Chap 1: Không phải sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhất Bác... Tại sao vậy? "

Tiêu Chiến lùi về sau hai bước, đôi mắt trợn to đến nổi cả gân đỏ, anh tựa vào bờ tường không tin vào những gì mình vừa thấy

Vương Nhất Bác ngiêng đầu nhìn các tho thể ở dưới chân cậu ,đôi mắt không lấy một tia cảm xúc ,chỉ có sự ghét bỏ

"Không tại sao hết."

Cậu cầm con dao nhọn ,xoay một vòng trên không trung, cậu đi đến gần Tiêu Chiến, càng ngày càng gần anh

Tiêu Chiến lùi lại tiếp đằng sau, anh cắn răng móc khuẩu súng trong túi quần ra, chỉa thẳng vào đầu Vương Nhất Bác

"Tại sao lại như thế?
Nói với anh đây không phải sự thật đi?Nói rằng bọn họ không phải là em giết!"

Tiêu Chiến cắn mạnh môi dưới, trái tim đập nhanh hơn, hóc mắt cay cay

Nói rằng em mãi là Nhất Bác mà anh yêu thương ,thích làm nũng với anh như một con mèo nhỏ, nói rằng đây chỉ là một trò đùa thôi...

Nói đi....

"Người là do em giết, anh đã chính mắt thấy rồi mà?"

Vương Nhất Bác cầm con dao nhọn miết lên mép dao, cậu nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt cậu nhìn Tiêu Chiến thể hiện rõ ràng sự yêu thương cuồng nhiệt không thể che giấu cũng không thể buông bỏ

"Tại sao lại giết họ, họ không làm gì em cả?"

Tiêu Chiến lùi về sau thêm hai bước, đôi mắt nhìn người trước mặt bắt đầu ghê tởm, đây là một con quỷ, đây không phải là Vương Nhất Bác mà anh yêu, Vương Nhất Bác mà anh yêu đến cả một con gián cũng không nỡ giết, là người luôn làm nũng với anh ,chứ không phải tên máu lạnh vô tình này...

"Anh muốn giết em à?"

Vương Nhất Bác lại tiến thêm một bước lại gần Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại lùi thêm một bước, anh giơ cao đầu súng nhìn Vương Nhất Bác tức giận cùng cực

"Cậu còn tiến thêm một bước, tôi sẽ bắn chết cậu"

"Bắn em đi, cảnh sát Tiêu đây không phải  là công việc của anh sao? Mau đến đây bắn em đi..."

Vương Nhất Bác môi nở một nụ cười quái dị, cậu giang hai tay ra , chầm chậm đi đến gần Tiêu Chiến , dùng tất cả lời lẽ để khiêu khích anh , cậu muốn anh nổ súng

Tiêu Chiến không còn chổ để lùi nữa, anh cắn chặc răng di chuyển đầu súng một chút

Đoàng

Viên đạn ghim vào bắp tay Vương Nhất Bác, cậu quay đầu nhìn khuôn mặt không có lấy một tia cảm xúc, cậu quay đầu nhìn Tiêu Chiến cười với anh

"Bắn ở đây sẽ không chết, anh bắn ở đây này" cậu nói rồi chỉ thẳng vào tim mình

Tiêu Chiến tay cầm chặc khuẩu súng, đôi mắt nhìn Vương Nhất Bác đầy tơ máu

"Quái vật, mau trả Vương Nhất Bác lại cho tôi, mau biến khỏi cơ thể của em ấy đi..."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái, rồi đột nhiên ngã đầu ra cười sảng khoái, cười đến gập người

Hahaha

"Anh xem nhiều phim quá rồi, em đấy hah ,Vương Nhất Bác vẫn là Vương Nhất Bác... "

Tiêu Chiến đột nhiên cảm giác sợ hãi vô cùng, sợ tình yêu bao năm tháng qua, sợ con quái vật trước mặt,
Không được ,anh là một cảnh sát
Nhiệm vụ của anh là bắt tội phạm, và tội phạm đang ở trước mặt anh

Anh không được sợ hãi

"Anh không cần nghĩ, em sẽ không bao giờ muốn ăn cơm tù, hôm nay một là anh tự tay giết em ,hai là tiếp tục ở bên cạnh em như trước kia....
Sẽ không còn cái thứ ba.."

"Đi đầu thú đi, em sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật... "

Haha

Vương Nhất Bác lại cười , đột nhiên thoắt một cái liền cướp đi khuẩu súng của Tiêu Chiến, cậu đưa khuẩu súng lên cao ném mạnh về phía bờ tường

Tiêu Chiến tóm lấy cổ áo Vương Nhất Bác vung tay liền đấm vào má cậu một cái

"Tại sao? Tại sao lại giết họ , bao năm qua cậu ở bên cạnh tôi đều là giả dối hết sao? Tại sao lại lừa gạt tôi, cậu là đồ quái vật... Mau trả Vương Nhất Bác cho tôi.."

Lại một cái đấm giáng xuống bên má Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không kháng cự, cậu để yên cho anh đánh

Tiêu Chiến tay ngừng lại trên không trung, anh siếc chặc nắm đấm

Rõ ràng là  rất yêu , vì quá yêu nên không thể xuống tay, mặt dù biết cậu không còn là Vương Nhất Bác của anh nữa..

"Tôi là một tên cảnh sát vô dụng... Tôi không giết em được, cho nên em giết tôi đi... "

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro