୨ 13 ୧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


nhưng.. mình lấy cái tư cách gì mà như thế đây? có phải mình đã đòi hỏi quá nhiều từ dohoon rồi không?

dòng suy nghĩ tiêu cực chiếm hết não bộ của anh. anh mệt mỏi đi lên phòng ngủ thì giọng nói dohoon vang lên.

" này, cậu đi đâu thế? không xem phim nữa à? "

" tớ hơi mệt, tớ lên phòng nghỉ trước. cậu với eunha xem cùng nhau đi. "

nằm trong phòng anh không ngủ được nên những suy nghĩ tiêu cực cứ văng vẳng bên tai khiến anh khó chịu nên anh phải dùng tới thuốc ngủ để dễ đi vào giấc ngủ hơn.

sáng hôm sau khi anh thức dậy thì chẳng ai có ở nhà cả. anh ngồi xuống ghế mở điện thoại thấy cả trăm cuộc gọi nhỡ từ dohoon. anh gọi lại vì sợ sẽ xảy ra chuyện không hay. dohoon bắt máy.

" này. tại sao bây giờ cậu mới bắt máy vậy? cậu đang dở chứng à? "

" thế cậu gọi tớ có chuyện gì vậy? "

" tối qua, eunha ngã bệnh nên tớ chở eunha đi bệnh viện. không kịp nói với cậu, được thì mau tranh thủ lên thăm đi. làm bạn với cậu chắc chết đến nơi cậu cũng không hay. "

những lời trách móc cứ thế chui vào tai anh mà đề tài cũng chỉ quanh quẩn về eunha.

rốt cuộc có còn để tớ trong mắt cậu nữa không vậy?

anh sửa soạn đi đến bệnh viện nhanh nhất có thể, lên đến phòng mà dohoon đã bảo. anh nghe tiếng nói chuyện bên trong khiến anh dừng lại hành động của mình mà lắng nghe.

" dohoon à, khi nào shinyu mới đến vậy? "

" chắc sắp rồi. shinyu đó giờ vốn như vậy. cậu thông cảm đi "

" có khi nào.. shinyu ghét bỏ tớ không? "

" sẽ không đâu. bạn bè với nhau, nếu có thì tớ sẽ bảo vệ cậu. "

shinyu hoàn toàn chết lặng với lời nói nhẫn tâm ấy. anh như đứa trẻ sắp bị bỏ rơi vậy. đợi một lúc sau anh mới mở cửa đi vào. dohoon mắng anh.

" sao cậu lâu thế? đã qua rất lâu cậu mới đến? bạn bè với nhau tớ nói thật. làm bạn với cậu tớ cũng mệt lắm rồi, nhờ có eunha nên tớ mới bớt giận đi một tí. mà cậu cứ sống cho mình cậu vậy. nhà cậu giàu nên cậu không xem ai ra gì đúng không? "

" ... "

" sao không trả lời? "

" một câu eunha, hai câu cũng eunha. cậu muốn tớ sống như nào? "

" sao cậu so sánh như thế được? eunha là con gái tất nhiên là sẽ yếu đuối hơn cậu. không lẽ cậu đi so với con gái. "

" thôi được rồi tùy cậu. dính nhau như thế thì chuyển ra mà ở đi. nhà cậu giàu hơn nhà tớ đừng bám tớ nữa "

nói tới đây anh đi ra ngoài. anh khóc, anh khóc nhiều chứ nhưng làm sao đây.

tớ thua rồi, chúng ta không cùng một thế giới, eunha đang rất tốt, cô ấy xứng đáng với cậu hơn. mong cả hai hạnh phúc.

_13_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro