.Park Jimin.Đẻ thuê ?.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đi về quán như một cái xác không hồn chị JungHe lo lắng chạy lại đỡ cô vào quán ngồi hỏi hang đủ thứ .
- Em bị gì Hả ?
- .....
- Nói chị nghe
- .....
- Bây giờ em nói không ?
- .... * nước mắt cô rơi *
- Sao em khóc . Em nói chị nghe xem
- Chị ơi . * cô khóc lớn hơn *
- Sao . bình tĩnh nói
- Em ... Em có thai rồi
- Hả ? Thôi không sao có thì đẻ rồi nuôi thôi
- Nhưng em không ...
- Chị lo
- Chị đã lo cho em nhiều lắm rồi không thể thế mãi chị còn phải đi kiếm chồng
- Chị không lấy chồng !!!
- Tại sao ?
- Chị không yêu con trai đâu
- Vậy ...
- Như em nghĩ
- haha . Chị trên hay dưới vậy ?
- Chưa biết haha
Không khí bớt căng thẳng hơn rồi . Ngoài cửa chợt có tiếng mở cửa ( quán có treo một cái chuông nhỏ xinh xinh ngay cửa nên khi mở cửa vào sẽ nghe ) 1 nam nhân cao ráo , đẹp như tạt tượng vậy . Vâng đó là Park tổng chủ tịch tập đoàn PJM .
- Em ngồi đây đi để chị ra làm
- À sau này em đi bưng nước nha
- Được rồi nhớ chỉ được bưng thôi không được làm gì khác
- Nae
Cô cầm menu ra hỏi khách cô đi lại bàn người đó .
- Thưa quý khách dùng gì ạ ? _cô cúi người hỏi .
- ........
Thấy khách không trả lời cô ngước lên . menu trên tay rơi tự do xuống đất . Nước mắt cô cũng tự do rơi . Nhưng vì sao cô lại phải khóc chứ ? Chỉ là trao đổi thôi mà ! Đâu là gì của nhau ! Nuốt nước mắt vào cô nói tiếp .
- Quý khách dùng gì ?
- Cho tôi 1 ly cafe không đường
- Vâng _cô quay lưng bước vào
- Em đứng lại cho tôi
Cô theo phản xạ mà dừng lại
- Có chuyện gì sao ạ ?
- Lại đây
- Tôi còn nhiều việc để làm . Tôi không rảnh !
- EM QUAY LẠI ĐÂY CHO TÔI BẰNG KHÔNG CÁI QUÁN CAFE NÀY SẼ KHÔNG CÒN !
Cô ban đầu không quan tâm vào lời đe dọa của anh . Nhưng đây là quán của chị JungHe cô không bỏ mặt được . Chị JungHe là người đã giúp cô rất nhiều . Ơn nghĩa rất lớn . Cô quay lại đi về phía bàn của anh .
- Rồi anh có gì nói !
- Quay lại với tôi !
- .......
Đây có thể nói là lần đầu anh tỏ tình . À cũng không đúng phải gọi là van xin một cô gái .
- Được không ?
- Tôi và anh là mối quan hệ 1 đêm . Lần đầu của tôi thuộc về anh . Tiền của anh thuộc về tôi . Như thế giao dịch đã xong. Anh còn muốn gì ? _cô nói mà mắt đỏ hoe .
- Tôi .... Tôi
- Anh đừng làm phiền tôi nữa ! _cô nói rồi chạy vào trong .
- Em sao khóc vậy ? Vừa nảy chị nghe có tiếng la ?
- Không .... Không gì đâu chị bưng ra cho khách ly cafe không đường đi .
- Oh vậy em ngồi đây đi.  nhớ không được chạy hay làm việc nặng đâu đó .
- Em biết rồi !
_____________________________________
Chị JungHe bước ra đem cafe lại cho anh . Thật ra chị nghe cuộc nói chuyện của 2 người rồi . Chị đủ hiểu loại chuyện như thế này .
- Đây cafe của anh !
- Uhm cảm ơn
- Thật ra tôi biết chuyện của 2 người
- Chị là ai ?
- Tôi là chủ quán ở đây tôi xem T/b như em gái ruột vậy .
- ???
- Tôi hỏi này . Cậu có thực sự yêu T/b không ?
- Có !
- Sao cậu lại chắc như thế ?
-Vì cô ấy là người đâu tiên cho tôi biết mọi cảm giác mà trước kia tôi chưa có . Những cô gái khác không gây cho tôi cảm giác như cô ấy .
- Uầy.  Vậy yêu thật rồi đấy !
- Nhưng cô ấy không hiểu cho tôi !
- Tôi giúp cậu . Tôi thương T/b lắm nên tôi muốn nó có 1 gia đình hạnh phúc !
- Gia đình ?
- Phải nó mang thai được 1 tháng rồi !
- ...... * Anh đang hạnh phúc không nói nổi *
- Được rồi mai hay mốt gì đó khi nào cậu rảnh thì 7h tối đến đây . Tôi sẽ chuẩn bị tất .
- Cảm ơn chị rất nhiều !
____________________________________
- Ngày hôm sau -
Công việc nhiều thế nào anh hỏ lại cho nhân viên làm hết . 7h anh đi lại quán Cafe hôm trước .
Hôm nay chị JungHe đột nhiên cho nhân viên nghỉ hết trừ cô .
- T/b em đi xuống quầy đi hồi chị có này cho em .
- Chị làm gì ? Tỏ tình với em sao ? Uầy không được đâu nha !
- Mày mặn mà rồi đó !
- Hihi em đùa
- Mau đi
- Nae
___________________________________
Chị JungHe dẫn anh lên căn phòng mà chị đã chuẩn bị . Nhìn giản dị nhưng rất đẹp . ở chính giữa niệm là những hoa hồng xếp thành hình trái tim . Xung quanh thắp nến tạo nên 1 không gian rất lãng mạng . Chị còn đưa cho anh đóa hoa hồng có 99 hoa còn 1 hoa chị để cho cô cầm .
Chị đi xuống quầy bịt mắt cô lại bằng 1 miếng vải đen rồi dẫn cô lên căm phòng đó .
1 ! 2 ! 3 !
Chị đóng cửa lại rồi chuồn lẹ không thôi cô giết chị chết .
Cô mở mắt ra trước mắt cô là anh đang cầm đóa hoa hồng và 1 hộp gì đó màu đỏ nhỏ . Không gian căm phòng như thế khiến cô đủ hiểu ra tình hình rồi.
- Tôi đã nói anh đừng làn phiền tôi nữa mà ! _cô nói mà nước mắt rơi xuống .
- Anh sẽ phiền em cả đời !
- Anh điên rồi !
- Anh điên vì yêu em !
- Yahhh.  cái tên này !
- Anh yêu em ! yêu bảo bối của chúng ta !
Anh bước lại gần cô ôm cô vào lòng . Cô khóc nhiều hơn nữa .
- Bảo bối gì chứ ? Đâu phải con anh !
- Em như thế là hư đó . Nói dối không hay bảo bối sẽ học theo !
- Anh buông tôi ra
- Anh nói em nghe này . Cái hôm ở khách sạn thật ra anh về nhà lấy đồ đi đến c.ty rồi quay lại khách sạn tìm em nhưng nhân viên nói em đi mất rồi !
- Thật chứ !?
- Không tin anh ?
- không phải !
- Làm mẹ của con anh nha !?
- Vì bảo bối muốn có cha vậy !
Anh cười cô cũng cười . Anh mở hộp ra lấy chiếc nhẫn kim cương do anh đặt riêng đeo vào cho cô . Cô hạnh phúc lắm . Cả 2 ôm nau rồi trao cho nhau nụ hôn sâu nhất . Chất chữa hết nổi nhớ của đối phương vào đó .
_______________________________
3 năm sau
- Appa à !
- Hửm ? Con trai của ba ?
- Con muốn cưới vợ ghê !
- Ôi thằng nhóc này !
- Thật mà . Con sẽ kiếm ai giống mẹ mà cưới !
- 😂 rồi con đợi thêm 20 năm nữa đi rồi cưới !
- Vì tương lai con sẽ ăn nhiều để mau lớn vậy !
- 😂
- HAI CHA CON CÓ VÀO ĂN CƠM KHÔNG THÌ BẢO ???
- Nae .... Ăn ăn
Đó là giọng nói của Park phu nhân quý phái và giọng sợ sệt của 2 cha con nhà Park !
___________________________________
End ! Nhớ vote nha ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro