chapter 5 chiến tuyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi cách trung tâm chỉ huy chiến tuyến khoảng 50km

Lyosha ngồi trong xe với điếu thuốc trên tay, anh nhìn qua ô cảu tới những tàn tích đằng xa và suy nghĩ về các khả năng. Vết bỏng, vết đạn, hoại tử,... Tất cả đều được anhdự tính trước, không có vết thương nào mà Lyosha không thể chữa khỏi. Lyosha tỏ ra tự tin, anh ấy tự nhủ rằng đây giống như đi công tác vậy, anh ấy đã làm việc này được 20 năm rồi. Mọi suy nghĩ của Lyosha tan biến khi Gyena gọi anh.

"Lyosha," Gyena vỗ vai người bạn thân nhất của mình và nói. "Bạn đang nghĩ về ai đó?"

Lyosha đáp, mắt vẫn nhìn vào cửa xe. "Anh biết những gì tôi đang nghĩ về rồi mà"

Gyena khàn giọng nói. "Đang nghĩ về một cô gái nhỏ ở quán bar nào đó, phải không?"

"Anh không thể nghĩ ra điều gì khác được à," Lyosha nhìn thẳng vào mặt Gyena, anh ta nở một nụ cười và nói? "Ít nhất thì tôi không chơi cả ba người rồi bị đá ba lần như anh đã làm trong quá khứ, bạn của tôi."

Nói xong tất cả mọi người trên xe đều phá lên cười và bắt đầu trêu chọc Gyena, người lính ngồi bên cạnh bắt đầu trêu chọc và cười phá lên không ngừng. Không khí trên xe tràn ngập tiếng cười và những câu đùa.

"Một chút hài hước thế này cũng vui phải không mọi người". Gyena vừa dứt lời thì họ nghe thấy một tiếng nổ từ đằng xa.

"3 giờ!" Người lính thứ ba hét lên, lên đạn và chĩa súng về hướng đó. Hai người lính khác bắt đầu theo sau, một trong số họ quét xung quanh để xác định nguy hiểm phía trước. Trước mặt họ xuất hiện một đám khói trắng, nhìn qua thì biết đó là bom khói. Đây không phải là trò đùa nếu họ nhìn thấy khói như vậy, người lính đầu tiên đã ra lệnh cho người lái xe tăng tốc độ. Lyosha và Gyena cảm thấy có điều gì đó không ổn, hai người họ bắt đầu nhìn ra cửa sổ xe. Không gian bỗng yên ắng trở lại.

"Mọi thứ bình thường có yên lặng như vậy không?" Lyosha lo lắng hỏi.

"Kẻ thù đang cố gắng làm điều gì đó mà chúng tôi không biết về nó," người lính thứ hai trả lời. "có lẽ...". Người lính đang nói chuyện, đột nhiên một loạt tiếng nổ nhỏ xuất hiện, sau đó là khói trắng. Người lính hét lên, ra lệnh cho tài xế tăng tốc, lái xe ra khỏi đường chính, đi đường vòng đến địa điểm cần đến. "Chúng ta đã bị phục kích mọi người hãy cúi đầu xuống." Lyosha và Gyena bám vào một thứ gì đó trong xe, tay cầm khẩu súng lục và cầu nguyện. Tiếng súng vang vọng xung quanh khi những người lính trên xe xả đạn vào làn khói trắng dày đặc đó. Lyosha có thể nghe thấy tiếng đạn bắn vào giáp xe và cả tiếng la hét từ bên ngoài, tiếng la hét của kẻ thù khi trúng đạn. Có vẻ như những người lính này đã làm rất tốt. Mọi người trên xe tự vệ và bắn trả kẻ địch phía sau làn khói trắng cho đến khi họ thoát ra khỏi làn khói trắng. Khi đã khuất khỏi làn khói trắng, không ai nghe thấy tiếng súng nữa, "hết rồi", người lính thứ hai nói. Người lính nặng nề nhìn quanh, anh ta báo cáo "không còn dấu hiệu của quân địch". Nói vậy, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn sợ phía trước có mai phục như thế này.

"Mọi người kiểm tra và đếm số đạn còn lại." Nói xong, người lính quay lại hỏi bác sĩ và người đưa tin: "Hai người bị thương hay sao vậy?"

Lyosha bình tĩnh trả lời: "Tôi ổn". Lyosha quay lại nhìn Gyena

"Tôi ổn, đừng lo lắng cho tôi," Gyena nói.

Mọi người trong xe bắt đầu thảo luận về cuộc đấu súng khi nãy, ai nấy đều bối rối. Lyosha bắt đầu nghi ngờ, tại sao Novosibirsk không bị tấn công khi thị trấn đó gần Omsk nhất, anh lắc đầu. nghĩ, anh chia sẻ điều này với cả nhóm và họ cũng có suy nghĩ giống anh, không ai biết tại sao ngay cả sứ giả Gyena cũng không biết, và lời chính thức của những người lãnh đạo cũng không biết tại sao. Khi mọi người trên xe còn đang thảo luận về vụ việc này, tài xế đã cắt ngang cuộc thảo luận với giọng lo lắng và sợ hãi, mọi người bắt đầu chú ý đến cảnh tượng phía trước. Họ kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, nơi từng được gọi là trung tâm chỉ huy tiền tuyến giờ chỉ còn là một đống gạch vụn với thép uốn cong, những xác chết nằm la liệt làm mồi cho bầy quạ. bay tới và thưởng thức bữa ăn của họ, giữa những xác chết mà ai cũng có thể nhận ra là lính canh, Gyena liếc nhìn xung quanh và phát hiện ra một hố bom lớn ở giữa trung tâm chỉ huy. Mọi người xuống xe, nạp vũ khí và chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào xảy ra. "đội hình phòng thủ", người lính đầu tiên ra lệnh cho đồng đội. Ngay lập tức họ tạo thành một vòng tròn buộc người đưa tin và bác sĩ vào giữa đội hình thì bất ngờ người lính thứ tư nghe thấy một tiếng động quen thuộc.

"tack, tick, tick"

Âm thanh này rất quen thuộc, nó phát ra từ một xác chết mặc bộ đồ bảo hộ

"Chết tiệt chỗ này có phóng xạ", ngay lập tức bác sĩ lấy lọ thuốc tím có in ký hiệu chất phóng xạ uống một ngụm, anh đưa cho đồng đội và bắt họ uống. "Đây là thuốc Chlorcystamine, sẽ giúp cơ thể các anh chống lại bức xạ trong một thời gian ngắn."

Sau khi nghe từng người trong nhóm uống một ngụm thuốc, sau khi uống xong cả nhóm bắt đầu đi sâu hơn vào trung tâm chỉ huy, một người trong số họ kiểm tra cơ thể có mặc đồ bảo hộ và lấy một số vật dụng trong đó có máy đo bức xạ. Bộ đếm thời gian Lyosha bắt đầu đếm thời gian phát huy tác dụng của lọ thuốc, họ chỉ có 2 tiếng để tìm hiểu mọi chuyện đã xảy ra ở đây, cả nhóm tiến sâu vào bên trong và khám phá trung tâm chỉ huy.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

end chapter 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro