"Ừ, hôm nay là khai trương mở cửa sau một thời gian tạm nghỉ đấy"

"Thật sao?"

"Thế nên mới nhìn sạch sẽ sáng bóng thế này"

"Ông chọn đúng hôm nay để đến nhà tôi phải không?"

"Đấy, ông thông minh thế cơ mà hahahaha"

"Lại thích ăn đấm rồi đây"

Nói rồi Soobin rượt Beomgyu chạy một đoạn dài, công viên mở cửa vào ngày nghỉ nên rất đông, vậy nên cuộc rượt đuổi đã gây xáo động không nhỏ, gây chú ý của rất nhiều người, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến đôi bạn thân đang cười đùa vui vẻ ấy. Soobin tuy nói là muốn đánh Beomgyu cho chừa tật thích trêu ghẹo, nhưng trong lòng lại cảm kích vì thằng bạn chu đáo chọn đúng ngày đẹp trời thuận lợi thế này để hai đứa đi chơi. Đuổi nhau một hồi thì Soobin dừng lại thở dốc, Beomgyu thấy vậy thì không chạy nữa, tiến lại gần cười toe:

"Yếu thế ông?"

"Kệ tôi. Lười thể thao nó thế"

"Chắc tôi phải làm huấn luyện viên riêng cho ông mất"

"Gớm nữa, ai cần. Mà mình mua vé gì ấy nhỉ?"

"Vé toàn phần"

"Hả???"

"Sao?"

"Ông bảo là vé toàn phần à?"

"Ừ...Sao?"

Soobin lộ rõ vẻ vui mừng khi nghe Beomgyu trả lời, vé toàn phần có nghĩa là có thể chơi tất cả mọi trò chơi có trong công viên, thế nên vừa mới đây còn thở hổn hển vì chạy nhanh, Soobin đã như hồi phục hoàn toàn, tươi tỉnh năng động lên thấy rõ. Điều đó khiến cho Beomgyu rất bất ngờ, còn chưa kịp định thần, cậu đã bị Soobin túm tay kéo đi:

"Từ từ Soobin, làm gì mà hấp tấp thế?"

"Được chơi tất cả các trò đấy ông, phải nhanh nhanh lên"

"Biết rồi nhưng mà..."

"A ha, đi tàu lượn trước nha"

"Ừ..."

"Đi nàooo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro